Phải mất một lúc lâu thì Lận Minh Húc mới tìm lại được lý trí của mình.
Tâm trạng của anh rối bời, giơ tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Cả tòa nhà chẳng còn bao nhiêu người, Thư Vưu lập tức nghe thấy, cậu nói với Sở Thanh ở đầu dây bên kia: “Không nói nữa, tôi là người có bạn trai đó, cúp đây, hôm nay tôi vẫn chưa nói với bạn trai là nhớ anh ấy đâu.”
Sở Thanh: “…”
Thư Vưu cúp điện thoại, như chú chim nhỏ bay về tổ, cậu lao vút qua: “Bạn trai, anh xong việc rồi sao! Có mệt hay không? Hôm nay tôi được về sớm, anh có cảm nhận được trọn vẹn niềm vui bất ngờ này không?”
Lận Minh Húc:… Kinh thì có, hỉ thì không chắc*.
(*) Kinh ở đây nghĩa là “kinh ngạc” còn hỉ nghĩa là “vui mừng, vui vẻ.”
Vẻ mặt anh đan xen nhiều cảm xúc khác nhau: “Cậu vào đây lúc nào thế?”
“Tầm chiều thì phải?” Thư Vưu cố gắng nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ, tối qua tôi ngủ không ngon, lúc tới đây không nhìn thấy anh thì chạy vào đây ngủ luôn.”
Vậy mà cậu chẳng thấy ngại một chút nào, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì vẫn uống.
Lòng dạ vô tư ghê.
Lận Minh Húc cũng không biết đây là ưu điểm hay là khuyết điểm nữa.
Anh im lặng một lúc, lúc này Thư Vưu sờ bụng, hào phóng nói: “Anh muốn ăn gì? Tôi vừa kiếm được một khoản đó, hôm nay có thể gọi đồ ăn ngoài.”
Đã trễ thế này, về nhà nấu cơm cũng không phải là chuyện thực tế lắm.
Nhưng Lận Minh Húc lại hỏi: “Cậu rất đói bụng hả?”
“Ờm…”
Thư Vưu cũng không phải là rất đói bụng, cậu lắc đầu: “Không phải đã khuya rồi sao, tôi chỉ hỏi thôi.”
Bây giờ Lận Minh Húc không có tâm trạng ăn cơm.
Anh hờ hững mở miệng: “Vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại với Sở Thanh à?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu cười hì hì: “Tôi đang nửa tỉnh nửa mê, chưa thèm mở mắt thì đã nhấn nhận rồi… Cô ấy rủ tôi đi chơi, còn hỏi anh có muốn đi cùng không.”
“Là ra vùng ngoại ô ngâm suối nước nóng, thứ Sáu đi, tối Chủ nhật về.”
Ngâm suối nước nóng! Ngâm suối nước nóng!
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, nhìn Lận Minh Húc bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Anh muốn đi không?”
Nếu Lận Minh Húc không đi, cậu cảm thấy bản thân có thể tự đi cũng được.
“Cũng được.”
Lận Minh Húc chăm chú nhìn cậu: “Em ấy hẹn lúc nào? Ngay tuần này à?”
“Ừm…”
Thư Vưu không ngờ tới Lận Minh Húc lại dễ dàng đồng ý như vậy, tò mò hỏi: “Không phải anh đang kẹt trong một đống công việc hả?”
Lận Minh Húc nhẹ nhàng đáp: “Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, không phải sao?”
Thư Vưu:… Ừ ừ ừ, đúng là thế.
Cậu lập tức cúi đầu gửi tin nhắn cho Sở Thanh: [Lận Minh Húc nói sẽ đi nhé!]
Sở Thanh trả lời cậu bằng một emotion “OK”, chốt cuộc hẹn này.
Thư Vưu gửi xong, cười hỏi: “Vậy chúng ta ăn cơm thôi?”
“Không vội.”
Lận Minh Húc vẫn ung dung, ánh mắt luôn dán chặt vào khuôn mặt của Thư Vưu, như thể anh đang quan sát những thay đổi rất nhỏ trong nét mặt cậu.
Thư Vưu không rõ anh có ý gì, nhưng cậu nhanh chóng chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện, nói: “Được thôi.”
“Anh nói không vội thì không vội vậy.”
