Shelby trừng trừng nhìn tờ giấy có tiêu đề chữ vàng.
“Không có tín dụng ngân hàng đủ để đảm bảo”, cô lẩm bẩm. Đôi mắt xanh biếc đọc lướt xuống cuối trang, vẻ không tin, rồi bực bội hét toáng lên. “Ừ, cứ cho là không có tín dụng ngân hàng, nhưng tôi lại có tiền mặt!”
Mary Feartherstone đang ngồi đạp máy khâu ở phòng đối diện ngước mắt nhìn. Bà tựa như vùi đầu trong đống the mỏng màu hồng đào dùng may bốn chiếc áo dài phù dâu cho đám cưới sắp tới của người hàng xóm. Nhìn vẻ cau có của cô con gái, bà bỏ mấy chiếc kim đang ngậm ở miệng và găm chúng vào chiếc bọc nhỏ bằng trái cà chua.
“Con bảo sao cơ? Có chuyện gì vậy?”/
Shelby vung vẩy lá thư làm cô bực mình cho bà mẹ thấy. “Cái lão”, cô liếc nhìn chữ kí to bằng mực đen loằng ngoằng ở cuối tờ giấy, “con đoán chắc phải là đàn ông, cái lão A.J.Coury không đồng ý cho con thuê cửa hàng còn bỏ trống ở Spanish Court. Gớm chưa này”. Cô nói với giọng cay độc, “lão dám lấy tên mình đặ cho cả khu buôn bán sầm uất ấy”.
“Ôi, Shelby”, bà mẹ xót xa thốt lên. “Không được hả con? Thế mà con thì cứ lại hi vọng vào chỗ ấy”. Shelby đập mạnh chiếc phong bì của hãng Court vào lòng bàn tay kia. “Cả mẹ và những người khác nhà mình đều hi vọng thế. Được chỗ đó, công việc làm ăn của chúng ta thuận lợi biết bao, vì có cả hàng hoa, các hiệu bánh làm bánh trái cây ngay tại đấy”.
“Mà việc con định làm cũng rất hay chứ”. Khuôn mặt tròn trĩnh dịu dàng của Mary bỗng đầy vẻ mơ màng. “Ôi chao, chuẩn bị cho các đám cưới, từ khâu áo cho đến cả lễ tân nữa chứ”.
Nhìn vẻ thất vọng của mẹ, Shelby xăng xái lắc đầu. “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc! Các kế hoạch đều đã hoàn tất. Con lo sắp xếp công việc, với sự tham gia của cả nhà, con biết là chúng ta sẽ thành công. Và Spanish Court là địa điểm thuận lợi nhất”.
Khu buôn bán đúng dáng dấp Maroc này vừa được khai trương trong một vùng dân cư có máu mặt ở Santa Barbara. Khách hàng là những người có nghề nghiệp còn trẻ, đang phất, sống và làm việc ngay trong khu chính là loại khách hàng mà Shelby cần.
“Shelby này, con biết là cả bố mẹ đều sẵn sàng kí vào đơn xin thuê cửa hàng và cho con được dùng tín dụng ngân hàng của bố mẹ”.
“Không đâu, mẹ ạ”. Shelby bước mấy bước qua phòng đối diện. “Con cảm ơn bố mẹ, song ngay khi cả nhà ta cùng tham gia với con trong công chuyện này, con vẫn muốn một mình con đứng tên thuê. Con không có tín dụng từ ngân hàng thật, nhưng con có tiền con tiết kiệm được và số tiền mà bác Laura cho. Chắc chắn từng ấy đủ để sắp xếp cửa hàng và trả tiền thuê cho đến khi ăn nên làm ra”. Shelby cầm chặt lá thư, xỉa mạnh vào khoảng không trước mặt.
“Con nhất định phải làm lão này thay đổi ý kiến”.
“Shelby”, Mary gọi dịu giọng với ý định nhắc nhở. “Con định làm gì chứ?”.
“Con sẽ gọi điện thoại cho ông ta”. Nói xong, cô đi vội vào bếp, hai chân trần nên thịch xuống sàn gỗ cứng.
“Đừng làm điều gì để rồi lại hối tiếc, con ạ”. Mary gọi với theo.
