Sương mù bên người tán đi, Hà Tấn đang định nhìn ngắm thế giới game sau ba năm xa cách thì bỗng cảm thấy ‘choáng’ một chút, đầu cậu bị cái gì đó chụp lấy, kế tiếp, bên tai vang lên giọng nói trẻ con tràn đầy vui sướng: “Ba ~~~!”
“… Thang, Thang Viên?” Hà Tấn vươn tay lôi “cái gì đó” ở trên đầu mình xuống, ôm vào trong ngực nhìn kỹ một phen, quả nhiên là bảo bảo Ma tộc với hai cái sừng nhọn trên đầu cùng một cái đuôi chồn ở phía sau lưng. Cậu kích động hôn lên trán Thang Viên một cái, bất giác dùng giọng điệu phi thường ôn nhu nói: “Bảo bảo, ba đã trở về.”
Thang Viên vốn đã hưng phấn đến run rẩy, nay lại bị Hà Tấn hôn hôn như vậy, lập tức ngây ngốc mà mở to đôi mắt ngập đầy hơi nước chăm chú nhìn cậu, toàn thân trên dưới còn chậm rãi tỏa ra ‘khí tức’ yêu thương màu tím nhạt.
Hà Tấn nhìn mà cảm thấy vô cùng mới mẻ, trước kia Thang Viên chủ yếu là mặt than, chỉ có trong trạng thái chiến đấu mới biến thành “tiểu ác ma” phẫn nộ, hoặc thông qua tốc độ của mấy tiếng “chít chít” để truyền đạt tâm tình, nhưng hiện tại nó đã có biểu tình phong phú cùng biến hóa phản ứng đa dạng như vậy rồi?
Thực hiển nhiên, mấy năm này thế giới 『 Thần Ma 』cũng đang không ngừng hoàn thiện…
Chỉ có điều, tại sao ba năm đã trôi qua mà Thang Viên vẫn chỉ lớn được như vậy? Nó không phát triển sao? Hà Tấn giơ con mình lên cao, nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn cảm thấy rất không khoa học!
Thang Viên thu cánh, ngoan ngoãn để Hà Tấn quan sát, thỉnh thoảng sẽ dùng giọng điệu cực kỳ hạnh phúc mà kêu một tiếng “Ba” nho nhỏ, hệt như một con cún đã được người thuần hóa hoàn toàn.
Trái tim Hà Tấn sắp tan ra mất rồi, cậu ôm lấy đứa nhỏ, hôn rồi lại hôn, thật không thể ngờ mình lại có tình cảm sâu sắc đối với một em bé ảo tưởng trong game.
“Này, vuốt ve âu yếm đủ chưa?” Tần Dương ở một bên không kiên nhẫn hỏi, nhưng ánh mắt ôn nhu đặt trên người Hà Tấn và Thang Viên cũng như ngữ điệu khi thúc giục hoàn toàn không tương xứng.
Hà Tấn lưu luyến buông Thang Viên ra, đứa nhỏ lập tức vẫy cánh bay vòng vòng bên cạnh cậu, hưng phấn đến khó lòng kiềm chế.
“Mải thăm con trai đến nỗi chưa phát hiện bản thân mình có biến hóa sao?” Tần Dương nhắc nhở.
Hà Tấn sửng sốt, lúc này mới cúi đầu đánh giá chính mình — Thang Viên không lớn lên, ngược lại cậu đã trưởng thành rồi!
Cậu đã quên, lúc trước mình chọn thiết lập “lớn dần” cho nhân vật, ba năm không lên mạng, hình tượng trong game lập tức trưởng thành thêm mười hai năm, hiện tại đã tương đồng với người thực.
Tần Dương thở dài, có chút phiền muộn mà cảm khái: “Ba năm không gặp, thật sự như cách mấy đời.”
Hà Tấn cho rằng đối phương không thích bộ dáng hiện tại của mình, đề nghị: “Hay là em đi mua cái『 Viên quay ngược thời gian 』, thay đổi diện mạo một lần nữa?”