Cậu nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Lận Minh Húc rồi vội cụp xuống: “Tuy đã chín giờ rồi, nhưng thật ra tôi cũng không vội.”
“Tôi muốn đi ăn khuya luôn.”
“Bạn trai, tôi yêu anh như vậy, anh nhất định sẽ đi ăn khuya với tôi, nhỉ?”
Lận Minh Húc:… Thế mà anh lại có ý định đi thật.
Không được, không thể tiếp tục như thế này.
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc lạnh lùng nghĩ, bao nhiêu lần rồi, nếu bị Thư Vưu dắt mũi thêm lần nữa thì anh sẽ đổi theo họ của cậu luôn mất.
… Hơn nữa anh cũng không muốn việc mình còn chưa đến ba mươi tuổi thì đã đột tử mà chết vì tim bị k1ch thích mạnh đâu.
Ngón tay người đàn ông hơi siết chặt, vô thức chồng lên nhau rồi cọ xát. Anh tựa như không được cho phép nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu thật sự yêu tôi đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Thư Vưu không cần nghĩ ngợi gì, nói: “Trên thế giới này, tôi yêu anh nhất.”
Cậu lưu loát cong ngón tay thành hình trái tim, thành thạo đến mức khiến người ta phải nghi ngờ đây có phải là phản xạ có điều kiện hay không: “Yêu anh, yêu anh, yêu anh lắm~”
Khóe miệng Lận Minh Húc khẽ giật: “… Không có lý do?”
“Cũng không phải là không có lý do.”
Thư Vưu thoáng ngẫm nghĩ, khó có được giây phút nghiêm túc như thế, cậu nói: “Dù sao là cha mẹ, tiền đề của tình yêu cũng vì đối phương là con của mình.”
Cậu nói với giọng vui vẻ: “Tôi yêu anh đến như vậy, chứng minh là tôi vô cùng tốt đó.”
Lận Minh Húc lặng thinh.
Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, là bởi vì cậu vô cùng tốt nên cậu mới rất yêu tôi?”
“… Vậy sao được!”
Thư Vưu vội vàng phủ nhận, cậu cố nở một nụ cười nịnh nọt: “Tôi yêu anh nhiều như vậy, chứng tỏ anh cũng rất, rất tốt.”
Dù sao Lận Minh Húc cũng là nhân vật chính, cái khác chưa chắc đã có, nhưng bản thân anh chắc chắn có nhiều ưu điểm.
Cậu nói năng hùng hồn, lập luận chặt chẽ: “Hai người chúng ta đều tốt như vậy, ở bên nhau không phải là điều rất bình thường sao?”
Lận Minh Húc: “…”
Thư Vưu nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu thuận tay dọn dẹp chiếc giường bị mình làm bừa bộn ở bên trong phòng nghỉ. Cậu ngâm nga đi tới đi lui, tâm trạng vừa thoải mái vừa dễ chịu, cứ như một người bạn trai thực thụ, tình cờ tới công ty của nửa kia, sau đó tùy ý đi vào không gian nghỉ ngơi rất riêng tư, giúp người ta sắp xếp lại phòng.
Thân mật hệt như là người nhà thật sự.
Lận Minh Húc thu hết vào mắt, đôi mắt sâu hun hút.
Thư Vưu gấp gáp mọi thứ xong xuôi, đang định đứng dậy thì bỗng nhiên cậu lại thò tay sờ nệm, lẩm bẩm: “Hơi mỏng.”
Gần đến Tết rồi, trời sẽ càng lạnh hơn, dù chỉ chợp mắt một lát trong giờ nghỉ trưa thì hình như cũng không tốt lắm nhỉ?
Cậu quay đầu hỏi Lận Minh Húc: “Không thì mang cái nệm ở nhà tới đây nhé?”
Ánh mắt Lận Minh Húc như lóe lên điều gì đó: “Không phải cậu rất thích cái nệm đó à?”
“Thích thì cũng có thể tận dụng tối đa mà.”
Thư Vưu rất chân thành mà nói: “Giờ trong nhà có hệ thống sưởi, có cả thảm điện, buổi tối ngủ cũng không lạnh…… So ra thì ở đây anh cần một tấm đệm hơn.”