“Con sẽ làm đúng như thế”. Shelby nhấc mạnh ống nghe, nhấn cái số mà cô thấy in trên tiêu đề. “Mẹ đừng lo, con chỉ nói chuyện với ông ta thôi”.
“Nhưng con nói thế nào?”.
“Con nói, chúng ta có đủ tiền để trả tiền thuê cửa hàng, chúng ta sẽ thành công. Ông ta không cần phải lo lắng”.
Những lời đầy thuyết phục của Shelby cứ tuôn ra như bong bóng xà phòng, mãi cho tới khi tiếng cô thư kí đầu dây bên kia báo ông Court không có mặt ở văn phòng.
Shelby ỉu xìu vì thất vọng. “Làm sao tôi gặp được ông ta?”
“Thưa cô, giờ đang là buổi trưa”. Giọng người thư ký lạnh lùng nói. “Ông Court đi dùng bữa trưa”.
“Ở đâu?”.
“Rất tiếc, tôi không biết”. Tiếng người thư ký vọng vào máy, bặt đi, rồi lại vọng tới. “Ông ấy đã ra khỏi khu nhà… tôi rất vui lòng nhắn lại…”.
“Gì cơ? Xin lỗi nói dùm được không ạ?”. Shelby nhíu mày nói. Điện thoại sao ấy nhỉ? Cô nhìn ống nghe với vẻ ghê tởm, rồi ghì sát vào tai. Đường dây ồn kinh khủng. Nhiều giọng ở đâu đó lọt vào máy. Cô tròn xoe mắt nghe các giọng nói chợt tắt rồi lại chợt vang lên trong ống nghe. Thôi đúng rồi, cô nghĩ. Cô thư ký chắc là dùng loại điện thoại khi nói không cần nhấc ống nghe. Nếu cô ta xoay mặt qua hướng khác, tiếng cô ta không vào máy, nhưng tiếng những người khác lại lọt vào tai.
Có tiếng người đàn ông nói: “… mời em đi ăn trưa ở nhà hàng Erica được chứ? Các món tôm cá ở đấy rất ngon, mà ông chủ chúng ta vẫn muốn chúng ta ăn ở đó”.
“Ấy, không phải đâu”, giọng người phụ nữ vội vã trả lời. “A.J đang có mặt ở đó, hình như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải”.
Shelby sung sướng thở dốc lên vì vận may không ngờ tới. Erica là tiẹm ăn mới mở ở Goleta, phía Bắc Santa Barbara/
“Cô có cần nhắn gì với ông Court không?”. Tiếng cô thư ký hỏi.
“Dạ thôi”, Shelby vội vàng đáp. “Tôi sẽ gọi lại sau. Chào chị”.
Cô đặt nhanh máy điện thoại xuống và lao qua nhà về phòng ngủ. “Con ra ngoài một lát mẹ ạ. Con định nói chuyện mặt đối mặt với ông Court này”. Cô vớ lấy chiếc ví trên giường, đang lao qua phòng thì nghe thấy tiếng mẹ gọi giật lại.
“Con ra ngoài mà chiếc quần cộc và chiếc áo cũn cỡn không hợp với nhau chút nào ấy sao?”. Mary hỏi, tay cầm kéo chỉ vào bộ quần áo Shelby đang mặc.
“Chỉ có các vết bẩn trông hợp nhau thôi mẹ ạ”, Shelby nhăn nhở cười, thụt vào phòng ngủ. “Vết sơn bóng con dùng sơn giá chuẩn bị cho cửa hàng đấy. mà ông Court chắc cũng chẳng buồn để ý, trừ khi quần áo con có in hình đô la. Con đánh cuộc với mẹ A.J.Court nhất định là một lão già keo bẩn, mặt lạnh như tiền”, cô nói to tưởng tượng của mình, trong khi cởi vội chiéc áo mảnh sọc xanh và ném đại qua phòng. Chiếc áo mắc trên chụp đèn trông rất quái dị. Cô cởi bỏ chiếc quần cộc in hoa đỏ và đá nó vào gầm giường. “Con dám cuộc là ông ta chím mươi lăm cái xuân xanh, đầu hói, mồm ngậm điếu xì gà to tướng”.