Tần Dương ôm cánh tay, nói: “Đừng, như vậy cũng rất tốt, nếu không sẽ khiến người khác cảm thấy anh có chứng ‘NGHIỆN – TRẺ – CON’…”
Hà Tấn: “…”
“Đi thôi, lâu lắm không lên game rồi, thừa dịp này chơi cho đã đi.” Tần Dương giương cánh bay lên, thấy Hà Tấn vẫn còn sững sờ tại chỗ liền duỗi một tay về phía cậu, “Không nhớ cách bay à? Hay là anh ôm em?”
Hà Tấn trừng mắt liếc người nọ một cái, đỏ mặt cố gắng hình dung ra động tác dang cánh, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay lên.
“Ba ~!” Thang Viên xiết chặt nắm tay, giơ lên như đang khuyến khích cậu.
Hà Tấn mất chút thời gian để thích ứng, sau mới tìm được cảm giác khống chế cân bằng một lần nữa.
Đám người Thệ Thủy sớm biết tin hôm nay Hà Tấn sẽ lên game, vì thế sôi nổi online chào đón.
Tần Dương tạo đội, bay đi đến nơi tập hợp, ngay sau đó thanh âm của mọi người trực tiếp vang lên thông qua kênh tán gẫu —
“A Tấn, cuối cùng em cũng trở lại nha!” Đây là tiếng của Thệ Thủy, nhã nhặn nhẹ nhàng, Hà Tấn còn nhớ rõ.
“A Tấn tới rồi? Ái chà, chiến đội hàng đầu Thần Ma đã đông đủ!” Dã Hạc? Người nọ vẫn tràn đầy sức sống như lúc trước.
Tiếp theo là giọng nói mang theo rất nhiều oán khí: “A Tấn cậu hơi bị quá đáng nhé! Thế mà bỏ đi không lời từ biệt! Cậu còn không online tôi sẽ tuyệt giao với cậu!” Đây là Ly Lạc.
Hà Tấn áy náy: “Thực xin lỗi…”
Mọi người vừa nghe được thanh âm này thì đều ngây ngẩn cả người.
Cửu Điện Hạ: “Ặc, người vừa nói chuyện là ai?”
Thệ Thủy: “… A Tấn?”
Tần Dương nói: “Là A Tấn, em ấy trưởng thành rồi.”
Không biết những lời này có phải mang theo nhiều tầng ý nghĩa hay không, nhưng Hà Tấn nghe xong thì trong lòng bỗng nảy sinh một loại tư vị vô cùng khó diễn tả.
Mọi người trầm mặc trong giây lát, cuối cùng vẫn là Cửu Điện Hạ lên tiếng cảm khái một câu: “Ôi, chớp mắt mà đã ba năm rồi.”
Nhàn Vân: “Tóm lại trở về là tốt rồi, tìm được bạn bè lâu dài trong game thật sự rất khó khăn.”
Thệ Thủy: “Đúng, một đám bạn cũ đều đi sạch, chúng ta chơi cái game này còn có ý nghĩa gì? Thế nào, lần này không đi nữa chứ?”
Hà Tấn khôi phục tinh thần, cam đoan nói: “Không đi, chơi cùng mọi người đến tận lúc già.”
Nửa câu hứa hẹn phía sau có chút khoa trương, nhưng cũng nhờ nó mà không khí vui lên một lần nữa.
Dã Hạc hưng phấn: “Nói hay lắm, một trăm năm cũng không được thay đổi nhé!”
Cửu Điện Hạ: “Không lừa bọn này đấy chứ?”
Tần Dương: “Em ấy cũng đã bị tôi bắt trói về nhà, các ông thấy sao?”
Mọi người xấu xa cười vang một trận, Dã Hạc nói giỡn: “Chơi đến ‘già’ là không có khả năng, ở trong game tôi mãi mãi mười tám tuổi!”
Trong bầu không khí phi thường thoải mái của cuộc chuyện trò, hình ảnh đám bạn game đã dần dần xuất hiện trước mặt Hà Tấn, ngoại trừ Cửu Điện Hạ thường xuyên đổi trang phục ra thì mấy người còn lại không có chút biến hóa nào, kể cả thiếu niên Nhàn Vân, thiếu nữ Dã Hạc và con gấu mèo tròn quay – Ly Lạc.
