Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 11: C11 Rất khó để anh không suy nghĩ nhiều

Tình địch gặp mặt...

Thư Vưu nói xong câu đó, còn ngoảnh đầu lại ra hiệu với Lục Thần Bật một cách rõ ràng, đường đoàng nói: "Lục Thần Bật, giờ mọi người đều ở đây rồi, anh mau nói ra hết đi."

Lục Thần Bật ngây ngốc: Nói về cái gì cơ? Phải nói cái gì hả? Có cái gì mà nói?

Cuối cùng thì gã đang l@m tình địch với ai chứ?

Thư Vưu khẽ thở dài: "Việc anh thích Lận Minh Húc cũng không có gì đáng xấu hổ, tại sao anh không thể vì tình yêu mà dũng cảm một lần chứ?"

Lục Thần Bật gần như nhảy dựng lên: "Tôi không thích Lận Minh Húc!!"

Chỉ nghĩ đến chuyện Lận Minh Húc sẽ tưởng lầm là gã thích anh thôi, là gã đã suýt muốn mổ bụng tự chứng minh trong sạch: "Lận Minh Húc cậu nói đi! Cậu cũng cảm thấy tôi thích cậu hả?"

Lận Minh Húc, người chẳng hiểu sao lại bị vướng vào một cuộc tình tay ba:...

Không cần hỏi anh cũng biết đây là trò quỷ do Thư Vưu bày ra.

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Thư Vưu, lạnh lùng nói: "Đừng nghịch nữa."

Thư Vưu lập tức ngoan ngoãn cụp mắt: "Vâng bạn trai."

Cậu biết cũng đạt được mục đích rồi thì phải biết thu tay, hất cằm ra vẻ khoe khoang với Lục Thần Bật: "Anh hết hy vọng đi, người anh ấy thích là tôi."

Lục Thần Bật: … Gã muốn giết người.

Bây giờ trong tư thế này, không hiểu sao gã bỗng có cảm giác uất nghẹn ở họng như bản thân đang biến thành người vợ cùng chung hoạn nạn thời khốn khó, chỉ có thể mở to mắt nhìn "kẻ thứ ba" diêm dúa loè loẹt hô mây gọi gió, mà tên chồng tệ bạc kia chỉ dửng dưng đứng đấy.

Không, sao gã có thể nghĩ như vậy được?

Nếu nghĩ theo cách đó, thì chính là đang rơi vào mưu kế của Thư Vưu rồi!

Trong lòng Lục Thần Bật đã rối thành một nùi, gã cố gắng bình tĩnh nói: "Lận Minh Húc, hôm nay tôi tới đây là vì Thư Vưu."

"Tôi không biết tại sao cậu ta thay đổi ý định, nhưng anh cũng nên tự mình nghĩ kỹ đi, giờ cậu..."

Thư Vưu lập tức cắt ngang lời gã nói, chẳng những nhích lại gần Lận Minh Húc, mà còn bày vẻ mặt thẹn thùng ra: "Hiện tại chúng tôi sống rất tốt, đang muốn nắm tay nhau về nhà ăn lẩu. Cảm ơn anh đã quan tâm."

"Cậu..."

"Anh không cần phải đến, đừng khách sáo."

"... Ai khách sáo với cậu hả!"

Lục Thần Bật tức đến nghiến răng: "Thư Vưu cậu câm miệng lại! Giờ tôi chỉ muốn nói cho rõ ràng với Lận Minh Húc!"

"Ò..."

Thư Vưu lập tức lộ vẻ mặt "tôi biết mà": "Vậy mà anh còn nói anh không thích Lận Minh Húc."

Lục Thần Bật:... Mẹ kiếp.


Gã điên mất, thật sự điên mất rồi.

Lục Thần Bật tức đến mức một Phật viên tịch, một Phật sinh ra(*), thiếu chút là đỉnh đầu nở ra ba đóa hoa. Nhưng vào lúc này, Thư Vưu còn đổ thêm dầu vào lửa, cậu bước đến trước mặt Lận Minh Húc ôm chặt lấy cánh tay anh, lấy tư thế quấn lấy không buông, gần như muốn dựa sát rạt vào người người đàn ông.