“Đừng vội xếp ông ta vào hàng quỷ dữ chỉ vì ông ta không thuận cho con thuê cửa hàng”, Mary khuyên bảo, “Có thể ông ta có nhiều mặt tốt đó con. Con nên mặc bộ đồ màu xanh ấy”.
Shelby ngước nhìn lên, mỉm cười rầu rĩ trước cái lối mẹ nàng đang mơ màng bỗng trở về với đầu óc thực tế, thậm chí không cần phải dừng lại lấy hơi nữa.
“Lẽ ra ít nhất ông ta cũng phải xem xét đơn của con lâu hơn mới phải chứ”. Shelby lấy bộ đồ màu xanh lụa khỏi móc áo và mặc vào người. Màu xanh của bộ đồ làm cho đôi mắt cô sáng lên như màu xa phia. Chiếc áo kiểu bó chẽn vừa như in, còn các nếp gấp xếp rất khéo do Mary tự tay thiết kế che được xương hong mà Shelby tin là quá to.
Cô đi đôi xăng đan cao gót, tô đen lông mi, dùng lược chải mái tóc ngắn màu nâu lượn sóng rồi ngắm nhìn trong gương. Court có thể cho rằng ông ta có lý khi bác đơn của cô gái liễu yếu đào tơ – vừa chải tóc hai bên mái, cô vừa nghĩ. Cô biết cô không bận tâm về chuyện mặt mũi của mình ra sao. Cô sắp sửa bước vào chiến trận, chứ không phải đi thi giành vương miện hoa hậu. Cô lục ngăn kéo tìm đôi lược đồi mồi, rồi gài lên mái tóc.
Váy xống bảnh bao, tóc tai gọn gàng và cung cách nhanh nhẹn tháo vát giúp cô tự tin hơn. Khổ nỗi cô không thể làm gì hơn với cái miệng quá rộng, cặp mắt quá to và chiếc mũi quá nhỏ không bổ khuyết được các điểm khiếm khuyết khác về thể hình của cô. Cô chỉ may là không to béo như những người khác thuộc dòng họ Featherstone. Khuôn mặt trái xoan làm đôi mắt xanh biếc của cô trông càng to thêm.
“Con đi đây, mẹ ạ”. Cô vừa chào mẹ, vừa với chiếc ví và chạy ào ra cửa,
“Cẩn thận đấy con ạ”. Mary gọi với theo.
“Cẩn thận hay là khôn khéo?”, cô tự hỏi và rảo bước về chiếc ô tô Con thỏ hiệu Wolkswagen đậu bên lề đường. Cô nổ máy, đánh tay lái cho xe chạy ra phố, rồi lao xe xuống đường chính.
Chưa đầy hai mươi phút sau, cô đã đi tới tiệm ăn Erika. Cô đánh xe vào chỗ đậu, thừ người nhìn tiệm ăn. Những cửa sổ rộng và cửa kính trên mái phản chiếu ánh mặt trời làm nó giống như một nhà kính vậy.
Sự phẫn nộ chính đáng khi nãy của cô bắt đầu xẹp đi. Ngộ nhỡ ông Court xấu tính đúng như cô tưởng tượng thì sao? Cô lấy trong ví ra chiếc khăn giấy, lau lòng bàn tay vừa nhớp nháp mồ hôi, nhét khăn lại vào ví, hít một hơi thật sâu và thẳng người trên ghế xe. “Cùng lắm thì ông ta cũng làm được gì mình?”, cô tự hỏi khi chui ra khỏi xe và khoá của lại. “Thổi khói xì gà vào mặt mình và tống mình ra khỏi tiệm ăn là cùng chứ gì?”, cô nghĩ.
Hai ông bà già đang chui vào chiếc xe đậu bên cạnh nhìn cô với vẻ thảng thốt. Shelby uể oải cười nhìn theo họ rồi đi thẳng về phía cửa khách sạn. Bây giờ đã quá muộn rồi, có sợ cũng không chạy được nữa. A.J.Court sẽ phải ngồi mà nghe cô nói.
Ở gian sảnh để đầy cây cảnh của khách sạn, một cô gái mặc đồ lụa thô đỏ sẫm bước ra chào. Cô gái tuyệt đẹp, mái tóc đen dày tết gọn sau gáy. Kiểu tóc này càng làm nổi bật đôi gò má cao và cặp mắt liêu trai của các mệnh phụ thời xưa, trong khi nụ cười vồn vã tăng thêm vẻ quí phái của cô.
