~ Vị nữ hoàng khát máu kia cao cao tại thượng nhìn vào cô rồi cất giọng mỉa mai:
“Độc Cô Hải Thanh, ngươi vốn chỉ là con mồi của ta! Đừng nghĩ chỉ vì trở thành một con điếm trèo lên giường Áo Đức thì đã muốn trở thành thiên nga cao quý! Ngươi mãi mãi chỉ là một nô lệ thấp hèn!”
Độc Cô Hải Thanh khẽ ngước mắt lên nhìn, con ngươi nàng kiên định khác thường, từ khi nàng bị gia tộc vứt bỏ, đưa làm lễ hiến tế cho Vampie tộc nhân, nàng đã tự nhủ, số phận của nàng, chỉ có nàng nắm giữ!
Áo Đức Lạp Tư nghe xong, lạnh lẽo nhìn Già Lam Ái Mễ Thiên, trầm giọng nói: “Mau câm ngay mồn ngươi lại, ngươi có tư cách gì mà sỉ nhục nàng ấy như vậy? Đừng nghĩ rằng ta không dám động vào ngươi!”
Già Lam Ái Mễ Thiên nhìn Áo Đức Lạp Tư bằng ánh mắt si m6 cuồng nhiệt, như có phần vừa đau khổ lại cuồng luyến, ả cất giọng cười cao vút: “Áo Đức Lạp Tư, chàng biết ta yêu chàng nhiều như thế nào mà! Chàng hủy đi hôn ước với ta phải chăng là do ả? Nay ta giết ả, chàng sẽ quay về bên ta phải không?” “Ngu xuẩn!!!”
Áo Đức Lạp Tư vô tình nheo mắt đẹp, phất tay, luồng ánh sáng thần thánh xuất hiện đánh bay Già Lam Ái Mễ Thiên, ả ta bay dọc ra ngoài, miệng hộc máu, cả người như bị hành hạ, hết sức thảm hại. “Ngươi nên nhớ rõ, nàng là người của ta!!” ~~ Trích từ “Trái tim của em…”
Già Lam Ái Mễ Thiên nhếch môi cười lạnh nhìn số người của Mặc Diêm Vương tử bắt về, 10 người, khéo thật, lại vừa bằng số người cô bắt tới! “Ai da, phải làm sao đây. Nga, thật không thể ngờ là số nô lệ của ta và nữa hoàng lại bằng nhau nga. Làm sao đây? Ta thật không biết ~~”
Mặc Diêm âm thầm vuốt mồ hôi, hắn đây là làm sao nha! Vố tới đây để làm việc cho gia tộc, ai ngò lại vướng vào rắc rối nữ hoàng khát máu này.
Hic hic, hắn ta nỗ lực lắm mới có thể trong nửa tiếng bắt được số con mồi này, nghĩ đắc ý chắc chắn sẽ thắng nàng nữ hoàng kênh kiệu này, ai ngờ, hic hic, nàng ta lại bằng số lượn với hắn. Hắn không có muốn bị gả đi, mất mặt chết mất T.T
Già Lam Ái Mễ Thiên liếc mắt qua là biết Mặc Diêm Roeald nghĩ cái gì, cô cười đến kiều mị, môi đỏ khẽ mở: “Ai bảo với vương tử là số con mồi ta bắt được là 10 người?” “Ý ngươi là sao?”
Già Lam Ái Mễ Thiên giương môi, đưa tay ra, lực hấp từ bàn tay hút lấy thân hình bé nhỏ của Độc Cô Hải Thanh đang đứng sau lưng Áo Đức Lạp Tư, nhanh tới mức không ai có thể phản ứng nổi!
Nàng nắm chiếc cổ xinh xắn kia trong tay, cười cười nói:
“Ha ha,…này, đây chính là tên nô lệ bẩn thỉu thứ 11 đã chạy trốn mà ta bắt được!” Độc Cô Hải Thanh bất lực giãy giụa, này, nàng ta tử nhỏ bị phụ mẫu ghét bỏ, lạnh nhạt, nhưng mà nàng ta làm mọi cách để sống. Ai ngờ cha mẹ nàng ta lại đưa nàng ta đi làm lễ tế! Nàng ta không thể chết, tuy đã rung động với Áo Đức Lạp Tư nhưng nàng ta còn rất lí trí, muốn trốn đi.
Nàng ta yêu, nhưng nàng ta còn muốn trở về trả thù hơn! “Ta nhất định phải sống, để trở về! Ta đã chịu bao đau khổ, chỉ để trở về,….” “Hừ, đừng tưởng chỉ mình ngươi phải chịu đau khổ!”