Hơn nữa cậu còn cân nhắc đến một chi tiết: Tấm đệm đó giá ba vạn tệ cơ đấy, cũng rất đẹp, đặt trong phòng làm việc của “sếp Lận” thì cũng phù hợp hơn những tấm nệm khác.
Không đợi Lận Minh Húc trả lời, cậu quyết định rất dứt khoát: “Cứ như vậy đi! Sau này anh mua lại một tấm nệm mới đem về nhà, cái kia cứ cho là tôi giúp anh đi, không cần cảm ơn đâu.”
Lận Minh Húc:… Anh cũng không thật sự muốn cảm ơn lắm đâu.
Dọn dẹp phòng nghỉ xong, Thư Vưu kéo theo hành lý đi ra ngoài, liếc mắt đã nhìn thấy túi đựng đồ ăn mang về trên bàn mà Lận Minh Húc còn chưa động đến.
Cậu sửng sốt: “Anh gọi đồ ăn rồi? Không đúng? Sao anh chưa ăn thế?”
Lận Minh Húc nói: “Bận quá, giờ vẫn chưa đói.”
Thì ra là thế.
Thư Vưu không khỏi cảm thán: Làm chủ tịch bá đạo thật sự không dễ dàng lắm nhỉ.
Vì thế nên cậu vô cùng tự nhiên vươn tay: “Anh không ăn thì để tôi mang về nhà ăn vậy.”
Lận Minh Húc:…?
Không phải muốn ăn khuya với nhau hả?
Đúng vào lúc này, dạ dày cũng truyền đến âm thanh kháng nghị.
Anh trơ mắt nhìn Thư Vưu xách hộp đồ ăn của mình lên, đã đi đến cửa văn phòng: “Vậy Lận Minh Húc, anh cứ làm việc đi nhé, tôi về trước đây!”
Lận Minh Húc vội ngăn cậu lại: “... Cậu khoan đi đã.”
“Ơ?”
Bước chân Thư Vưu dừng lại, ngơ ngác hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Lận Minh Húc nhắc nhở rõ ràng: “Không phải cậu muốn ăn khuya hả?”
Mấy ngày qua Lận Minh Húc đều ăn cơm một mình, bây giờ anh không muốn phải cô đơn ăn cơm hộp trong văn phòng nữa.
Thư Vưu thẹn thùng nói: “Không phải đã có đồ ăn anh đặt về rồi sao? Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi cảm thấy mình vẫn nên tiêu tiền tiết kiệm thôi.”
Trong nháy mắt khuôn mặt của Lận Minh Húc trở nên lạnh tanh: “… Giờ tôi thấy đói rồi, cậu buông hộp đồ ăn xuống đi.”
Thư Vưu: “… Ò.”
Cậu đặt lại hộp đồ ăn lên bàn làm việc, bày ra cái mặt quỷ: “Bạn trai, anh keo kiệt quá đi.”
Lận Minh Húc:...
Cũng không biết là ai đang tiết kiệm tiền, chỉ biết nhớ thương cơm hộp của người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tôi về nhà tự nấu cơm đây.”
Thư Vưu lẩm bẩm xong, vẫy tay tạm biệt anh: “Tôi về nhé!”
“Đúng rồi, đúng rồi.”
“Có chuyện quan trọng!”
Thư Vưu đã đi tới cửa thì bỗng bước vòng lại, đi đến trước mặt anh.
Trong vô thức, trái tim Lận Minh Húc như bị sợi dây treo lên, treo lủng lẳng ở cổ họng.
Chỉ nghe Thư Vưu cười khanh khách nói: “Suýt chút nữa thì quên nói rồi.”
Đột nhiên chàng trai mỉm cười rạng rỡ, mi mắt cong lên như đang bừng sáng.
“Sáu ngày đi công tác, ngày đầu tiên về nhà, nhớ anh lắm ~”
Trái tim Lận Minh Húc đập dữ dội.
… Đôi sự giãy giụa lặp đi lặp lại từng chút một còn chưa kịp đứng yên, thì đã ầm ầm sập xuống.
…
Chẳng bao lâu thì đã đến cuối tuần.
Tối thứ Sáu, Lận Minh Húc tan làm đúng giờ, anh quay về nhà đón Thư Vưu rồi cùng đi ra vùng ngoại ô với Sở Thanh, Bành Thượng Ân và một vài người bạn nữa.