Vẻ hồ hởi của cô gái làm cho Shelby phải thẳng người (năm feet hai mươi inch của cô) và mỉm cười rạng rỡ. “Tôi muốn gặp ông A.J.Court”.
Cô gái lại càng tỏ ra thân mật hơn, đang từ vẻ lịch thiệp tươi cười chuyển sang cảm thông thích thú. “À, vâng. Tất nhiên rồi. Xin cô theo lối này”, cô ta bảo, quay mặt về phía phòng ăn. “Ông ấy đang lo lắng cho cô”.
Shelby sửng sốt, mắt chớp chớp nhìn theo lưng cô gái, không thể tin mình lại may mắn đến thế. Court hẹn ăn trưa với một cô gái! Thôi, phải biết tận dụng thời cơ. Shelby vừa nghĩ vừa bứơc theo cô gái. “Tôi bị kẹt đường vì xe cộ đông quá”, cô nói đại.
“Tôi cũng bảo với ông ấy như vậy. Ông ấy đã định nhờ đội tuần phòng xa lộ tìm giúp cô đấy”.
“Thôi, giờ thì tôi đã có mặt ở đây rồi”, Shelby vui vẻ nói, mắt đảo quanh phòng xem ai trong số khách ở đó là A.J.Court.
“Chắc ông ấy mừng lắm”, cô gái lách qua các bàn đầy thực khách còn Shelby lẽo đẽo theo sau. “Ông ấy đến đây khá sớm để chuẩn bị. Ông ấy rất đặc biệt, muốn mọi việc đều hoàn hảo”. Cô gái ngoái lại nói thêm, “Mà lại đẹp trai nữa”.
Lúc ấy Shelby đang bước về phía một ông già, miệng ngậm xì gà đang ngồi cạnh đám cọ lòa xòa ở phòng phía bên kia.
“Đẹp trai ư?”. Cô nhìn sang phía người đàn ông tóc đen đang ngồi một mình bên chiếc bàn trong, khuất sau đám cây cảnh. Ông ta mặc complê may đo màu đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen. Ông ta quay lại lúc họ bước đến và Shelby bắt gặp đôi mắt xanh lạnh lùng nhất mà cô chưa từng bao giờ thấy. Cô chợt nhớ tới câu người xưa bảo phải đem theo một chiếc thìa cán dài khi đi ăn chung với quỷ.
Nhìn cung cách của cô gái dẫn đường, Shelby nhận ra rằng Court đang chờ gặp một người không phải để bàn việc làm ăn, mà là cuộc gặp gỡ đầy thơ mộng.
“Cô ấy đây rồi”, cô gái mỉm cười với Shelby nói. Cô ta bước xéo qua bên nhường lối cho Shelby bước tới, miệng thoáng mỉm cười nhìn hai ngừơi rồi nhẹ nhàng lui bước.
“Carmen, gượm đã nào”, một giọng trầm trầm cất lên, “Đây không phải là…”.
Biết là mình phải nhanh chóng làm việc gì đó để tránh bị đuổi cổ ra ngoài, Shelby xấn đến người đàn ông lúc này đang nhỏm người khỏi ghế. “Anh yêu! Em xin lỗi đã đến muộn”. Cô nói, giang tay ôm chặt ngang vai làm anh ta giật mình ngơ ngác.
Anh ta phản ứng bằng cách ngồi ngay xuống, ngửa người ra về sau và nhìn cô chằm chằm. “Cô làm chuyện quái quỷ gì thế? Tôi chưa bao giờ gặp cô”.
Shelby mau lẹ kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. “Ông Court. Tôi biết tôi không phải là người mà ông đang chờ. Nhưng nếu ông chịu khó nghe tôi nói một chút thôi, tôi hứa là sẽ rời khỏi bàn này trước khi bạn gái ông tới”.