Già Lam Ái Mễ Thiên nhíu mày, ánh mắt cô sắc lạnh, bàn tay nắm càng chặt hơn, chỉ là một con mồi, với người khác là vô giá nhưng đối với Già Lam Ái Mễ Thiên cô, đó chỉ là một mạng người mà thôi, trên tay cô đã dính biết bao nhiêu máu tươi, có ngại gì một tính mạng nhỏ nhoi???
“Mau buông cô ấy ra!” Áo Đức Lạp Tư hét lên, vội vã tiến đến.
“Già Lam nữ hoàng, chi bằng ta với cô làm một vụ trao đổi, ta lấy 5 nô lệ để đổi lấy nàng ấy, cùng với một điều kiện bất kì của Mộ Dung gia tộc, sao nào?” Già Lam Ái Mễ thiên nhướng mày đẹp, khẽ than:
“Nói chuyện với những k3 thông minh thật là sảng khoái! Được, ta đồng ý tráo đổi!” Vào lúc này, tiếng chuông báo hết thời gian chạy đua. Ái Mễ Thiên cao cao tại thượng lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Hừ, ngươi mau về nhà chờ ta mang sính lễ tới rước người đi thôi!”
Mặc Diêm vương tử nghe thấy cô nói với mình như thế, trái tim thắt lại, lòng cồn cào, hắn thật sự bị nữ nhân cuồng vọng này lấy về thật sao? Ma Cà Rồng thuần chủng cao quý thật sự sẽ bị sỉ nhục như vậy?
“Ngươi, dám làm tổn thương nàng?” Áo Đức Lạp Tư nổi giận nhìn Độc Cô Hải Thanh ho khù khụ, thương tiếc nhíu mày đẹp, đáng chết, sao vậy chứ?
Chưa dứt lời một luồng sáng mạnh mẽ đã bay tới Ái Mễ Thiên. Cô nhướng mày, đưa tay vẽ một vòng tròn tạo khiên chắn mạnh mẽ bằng ám hỏa, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm:
“To gan lớn mật! Nô lệ của ta, tay ngươi cướp đi, ta chỉ lấy về mà thôi, đừng ngu ngốc vì một người phụ nữ mà khai chiến với tộc nhân Vampie hùng mạnh!”
Sao cô cứ cảm thấy Áo Đức Lạp Tư này trong ngoài bất nhất. Là người thâm trầm nhưng 5 lần bảy lượt làm ra một số chuyện ngu ngốc vô cùng nhỉ? Chính bản thân cô coi trong sự thông minh, nhạy bén của Mộ Dung Mặc hơn rất nhiều!
Dứt lời, tay kia của nàng phóng ra một ám ảnh, đánh bật lại Áo Đức Lạp Tư: “Ngươi đừng tưởng trước kia do ta si mê ngươi, không đánh ngươi thì là ta yếu hơn ngươi, câm miệng lại và cút đi, đừng làm ta nổi giận!”
Nếu là Ái Mễ Thiên nữ hoàng trước kia thì sẽ rất khó để thắng Áo Đức Lạp Tư nhưng không có nghĩa là bay giờ cô cũng vậy, giết hắn hẳn là hơi khó, nhưng đánh trọng thương thì dễ rất nhiều!
“Không ổn! Các vị tộc trưởng, nữ hoàng, vương tử, tộc sói tập kích chúng ta!” Sắc mặt của mọi người trong chốc lát tối sầm, ngày lễ Huyết Nguyệt cao quý so tài chút thì hẳn không ai quản, nhưng mà đã là ngoại nhân công kích để phá buổi lễ thì không thể tha thứ!
Tộc sói lại là thiên địch của chủng tộc hút máu! Ba vị tộc trưởng trong chốc lát bước xuống, trầm giọng nói:
“Toàn lực phản kích!”
Ái Mễ Thiên nhíu mày, nếu cô nhớ không nhầm thì trong ngày này tam tộc trưởng chết đi, bộ ba cực phẩm Áo Đức kia lên ngôi vị tộc trưởng, Già Lam Ái Mễ Thiên thì vì bị đánh trước đó, sau này lại bị trọng thương, rơi vào tay tộc sói, bị hành hạ đủ kiểu! Mà người đánh bại nữ hoàng này lại là thiếu tộc chủ tộc sói! La Khải!
Ánh mắt Già Lam Ái Mễ Thiên sáng lợi hại, cô nhếch miệng, cười thâm trầm, nào, chúng ta đã gặp lại, La Khải!