Vùng ngoại ô của thành phố mà bọn họ đang sinh sống có nhiều núi, còn từng là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Sở Thanh đã hào phóng đặt cả một khu vực rộng để cung cấp riêng mấy trò vui cho bọn họ.
Cả nhóm ăn uống trước rồi mới thay yukata. Thư Vưu chui vào phòng thay đồ, lúc đi ra thì cậu tùy ý mặc một bộ màu trắng, bởi vì trong nhà rất ấm, mà yukata cũng khá mỏng.
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu của cậu có phần lộn xộn, vừa mới đi ra ngoài được mấy bước, đột nhiên bên cạnh có một bàn tay vươn ra, xách cậu lên. Thư Vưu nhấc chân lên nhưng không đi được, ngơ ngác ngoái đầu lại: “… Lận Minh Húc?”
Lận Minh Húc mặc yukata màu xám đen, cau mày hỏi cậu: “Cậu không biết mặc yukata à?”
“Biết mà!”
Thư Vưu thầm nghĩ, ba tuổi tôi đã tự mặc quần áo và tự xỏ giày… Tuy lần nào cũng mặc ngược, nhưng đó cũng là mặc vào thành công rồi!
Cô giáo Tiểu Tống ở nhà trẻ cũng khen cậu giỏi nhất đấy.
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật, vừa mới giơ tay lên, đột nhiên anh dừng lại, nhét người vào lại phòng thay đồ.
“Ờm… Lận Minh Húc?”
Thư Vưu không rõ anh định làm cái gì, nhìn nhận từ góc độ bản thân, cậu cảm thấy yukata của mình có chỗ nào không ổn đâu?
Người đàn ông đứng đối diện với Thư Vưu, ngay sau đó vươn tay về phía đai yukata của cậu.
Thư Vưu:!!!
Vẻ mặt cậu toát vẻ kinh hãi trắng bệch, giống hệt như một chú gà con mới rời khỏi vòng tay của gà mái mẹ, cậu vội ôm lấy bản thân, run giọng: “Bạn trai, anh, anh anh, anh định làm gì!”
Mặt Lận Minh Húc vô cảm nói: “Cậu buộc đai lưng không đúng cách.”
“... À.”
Thư Vưu xấu hổ buông tay ra: “Tôi cứ nghĩ mình đã mặc đúng rồi.”
Lận Minh Húc không nói gì, ngón tay linh hoạt cởi nút thắt bị cậu buộc lung tung ra, đang định thắt lại lần nữa, nhưng thay vì tiếp tục, anh lại quấn chặt chỗ cổ áo của cậu hơn.
Một mảnh trắng nõn như tuyết bị che kín mít.
… Sau đó mới thắt đai lưng.
Có lẽ do eo cậu nh ỏ nên đai lưng phải quấn nhiều vòng, chừa lại một mảnh đai không dài cũng không ngắn lắm, được những đốt ngón tay thẳng tắp, lộ rõ khớp xương của người đàn ông đan xen, thắt ở sau lưng.
Lúc thắt, Lận Minh Húc không thể không sáp lại cực gần với Thư Vưu… Dường như chỉ cần nhích lại gần thêm chút nữa, là có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch liên hồi rồi. Mà từ góc nhìn của Thư Vưu, cậu chỉ cần hơi cúi đầu, đã thấy được khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông.
Thư Vưu “bụp” một cái, mặt đỏ bừng.
“Cảm, cảm ơn bạn trai.”
Đai lưng được thắt xong, cậu nhanh như chớp chui ra khỏi phòng thay đồ, chạy mất.
Lận Minh Húc bình thản bước ra theo sau, vừa lúc nghe thấy Sở Thanh nghi ngờ hỏi Thư Vưu: “Thư Vưu, cậu sao thế? Chưa ngâm mình mà sao cậu đã bắt đầu phát sốt rồi?”
“Cái đó…”
Cái miệng Thư Vưu bịa như thật: “Nghĩ đến có thể tiến hành một hoạt động giải trí tuyệt vời như ngâm mình trong suối nước nóng với anh em tốt của tôi, chị em tốt của tôi cùng bạn tốt của tôi là Sở Thanh, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên…”
“Nào có.”