Trong khi Shelby nói, thực tế nhanh chóng cho cô thấy cô đã tưởng tượng sai về A.J.Court. Chín mươi lăm tuổi ư? Người đàn ông này chưa quá ba mươi lăm mặc dù khóe mắt đã có những nếp nhăn. Anh ta cao ráo, đẹp trai với những nét phong trần khắc khổ, gò má như có góc cạnh, cặp lông mày đen thẳng trông thanh thoát trên khuôn mặt rất đàn ông. Cô dám cược là anh chưa từng bao giờ động đến xì gà như cô tưởng tượng, hoặc làm điều gì đó có hại cho sức khỏe của mình.
Nhưng vẻ mặt lạnh như tiền thì cô đã hoàn toàn đoán đúng.
Lòng dũng cảm đến mức dữ dội của cô hầu như biến mất khi anh gườm gườm nhìn cô tới mấy giây trứơc khi trả lời.
“Này, cô bạn. Bạn tôi đã quá giờ hẹn rồi”. Giọng anh ta trầm và dứt khoát. “Cô ấy có thể tới bây giờ, vì vậy cô nên nói nhanh lên. Tôi có thể yêu cầu tống cô ra ngoài, song tôi không muốn làm phiền lòng bà chủ khách sạn. Nhưng cô là ai mới được chứ?”.
“Tôi tên là Shelby Featherstone”.
Mặt anh ta đanh lại.
“À, tôi thấy là ông đã nhớ ra tôi”.
“Vâng. Và câu trả lời vẫn là không . Tôi sẽ không xem xét lại quyết định đâu”.
“Tại sao lại không ? Tôi có tiền cơ mà”.
“Hiện giờ có thể cô có tiền, nhưng cô không có tín dụng ngân hàng”, anh ta trả lời. “Nếu cô làm ăn thua lỗ, không trả được nợ thì sao? Tôi cho rằng cô nghĩ tôi cho không cửa hàng ở Spanish Court chắc”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy. “Tất nhiên không thể có chuyện đó! Tôi biết tôi sẽ thành công, ông sẽ luôn được trả tiền thuê hàng tháng đúng hạn”.
“Mà cô kinh doanh gì mới được chứ? La Grande Affaire, nghe cứ như tên kịch ấy. Cô có thấy vậy không ? Cả tên cô cũng thế?”.
“Tên của tôi đúng là như vậy!”.
Anh ta nhìn đồng hồ, tỏ vẻ sốt ruột. “Vậy thì công việc của cô là gì? Nghe nói tên, tôi đoán đó là loại chuyên làm ăn mà tôi không múôn diễn ra trong khu buôn bán của tôi ”.
Shelby cảm thấy nghẹt thở. Chả nhẽ anh ta nghĩ cô sẽ bán sách báo khiêu dâm hoặc mở văn phòng làm dịch vụ gái gọi sao? “Tôi sẽ mở hiệu cho thuê đồ cưới”. Giọng cô run lên vì tức giận. “Như tôi đã ghi rõ trong đơn xin thuê cửa hàng”.
Anh ta nhún vai. “Cứ cho là như vậy đi. Cô có kinh nghiệm gì trong loại công việc này không ?”.
“Tôi đã đóng vai phù dâu trong năm đám cứơi”, cô gật đầu mạnh trả lời. “Ba đám cứơi của ba chị gái tôi và hai đám cưới của bạn tôi ”.
Anh ta trố mắt nhìn cô một lúc, rồi ngửa mặt cười rũ rượi.
Shelby bối rối quay mặt đi. Cô mím chặt môi chờ cho anh ta cười dứt.
Mặc dù múôn biến mất dạng vào đám dương xỉ bên cạnh, Shelby không thể không nhìn anh ta. Cô thích thú thấy vẻ mặt anh ta thay đổi hẳn sau trận cười vừa rồi. Những nét khắc khổ như dịu đi, cặp mắt xanh sáng ngời, má bên trái thoáng lúm đồng tiền.
Cười đã đời xong, anh ta bảo: “Cô Featherstone này, dự một đám cưới khác bao nhiêu so với việc định mở một cửa hàng chuẩn bị và cho thuê đồ cưới”.
“Tôi biết chứ. Nhưng tôi cũng đã từng tham gia làm việc đó”, cô rắn rỏi đáp. “Tôi cũng đã từng làm ở cửa hiệu bán hoa năm năm trời đấy, đã theo học một số khóa về kinh doanh ở trường đại học”.
“Cô cho rằng như vậy là đủ để cô đứng ra mở cửa hàng ư? Cô có được bao nhiêu khách hàng?”.