Thệ Thủy: “Nào nào, gần đây mới ra hoạt động mới, chúng ta chơi thử đi!”
Cửu Điện Hạ: “Go go go!”
Trên đường đi tới địa điểm hoạt động, Hà Tấn thấy một người chơi mang theo bảo bảo hệ thống bay qua bên người, song vừa định nhìn kỹ, đối phương đã nhanh chóng bay đi.
“Hiện tại『 Thần Ma 』đã có những bảo bảo hệ thống khác rồi à?” Cậu tò mò hỏi Tần Dương.
“Toàn thế giới hiện có khoảng hơn chín mươi con thì phải? Công ty game có đánh số, hiện tại mỗi bảo bảo hệ thống sinh ra đều xuất hiện trên trang web, vẻ ngoài cùng thuộc tính cũng được công khai.” Tần Dương nhìn về phía Hà Tấn, cười nói, “Những người chơi này về sau sẽ trở thành khách hàng của chúng ta nha, một khi có tình cảm với bảo bảo trong game thì sẽ rất khó từ chối một sản phẩm tuyệt vời như ‘thực thể trí năng’ của bọn chúng.”
Dã Hạc ở đằng trước nghe được, liền quay đầu nói: “Vô Tình, chúng tôi cũng định đặt một cái!”
Tần Dương giơ ngón tay ý bảo OK, lại nghe Hà Tấn hỏi: “Hiện tại muốn có bảo bảo hệ thống vẫn phải làm nhiệm vụ ẩn giấu sao?” Lúc trước cái nhiệm vụ kia đã khiến bọn hắn tiêu hao không ít tinh lực.
“Công ty game thay đổi quy định rồi,” Tần Dương nhún nhún vai, “Điều kiện lúc trước quá hà khắc, rất ít người có thể đạt tới, hiện tại đổi thành kết hôn ba năm là có thể nhận nhiệm vụ sinh con, mà nhiệm vụ cũng đơn giản hơn nhiều lắm, nếu không thì chỉ cần kết hôn đủ năm năm cũng được. Cho nên từ lúc quy định mới được tuyên bố tới nay, các cặp vợ chồng kết hôn đều không hề ly hôn, người đủ điều kiện sinh bảo bảo càng lúc càng nhiều. Bên cạnh đó, ba năm này công ty game cũng tốn không ít công phu để hoàn thiện hệ thống, trong thời gian sắp tới, có lẽ Thần Ma sẽ bước vào thời kỳ bùng nổ ‘cư dân bảo bảo’.”
Hà Tấn: “Em cảm thấy ba năm rất lâu…”
Tần Dương liếc nhìn Hà Tấn một cái: “Là muốn hạn chế tối đa việc vứt bỏ con cái đấy, nếu ngay cả việc làm vợ chồng trên game ba năm cũng không nổi, thế thì bọn họ làm sao đảm bảo khả năng chăm sóc con cái của mình?”
“Ba ~” Thang Viên cũng rất phối hợp mà kêu lên một tiếng đầy tội nghiệp, dường như đang lên án việc bị Hà Tấn vứt bỏ suốt ba năm.
Hà Tấn đau lòng, nhất thời cảm thấy cực kỳ áy náy cùng tự trách vì hành vi của bản thân mình.
Tần Dương: “Tuy đây chỉ là một cái game, bảo bảo cũng là ảo, nhưng khẳng định người sáng tạo ra thế giới game cũng không muốn dung túng thói vô trách nhiệm của game thủ. Bởi vì những gì họ được trải nghiệm tại thế giới này sẽ ảnh hưởng đến tam quan ngoài hiện thực ở một mức độ nào đó.”
Nghe xong lời Tần Dương, Hà Tấn đột nhiên ý thức được, bất kể game thủ trong『 Thần Ma 』dù là ai thì một phần trong bọn họ đã thuộc về nhân vật trên game. Thật hay giả, thực hay ảo, không cần phân chia quá rành mạch, bởi vì những gì phát sinh trong thế giới game cũng là những gì bọn họ tự mình trải nghiệm, cũng để lại một dấu ấn trong cuộc đời bọn họ, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh mỗi người.