Sở Thanh cười đến không khép miệng được: “Thật ra tôi cũng muốn ngâm mình với cậu lắm, nhưng tiếc là sắp xếp xong hết rồi, cậu và Lận Minh Húc sẽ tắm ch ung ở một suối nước nóng.”
Thư Vưu:???
Một tiếng chị chị em em lớn hơn trời, chị em như cậu đúng là kiếp nạn của tôi.
Nhưng ngẫm lại thì cậu cũng ngủ với Lận Minh Húc trên cùng một chiếc giường lâu như vậy rồi, không phải chẳng có chuyện gì cả sao?
Cậu có lòng tin vững chắc là Lận Minh Húc sẽ không cảm thấy hứng thú với mình đâu. Cho dù hiện tại mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều nhưng bất quá giữa họ vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Sau đó suối nước nóng đã được chuẩn bị xong.
Thư Vưu đi vào, vòng qua bình phong, cậu vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy trong làn nước đang bốc khói, đôi mắt sắc bén trên khuôn mặt tuấn tú của Lận Minh Húc khẽ liếc qua đây, tựa như chim ưng trong chớp mắt đã túm chặt được một con thỏ trắng nhỏ.
Thư Vưu: “…”
Cũng không biết tại sao nhưng cậu vẫn theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
“… Cậu còn định đi đâu nữa?”
Giọng điệu Lận Minh Húc hờ hững, nhưng lại giống như một cây cung đang căng dây.
"Tôi tôi tôi…”
Thư Vưu lắp bắp không ngừng: “Tôi quên mang dép đi trong nhà rồi.”
Lận Minh Húc: “… Ở cạnh cửa tủ.”
Thư Vưu cúi gằm mặt cầm lấy dép lê rồi lại vòng ra sau tấm bình phong, đi được vài bước thì bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện: “Hình như tôi chưa lấy đồ uống."
“Có thể gọi nhân viên đưa tới."
Lận Minh Húc cứ như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, hời hợt nói: “Bên kia có menu phục vụ.”
“À…”
Hôm nay Thư Vưu cũng không rõ bản thân bị gì nữa… Cũng từng ngủ chung trong một ổ chăn rồi, nhưng cậu lại không dám đối mặt với cơ thể tr@n trụi của Lận Minh Húc.
… Đều là đàn ông, có gì to tát đâu!
Tim cậu lỡ nhịp, sải bước đến trước mặt Lận Minh Húc, đang định cởi yukata, thì…
“Oạch.”
Ngã theo kiểu hai chân dạng thẳng ra.
Thư Vưu:… Đệt!
Cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, nhìn xuống chân mình, đôi dép đã bị cậu đá bay đi.
“Lận Minh Húc…”
Thư Vưu bĩu môi, vô cùng tủi thân nói: “Đôi dép đi trong nhà này thế mà lại không chống trơn trượt!”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật rồi lại giật, co giật liên tục, có thể gọi tắt là giật theo nhịp.
Lận Minh Húc đang ngâm mình trong suối nước nóng, Thư Vưu cũng không có ý định gọi anh đến giải cứu, cậu cố gắng khua khoắng tay chân để đứng dậy, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, sau đó là cánh tay ướt át của người đàn ông buông xuống: “Đứng dậy nhanh.”
Lận Minh Húc bước ra.
Vậy chẳng phải là…
Tai Thư Vưu ửng đỏ, vừa nắm lấy cổ tay của Lận Minh Húc, vừa nhìn xung quanh, cậu không dám nhìn thẳng vào anh: “Có phải tôi nên ra đổi đôi dép trong nhà…”
Lận Minh Húc nhìn lướt qua, lập tức cạn lời: “… Cậu lấy sai rồi.”
Sau khi Thư Vưu đã đứng vững thì người đàn ông mới mở chiếc tủ nhỏ ở phía sau tấm bình phong, lấy ra một đôi dép trông khác rõ ràng với đôi vừa rồi: “Đây mới là loại chống trượt.”
“… À.”