Cô cựa quậy trên ghế, các ngón tay run run vuốt lại xống áo. Hàng mi dày cụp xuống, miệng lại dẩu ra. “Mới có một”, cô thừa nhận, rồi cả quyết nhìn lên. “Nhưng tôi sẽ có nhiều khách hơn. Loại công việc này thành công do người nọ mách người kia, chắc anh cũng biết điều ấy. Song tôi cần một địa điểm thuận lợi, hàng họ nghiêm chỉnh thì mới thu hút được nhiều khách hàng”.
“Có lẽ thế thật, nhưng ở Spanish Court thì không ”.
Đồ ngoan cố, cứng đầu quá quắt! Shelby sắp sửa tuôn ra một tràng lập luận mới thì cô gái hồi nãy mang điện thoại đến bàn.
“Alex, xin lỗi đã làm gián đoạn câu chuyện”, cô ta nói, nhìn hai người với vẻ xin lỗi. “Nhưng người gọi điện thoại bảo là chuyện gấp”.
Court ngả người ra sau để cô gái đặt chiếc điện thoại không dây chếch trứơc mặt. “A lô”, anh ta nói như quát vào máy sau khi cô gái đã lui ra.
Shelby ngạc nhiên nhìn anh ta dịu lại và miệng nở nụ cười.
“Có chuyện gì thế, em yêu?”. Anh ta ngước mắt nhìn Shelby , rõ ràng với dụng ý thách thức. “Sao em lại không thể đến được?”.
Cố làm ra vẻ không quan tâm đến chuyện của họ, Shelby liếc nhìn quanh phòng, chiêm ngưỡng cách bài trí cây cảnh và các mảng màu xẫm và đa dạng. Vô tình cô với tay ra phía trước mặt, và đụng vào chiếc đĩa sâu đựng salad. Cô cầm một lá rau sống, và cũng lại vô tình đưa lên miệng nhấm nháp, đúng như thói quen từ bé là vớ gì ăn nấy mỗi khi cô có việc lo lắng.
“Em bảo không thể bỏ đi được là sao?”, mặt anh ta nhăn lại. Shelby cảm thấy thương hại cho cái cô “em yêu” nào đó. Rõ ràng A.J.Court không hài lòng chút nào về việc kế hoạch của anh ta đảo lộn. Cô nhón một miếng cà rốt bỏ vào miệng, vừa nhai rau ráu vừa quan sát anh ta.
Lúc này có dịp nhìn kỹ, cô thấy mái tóc đen như lông quạ của anh ta thoáng điểm bạc. Mười năm nữa nó sẽ bạc trắng ra cho mà xem. Cô tự hỏi không biết mái tóc đốm bạc ấy, cũng như những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mép kia là do thừa hưởng từ bố mẹ anh ta, hay do những phiền muộn của cuộc đời. Anh ta có bao giờ tươi tỉnh và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống không ? Anh ta đã cười, nhưng đó là vì muốn nhạo báng cô, chứ không phải vì khoái trá.
“Anh cứ đợi em ở đây mãi. Anh đã tính kỹ đến từng phút một. Em định… Không đâu. Tối nay thì k được rồi. Anh đã hẹn gặp Charleson. Đừng, đừng. Không sao đâu. Anh sẽ gọi điện cho em sau nhé”. Anh ta gác máy và nhìn như xoáy vào Shelby.
Anh ta định mức thời gian cho cả bữa trưa ư? cô ngạc nhiên nghĩ, lại lấy một trái cà chua nhỏ đút vô miệng. “Tin xấu ư?”, cô hỏi rồi tự rủa mình đã hỏi một câu thật vô duyên. Anh ta nhìn cô với vẻ sắp tuôn ra những lời cay độc.
“Cái đó không là gì với tôi cả”. Anh ta trả lời với vẻ lạnh tanh rồi lẩm bẩm điều gì đó mà cô không nghe rõ.
Shelby thấy mừng cô không phải là cô gái vừa mới phân bua với anh ta. Giá là cô gái ấy, cô không dám chắc là mình còn đủ can đảm để đối mặt với anh ta lần nữa. Cô lại với tay vào đĩa và rồi miệng cô lại nhai một miếng dưa chuột.