Mà, điều ấy, tuy Tần Dương nhỏ hơn mình một tuổi nhưng lại thấu triệt hơn mình nhiều.
Giờ phút này, Hà Tấn cảm thấy, suy nghĩ phân định rạch ròi giữa game và đời thực của bản thân mình lúc trước, thật sự nông cạn cực kỳ.
Có lẽ phát hiện đề tài chuyển đến chỗ hơi nặng nề cho nên Tần Dương gạt bỏ, nói: “Nhưng bất kể thế nào, Thang Viên của chúng ta cũng sẽ là bảo bảo lớn nhất Thần Ma.”
Thang Viên giống như nghe hiểu mà cười: “Hắc hắc ~”
Tần Dương tiếp tục khoe khoang: “Hơn nữa, lúc Thang Viên sinh ra năm ấy còn thừa hưởng gen của Ma tôn đệ nhất là anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều thiên phú, bảo bảo hệ thống được công bố trên web hiện nay còn không đứa nào có tiềm năng bằng nó đâu.”
Thang Viên dùng sức vẫy vẫy đôi cánh, cười đến hai mắt cong cong: “Hắc hắc ~ hắc hắc ~”
Song lực chú ý của Hà Tấn lại không đặt ở “con mình là bảo bảo hạng nhất server”, ngược lại nhắm vào chi tiết “sinh ra năm ấy”, vì thế hỏi: “Hiện tại cao thủ số một không phải là anh?”
Cửu Điện Hạ nghe được đoạn đối thoại của bọn hắn, bay qua nói: “Ba năm cậu không lên mạng, Vô Tình cũng bận đi làm ngôi sao có online được mấy đâu, ngôi đầu của bảng cao thủ đã sớm đổi chủ, Hagen Darth ăn nằm trên đó một thời gian, song hiện tại lại đổi người mới nữa rồi.”
Hà Tấn mở bảng xếp hạng, thấy Thương Hỏa đã rớt xuống sau hạng mười, Thệ Thủy vẫn trong top 10, nhưng vị trí cũng không cao, hiện tại ngôi đầu thuộc về một game thủ Thần tộc tên là “Lưu Kim”.
Thệ Thủy tiếp lời: “Một năm gần đây có hai game thủ rất mạnh, một tên Lưu Kim, một là Lạc Mộc, song thứ tự của bọn hắn thường xuyên hoán đổi cho nhau, nay người này đệ nhất, mai liền đến lượt người kia.”
Hà Tấn tập trung nhìn vào, quả nhiên cao thủ hạng hai chính là “Lạc Mộc”.
Dã Hạc nói: “Hai người này một Thần một Ma, rất có cảm giác lúc thăng lúc trầm của Vô Tình cùng Thệ Thủy năm xưa, nhưng nghe nói bọn hắn vẫn còn là học sinh trung học.”
Thệ Thủy cảm khái: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước nha.”
Hà Tấn kỳ quái hỏi: “Bọn hắn là fan của Thương Hỏa và Thệ Thủy sao?”
Thương Hỏa: “Không biết, sao em lại nghĩ vậy?”
Hà Tấn: “Mọi người không thấy tên bọn hắn rất có phong cách tương tự như tên của Thương Hỏa và Thệ Thủy sao? Lưu Kim, Lạc Mộc…”
“Ha ha ha ha!” Cửu Điện Hạ cười lớn, “Cậu không nói tôi cũng không phát hiện ra đấy, má ơi, giờ mà thêm một thằng ‘Nhuận Thổ’ nữa thì các ông có thể bày một cái trận ngũ hành bát quái rồi!”
Thệ Thủy sờ cằm: “Chúng ta thật sự có người sùng bái hả?”
Vào lúc mọi người đang vui vẻ cười đùa, bỗng nhiên Dã Hạc hét to một tiếng: “Không ổn! Anh, em không ổn rồi!”
Mọi người sửng sốt, không ai hiểu được vấn đề.
Nhàn Vân cũng ngây người mất một giây, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã lộ ra một tia kinh ngạc pha vẫn vui mừng: “!!!”
Dã Hạc vội vã bay về, vừa bay vừa giải thích: “Tôi sắp sinh!”