Thư Vưu xấu hổ đổi dép lê, nhưng giờ có đổi cũng không có tác dụng gì quá lớn. Do bị ngã nên đai buộc bộ yukata của cậu bị lỏng ra, lúc này trông bộ đồ đã có phần xộc xệch, hơn nữa chỉ còn cách mười centimet nữa thôi thì cũng tới suối nước nóng rồi.
Thư Vưu:… Lần đầu tiên cùng bạn trai ngâm suối nước nóng, làm thế nào để giả vờ trông tự nhiên nhất có thể?
Rất gấp, online chờ đợi!
“Tí tách…”
Lận Minh Húc đã xuống nước lần nữa.
Hơi nước mờ ảo, như thể đã thêm vào một bộ lọc làm mờ mọi thứ. Thư Vưu liếc qua suối nước nóng, nhận ra diện tích cũng không nhỏ, nhét ba đến bốn người đàn ông trưởng thành nữa thì cũng còn dư.
Cậu lấy lại bình tĩnh, rất cẩn thận vượt qua quãng đường xa xôi mười centimet này, nhích đến bên cạnh ao, duỗi một chân ra trước, sau đó là chân còn lại...
Giọng Lận Minh Húc không chút phập phồng: “Cậu còn không xuống nước nhanh thì trời sáng luôn rồi đấy.”
Thư Vưu thẹn thùng nói: “Cơ thể tôi sợ lạnh, cần chút thời gian thích ứng với độ ấm này.”
Lận Minh Húc: “… Bởi vì cậu bị suy thận?”
Thư Vưu ngạc nhiên: “Bạn trai, anh cũng đáp vặn lại được rồi hả!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc:… Đáng lẽ anh không nên lôi chuyện này lên lại làm gì.
Vài giây sau, cuối cùng Thư Vưu cũng cởi yukata ra, chỉ mặc quần bơi xuống nước.
Khoảnh khắc ngâm mình trong làn nước ấm, cậu cảm thấy thoải mái đến mức muốn bay lên.
“Thoải mái quá đi…”
Thư Vưu cầm lòng không đậu mà than thở, tận hưởng giây phút bình yên tĩnh lặng hiếm có này. Không lâu sau, cậu lại rục rịch: “Lận Minh Húc, chúng ta gọi chút đồ ăn đi?”
“Với lại tôi nhìn thấy nơi này họ có cả đặc sản đấy.”
“… Nếu ý cậu là bầu rượu trái cây kia,” Lận Minh Húc nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý: “Tôi không uống.”
“Vậy thì ngại lắm.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Thư Hữu đã thay đổi, cậu ra vẻ ngượng nghịu: “Với tình cảm của đôi ta, nếu tôi uống rượu một mình thì chẳng phải thành uống rượu giải sầu sao?”
Lận Minh Húc tàn nhẫn từ chối cậu không một chút thương tiếc: “Không, cậu cũng không được uống rượu một mình.”
“Ò.”
Thư Vưu rất thất vọng, cậu đành phải gọi bừa mấy món ăn vặt. Đồ ăn rất nhanh đã được đưa tới, Thư Vưu ăn không ngừng nghỉ, ăn xong thì dựa vào ao tiếp tục ngâm mình.
Làn da trắng nõn của chàng trai dần ửng hồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Tóc mai hơi ẩm ướt, cậu vẫn nhắm mắt đưa tay lên lau bừa, đến cả cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng bị vuốt đến mức rối tung lên.
Lận Minh Húc chỉ mới nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy thế giới trở nên hỗn loạn, anh không thể nhịn được nữa, từng chút tới gần. Thư Vưu nghe được tiếng nước, mở mắt ra: “... Lận Minh Húc?”
“Đừng nhúc nhích.”
Lận Minh Húc giơ tay lên, nhặt vài cánh hoa rơi trên đỉnh đầu cậu xuống, rồi bỏ vào trong nước. Một cánh hoa theo gợn nước trôi xa, Thư Vưu chẳng hiểu sao mà bất chợt thốt lên: “Lận Minh Húc, anh thích hoa gì?”
“Hoa?”
Người đàn ông hơi suy tư, đáp: “Không có loài hoa nào mà tôi đặc biệt yêu thích cả, nếu phải nói ra một cái tên, thì chắc là Tulip.”
Thư Vưu gật đầu, vô cùng chân thành nói: “Tôi khác với anh rồi."