Cô gái tới mang máy điện thoại đi. Vừa cầm máy quay đi, cô lại nhìn Shelby cười thân mật. Shelby có cảm giác cô ta biết đôi điều về mình – một điều bí mật mà chỉ cô ta và người đàn ông này biết. Tuy chưa bao giờ gặp nhau từ trứơc, nhưng Shelby cảm thấy hài lòng là cô gái này hình như mến cô . Cô thấy thích thú mặc dù vẫn không biết lý do tại sao và cô lại nhấm nháp một lá rau sống khác.
“Nào, khi nãy ta đã nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?”. Court hỏi, cầm cốc nước nhấm một ngụm.
Nghe giọng hối thúc của anh ta, Shelby chợt tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man. “Đến đoạn ông sẽ cho tôi thuê một chỗ ở Spanish Court”, cô nó với vẻ táo tợn.
“Không, tôi đâu có cho cô thuê”.
“Ông Court. Cửa hiệu La Grande Affaire của tôi sẽ làm ăn phát đạt mà”.
“Cô lấy gì đảm bảo điều ấy?”.
“Tôi sức dài vai rộng này, có năng khiếu tổ chức này, cả nhà tôi đồng tâm hiệp lực giúp sức này, có đủ vốn để khởi sự và đảm bảo công việc chạy đều trong vài tháng”.
Miệng anh ta như thoáng nụ cười trước cái giọng hào hứng đó của cô . “Và cả cái tính lỳ lợm nữa chứ. Ý tôi muốn hỏi cô có các loại trang bị gì nữa không ?”.
Tay Shelby lại thò vào chiếc đĩa đựng salad. Cô mân mê trái cà chua nhỏ một lát rồi cho vào miệng. Cô nhai, rồi núôt trứơc khi trả lời. “Tôi chỉ cần một ít ghế mềm, mấy cái bàn thấp, và vài chậu cây cảnh. Tôi đang đóng một chiếc bàn dài…”.
“Nghe chừng cô cần một người trang trí nội thất”.
“Chị Charmaine của tôi sẽ làm việc ấy”, cô đáp vội, cảm thấy phấn chấn vì anh ta có vẻ quan tâm. “Ít ra chị ấy cũng làm được, và chị ấy có thể mua các thứ cần với giá rẻ”.
“Cô còn những gì nữa?”.
“Mark, anh rể tôi sẽ làm các phòng thử váy áo. Sienna, chị gái tôi làm ở xưởng in sẽ cung cấp các mẫu giấy mời và các tin đăng báo. Mẹ tôi cùng chị gái tôi là Lindy sẽ may các loại váy cưới theo yêu cầu của khách. Tôi cũng đã tìm được một số địa điểm rất hay dành cho các đám cưới tổ chức ngoài trời. Em trai tôi là Creig sẽ chụp ảnh đám cứơi cũng như buổi lễ tại nhà thờ, tại phòng cưới đồng thời lo chuyện hoa cưới và bánh trái”. Shelby nói một mạch với vẻ đắc thắng. Cô nhấc bình nước trứơc mặt và tu một hơi.
“Nghe cô nói thì hình như cô và gia đình cô đã hoàn tất mọi việc chuẩn bị”.
Shelby biết là cô sẽ được nghe một tiếng “nhưng” sau đó. Cô vươn qua bàn, chìa tay, lòng bàn tay ngửa lên, mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta với vẻ nài nỉ. “Ôi, thưa ông Court. Xin ông đừng cự tuyệt tôi ”, cô van nài. “Chỉ cần ông cho tôi một nửa cơ hội thôi, là công việc của tôi sẽ thành công ngay. Hơn bất cứ ai khác, ông hiểu những người thường lui tới Spanish Court là loại người nào. Phần lớn khách hàng là những nhà chuyên môn giàu có. Họ muốn tổ chức đám cưới thật linh đình, song lại không có đủ thời gian chuẩn bị”. Cô ngồi thẳng ngừơi, tay giang rộng. “Mà một người khách mỗi lần đến khu ấy trung bình cũng tiêu vào khoảng hai trăm đô la”.
A.J.Court cau mày, cầm cốc nước nhấp một ngụm. “Làm sao cô biết nhiều về chuyện này thế hả?”.