(*)Một Phật viên tịch, một Phật sinh ra: Giải thích theo Phật Giáo thì Phật giáo tin rằng mỗi khi thế giới trải qua một tiểu kiếp, sẽ có một vị Phật ra đời. Tuy nhiên nó cũng được sử dụng ẩn dụ cho sự "chết đi sống lại".

Cậu chớp chớp mắt, cố ý "nhỏ giọng" nói bên tại Lận Minh Húc: "Bạn trai, chúng tại về nhà ăn lẩu thôi."

Chàng trai treo câu bạn trai quanh miệng, cứ như thể hai người họ thật sự là một đôi tình nhân khăng khít thân mật, đang vui vẻ hạnh phúc cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, muốn cùng dắt tay nhau về nhà, ăn một nồi lẩu dính khói lửa trần gian tươi ngon nhất.

Lận Minh Húc lạnh lùng lướt qua người Lục Thần Bật, rồi lại thờ ơ liếc Thư Vưu, ánh mắt cậu trai lấp lánh trong veo, tràn ngập sự chờ mong và vui vẻ, như thể thật sự rất muốn nhanh chóng về nhà cùng anh.

Về nhà, ăn lẩu.

Tâm trí Thư Vưu lúc này: Ăn lẩu! Ăn lẩu! Ăn lẩu!

Thái dương của Lận Minh Húc lại hơi nhói đau.

Anh dường như đã hiểu ra điều gì đó, nói bằng giọng lạnh lùng: "Đi thôi."

Ngay sau đó, người đàn ông trực tiếp lướt qua người Lục Thần Bật, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào thang máy

Lục Thần Bật:...?

Thư Vưu đi theo Lận Minh Húc, cũng đi qua trước mặt gã. Vừa bước vào thang máy, cậu còn ló đầu ra nhìn gã, vờ vịt nghiêng người về phía Lận Minh Húc, miệng mấp máy làm khẩu hình không ra tiếng: " Vì tình yêu! Cố lên!"

Lục Thần Bật:... Vì tình yêu cái quần què!

Gã không có tình yêu! . Truyện Đông Phương

Gã không yêu!

Gã...

Cửa thang máy đóng lại.

Buồng thang máy chậm rãi di chuyển lên trên, sau vài giây im lặng, giọng nói đầy hoạt bát của Thư Vưu lại vang lên: "Tôi đã mua một phần ba chỉ bò, một phần ba chỉ dê, một phần sách bò nhỏ, một phần dạ tổ ong bò, một phần thịt viên, một túi mì, một miếng tiết lợn nhỏ, một phần ức gà, một cái óc heo một bó cải Mizuna..."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặt Lận Minh Húc vô cảm: "Lục Thần Bật tới đón cậu?"

"... Nào có."

Sắc mặt Thư Vưu nháy mắt thay đổi, cậu cười đầy ngượng ngùng: "Tôi đã giúp anh ta thấy rõ cái gì gọi là hiện thực! Về sau anh ta sẽ không tới đây nữa đâu."

Lận Minh Húc nhìn sâu vào mắt cậu: "Cậu chắc chứ?"

"Tôi chắc mà."


Thư Vưu muốn vỗ ngực đảm bảo, nhưng cả hai tay cậu đều đang cầm một cái túi to, nên cậu đành phải dõng dạc hơn, kiên quyết nói: "Tôi với tên đó đã cắt đứt mọi liên lạc rồi!"

"Nếu anh ta lại đến tìm tôi tôi, thì cứ phạt tôi cho anh ta vay tiền."

"... Vay tiền?"

"Đúng vậy."

Trong mắt Thư Vưu hiện lên một tia hung ác: "Ai nợ tiền tôi, tôi sẽ không đội trời chung với người đó."

Lận Minh Húc nhướng mày: "Vậy nếu cậu nợ tiền người đó thì sao?"

Thư Vưu chém đinh chặt sắt nói: "Vậy người đó chính là ông nội của tôi! Tôi sẽ thân thiết như cha với con với người đó!"

Hai bên trán Lận Minh Húc nổi gân xanh.