Lận Minh Húc nhướn mày.
“Tôi thích Hoa có tiền* nhất.”
(*) Hoa có tiền (Youqianhua): Thực ra đây là tên thương hiệu dịch vụ tín dụng trực thuộc Duxiaoman Financial (trước đây là Baidu Finance) (tên ban đầu: Baidu Youqianhua, được đổi tên thành “Youqianhua” vào tháng 6 năm 2018). Nó được định vị để cung cấp dịch vụ tín dụng tiêu dùng cá nhân cho công chúng và tạo ra một mô hình tín dụng tiêu dùng sáng tạo. Trí tuệ nhân tạo Baidu và công nghệ kiểm soát rủi ro dữ liệu lớn được sử dụng để cung cấp cho người dùng dịch vụ tín dụng Internet thuận tiện, nhanh chóng và an toàn, có đặc điểm là ứng dụng đơn giản, phê duyệt nhanh, hạn ngạch cao, giải ngân nhanh và bảo mật mạnh mẽ.
Lận Minh Húc lỡ tay, suýt chút nữa đã nắm chặt tóc Thư Vưu.
“Bạn trai!”
Thư Vưu tức giận, la lên: “Nếu tôi hói đầu thì sao đây!”
“Không sao đâu.”
Mặt Lận Minh Húc không đổi sắc, nói: “Hói đầu cũng không ảnh hưởng tới việc cậu nói talk show đâu.”
“Nhưng ảnh hưởng giá trị nhan sắc của tôi!”
Thư Vưu buồn bực nói: “Anh nhìn mấy lập trình viên có tuổi ở công ty anh xem, chính bởi vì quả đầu Địa Trung Hải nên mới không kiếm được bạn gái… Nhỡ sau này tôi hói đầu, các fan nữ của tôi sẽ thương tâm lắm!"
“Cậu có rất nhiều fan nữ à?”
“Đúng vậy.” Thư Vưu khá để ý đến những chị gái nhỏ đó, họ tốt hơn nhiều so với fans nam.
Fans nam mở mồm là buông lời thô thiển, fans nữ mở miệng là khen ngợi lẫn tung hô, ai lại không thích điều này chứ.
Nói đến đây, Thư Vưu tràn đầy năng lượng, tự khen ngợi bản thân: “Còn có cả rất nhiều fan trên Weibo nữa, đợi show giải trí lần này của tôi được phát sóng thì số người hâm mộ của tôi sẽ tăng vọt tiếp rồi~”
“Nói không chừng nếu sau này công ty bọn anh mà có tuyên truyền hoạt động gì, còn phải gửi tôi phí đấy.”
“Ồ?” Lận Minh Húc vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Nói như vậy, cậu đang lo lắng cho sự nghiệp à?”
“Còn không phải thế sao.”
Thư Vưu nói có sách mách có chứng nói: “Bạn trai, anh không phải đang gây dựng sự nghiệp đó sao? Đương nhiên tôi cũng phải suy nghĩ cho gia đình nhỏ của chúng ta rồi.”
“Cũng không thể để anh quá mệt mỏi được, anh chỉ cần làm việc của mình thôi. Chuyện trong nhà đừng lo, còn có tôi mà!”
Lời này nói ra, như thể là cậu tình nguyện vì tình yêu mà đứng sau lưng của người đàn ông, không oán trách cũng không hối hận, một lòng say đắm chẳng đổi thay.
Nhưng những lời từ cái miệng nhỏ này của chàng trai thốt ra, từng câu từng chữ đều là ngụy biện dối trá hết.
Đầu Lận Minh Húc đau âm ỉ.
… Anh quyết định hưởng thụ sự ấm áp từ suối nước nóng.
Người đàn ông tịnh dưỡng tâm trí, không nói chuyện với Thư Vưu nữa. Ở bên kia, Thư Vưu đang rất vui vẻ, ăn uống liên mồm, sau vài phút ngâm mình, cậu như chợt nghĩ tới chuyện gì, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó đột nhiên lặn xuống, sự yên lặng bao trùm gian phòng…
Ba giây.
Năm giây.
Bảy…
Lận Minh Húc thoáng chốc mở to mắt, thình lình bọt nước văng khắp nơi, Thư Vưu bật lên khỏi mặt nước, cười khanh khách hắt nước lên mặt anh: “Lận Minh Húc, sao tóc anh chưa ướt thế!”