“À, tất nhiên là tôi đã tìm hiểu”, cô trả lời. “Tôi đã bỏ ra nhiều ngày quan sát khách hàng và nói chuyện với các chủ hiệu về khách hàng của họ”.
Có tiếng sặc nước ở bên kia bàn. Court với tay lấy khăn giấy, che miệng ho. “Ra cô là người bị cánh bảo vệ giữ lại vì họ nghĩ cô đang theo dõi các cửa hàng chuẩn bị cho một vụ cướp!”.
“Ôi! ông cũng đã nghe chuyện đó ư?”, cô nói nhỏ, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Các ngón tay lại lần tới đĩa salad, và một miếng dưa chuột nữa lại chui vào miệng.
“Vâng, nhưng anh chàng bảo vệ nói là không ghi tên cô lại và chúng tôi không cần lo lắng về chuyện đó”. Lúc này Court có vẻ như đang nghi ngờ về điều ấy.
Shelby không dám kể với anh ta rằng, cô nghĩ Gary, tên người bảo vệ, tới tán tỉnh cô , và từ ngày ấy họ đã đi chơi với nhau mấy lần. Thực ra Gary là người cung cấp cho cô hầu hết các thông tin về Spanish Court.
“À, vậy”, cô ngừng lời, rồi lại nhìn Court và tiếp tục xổ ra một tràng. “Tôi đã tìm hiểu kỹ mọi chuyện, đã làm hết sức chuẩn bị mọi cơ sở, và tôi cũng đã có tiền để sửa sang nội thất và trả tiền thuê cửa hàng trong vài tháng, cho dù tôi không có tín dụng ngân hàng”.
Court ngồi chăm chú nhìn thẳng mắt cô, nhưng vẻ lơ đễnh trong ánh mắt cho cô biết anh ta đang suy nghĩ rất lung.
Sống trong một gia đình đông anh chị em, Shelby biết cách lựa chiều để đạt được điều mà mình múôn. Cô cũng biết khi nào nên im lặng và chờ đợi. Cô thuộc loại người nôn nóng, cái đó thì đã rõ, song cô không phải loại khù khờ. Cô hiểu rằng cơ may thuyết phục được anh ta hay không tùy thuộc vào mấy giây sắp tới. Cô thót bụng lại vì lo lắng, tay lơ đãng cầm lấy đĩa salad và ăn lấy ăn để. Mấy thứ cô ăn lúc trứơc kích thích cơn thèm ăn của cô. Món salad thật dòn và ngon, lại rắc thêm ít nhân hạt điều cùng chút nước sốt mùi gừng. Cạnh khay ăn là chiếc khăn ăn gấp thành hình chim trĩ. Cô với tay lấy khăn ăn trải lên lòng.
“Cô làm cái trò quỷ gì thế?”.
Shelby giật mình nhìn lên, tay nắm chặt chiếc khăn ăn. Court mặt mày nhăn nhó, không phải vì đang suy nghĩ mà vì bực tức. “À, tôi…”, cô lắp bắp, cố nuốt trái cà chua nhỏ đang nhai dở. “Tôi thấy món salad để ngay trước mặt, mà tôi thì lại chưa ăn trưa nên…”. Cô cau mày lúng túng. Anh ta đã thấy cô ăn mấy miếng liền. Vậy thì tại sao anh ta bỗng dưng nổi cáu nhỉ?
Court nhoài người qua bàn, giật phắt chiếc khăn ăn từ tay cô . Các ngón tay của anh ta lần giở nó ra nhanh như chớp. “Nó đâu rồi?”, anh ta càu nhàu với vẻ bực bội.
Shelby đưa tay sờ cổ họng trong khi vẫn theo dõi anh ta.
“Đây rồi”. Anh ta cầm một vật gì đó giấu trong khăn ăn và giơ lên.
Đó là chiếc nhẫn kim cương!
Shelby tròn xoe mắt nhìn viên kim cương lấp lánh, rồi nhìn người đàn ông có bộ mặt đầy nét phong trần đang cầm chiếc nhẫn ấy. Cô buột miệng nói ra điều cô vừa nghĩ trong óc. “Kìa ông Court. Liệu thế này chẳng quá đột ngột sao? Chúng ta vừa mới gặp nhau được một lát!”.