“Cộc!”
Giây tiếp theo, Thư Vưu vẫn còn đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì bất ngờ bị người đàn ông đè lên bờ ao.
Cậu nhìn thấy những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc dày của anh, tựa như có một dãy núi tụ lại giữa đôi lông mày, đôi mắt đen thẳm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu.
Thư Vưu theo bản năng muốn chạy, nhưng lồ ng ngực rắn chắc của đối phương đã áp sát cậu, lưng bị ép vào tảng đá bên bờ ao, chẳng còn đường trốn.
“Lận, Lận Minh Húc?”
Thư Vưu chớp mắt, giọng nói càng ngày càng yếu ớt: “E hèm, tôi chỉ đùa chút thôi mà…”
“Ừ, nói giỡn.”
Lận Minh Húc không hề có ý định buông cậu ra, ung dung nói: “Tôi cũng chỉ định giỡn một chút với cậu thôi.”
“Cái, cái gì?”
Thư Vưu ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt anh, không hiểu gì: Lận Minh Húc muốn giỡn gì với cậu hả?
Cả người chàng trai ướt sũng, mịn màng mà non nớt như đuôi của một người cá nhỏ. Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lúc này cũng bị che đi, Lận Minh Húc dùng tay còn lại vén một lọn tóc ướt trên trán cậu ra sau.
Mặt mày tuấn tú, vừa tinh tế vừa đẹp đẽ.
Hơn nữa còn hoàn toàn khác với người của ngày trước.
Không phải anh chưa từng nghi ngờ, cũng không phải anh chưa từng nghĩ tới đủ loại khả năng và điều không thể xảy ra.
Nhưng những điều đó… Không còn quan trọng nữa.
Trên đời này chẳng có tình yêu nào mà không có lý do, vừa lúc anh cũng không tin vào một tình yêu vô điều kiện nữa.
Nếu như cậu mong muốn điều gì đó từ trên người anh, vậy đó chính là điều tốt nhất.
Tốt nhất cậu sẽ vĩnh viễn mong mỏi điều đó.
Ánh mắt Lận Minh Húc ngày càng nặng nề, phản chiếu vẻ mặt ngơ ngác lúc này của Thư Vưu. Phía sau lưng Thư Vưu bị cấn nên hơi đau, lời vừa thốt ra khỏi miệng lại chất chứa chút ý tứ làm nũng.
“Bạn trai, anh có thể đứng lên trước không… Lưng tôi bị cấn nên nhói quá đi.”
Nhưng người đàn ông vẫn không buông cậu ra.
Vẻ mặt của anh hờ hững, nhưng nỗi u sầu giữa hàng lông mày có vẻ cũng tan biến đi, hiện lên vẻ yên tĩnh mà thanh thản… Nếu đã không thể khống chế được, vậy thì trói buộc, vây quanh, bảo vệ, rồi hẵng nghĩ đến chuyện mai sau.
Giống như một con rồng lớn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm bảo vệ kho báu của mình, sắc mặt Lận Minh Húc dần dịu xuống, Thư Vưu nhìn thoáng qua, cậu trở nên hoảng sợ.
“Lận Minh Húc…”
Thư Vưu chớp mắt, bỗng nhiên bật ra một câu: “Sao tâm trạng anh tốt như thế? Chẳng lẽ có chuyện vui gì sao?”
Lận Minh Húc: “…”
Chút cảm xúc phức tạp kia trôi đi một lần nữa. Thư Vưu bỗng bật cười, đôi mắt rực sáng như sao trời: “Nhanh, chia sẻ đi nào! Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt!”
Trái tim Lận Minh Húc tê rần, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta là bạn tốt sao?”
“Không phải thế sao?"
Mặt Thư Vưu biến sắc: “Chẳng lẽ anh muốn cắt đứt mọi quan hệ với tôi?”
Lận Minh Húc: “… Cậu nói xem, cụ thể chúng ta là quan hệ gì?”
“Ờm…”
Thư Vưu thoáng do dự, ma xui quỷ khiến nói: “Quan hệ bất chính giữa nam và nam hả?”
Lận Minh Húc:???