Thang máy đã dừng.

Hai người bước ra khỏi thang máy, hai tay Thư Vưu đều cầm đồ, nên nhiệm vụ lôi chìa khóa ra mở cửa tất nhiên là giao cho Lận Minh Húc. Nhưng người bên cạnh bỗng dừng lại, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Tôi có thân phận thần bí gì vậy?"

Thư Vưu:!!!

Cậu không ngờ Lận Minh Húc đã nghe được nhiều như vậy.

Thư Vưu do dự một lúc, quyết đoán nói: "Không thể nói, nếu biết quá nhiều, tôi sợ thế giới này sẽ lâm vào nguy hiểm, hai người chúng ta cũng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này."

Lận Minh Húc:...?

Anh có thân phận bí mật gì cơ?

Nhưng Thư Vưu chỉ bày ra vẻ mặt thâm sâu khó lường, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào nhà.

Cái chuyện đối phương là nhân vậy chính này, sao cậu có thể nói ra chứ!

Bức tường đa chiều(*) được yên bình, cũng là do có cậu bảo vệ!

(*)Bức tường đa chiều (次元壁): Đây là một ngôn ngữ internet. Nó đề cập đến một rào cản vô hình luôn tồn tại giữa hai nền văn hóa chiều thứ hai và thứ ba, được gọi là "bức tường đa chiều". Chiều thứ hai đề cập đến thế giới ảo như hoạt hình và trò chơi; chiều thứ ba đề cập đến thế giới thực.

Lận Minh Húc: "..."

Nhìn cái dáng vẻ này của Thư Vưu, đột nhiên anh cũng không muốn biết cái ưu điểm lớn nhất của anh mà Thư Vưu nhắc tới sau khi uống say là gì.

... Có lẽ không biết sẽ tốt hơn.

Sau khi vào nhà, Thư Vưu đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu bận việc cọ cọ rửa rửa. Lận Minh Húc cởi áo khoác treo lên, trong lòng chợt sinh ra chút cảm xúc lạ lùng.

Anh còn chưa kịp tĩnh tâm suy nghĩ thì Thư Vưu đã ló đầu ra: "Bạn trai, anh muốn làm cùng tôi không?"


Lận Minh Húc không muốn nấu ăn với cậu, nhưng không biết là trùng hợp hay cố ý, Thư Vưu cầm một gói tương ớt trong tay, hình như chuẩn bị làm lẩu uyên ương.

"..."

Người đàn ông im lặng trong một giây, rồi xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.

Anh không thể để Thư Vưu mặc sức nêm một đống gia vị cay vào được.

Hai người một rửa một cắt, chẳng mấy chốc đã bày đầy bàn ăn. Nước lẩu sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút. Cả hai người đều đã làm việc cả ngày ở ngoài, lúc này có thể thong thả thoải mái ngồi ăn, hai người đều cảm thấy thư thái.

Nên trong một lúc khá lâu, trong phòng chẳng ai lên tiếng, mỗi người đều đang tự an ủi cơ thể mình.

Ăn xong, Thư Vưu sờ lên bụng nhỏ hơi phình, dựa lưng vào ghế, lúng búng nói: "Ngon quá đi mất!"

Ăn quá no sẽ thấy mệt rã rời, đó là cảm giác của Thư Vưu bây giờ. Cậu loay hoay dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa bát trong bếp, ngâm nước rồi sau đó nằm liệt trên ghế sofa, không buồn nhúc nhích.

... Bởi vì còn chưa muốn ngủ, mắt cậu vẫn mở to.

Giống hệt một con cá muối nằm thẳng, bụng cá hướng lên trời.

"Rừm..."

Tiếng điện thoại vang lên vào lúc này, thông báo có một tin nhắn từ Ngô Hữu Triết.

Thư Vưu cố gắng với lấy điện thoại bằng hai ngón tay, cả người cậu căng ra như một cây cung, chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, điện thoại đã rơi xuống dưới ghế sofa. Lận Minh Húc từ phòng bếp đi ra, chỉ thấy một cái mông đang uốn éo trên ghế sofa.

Vừa chắc vừa mẩy, độ cong hoàn hảo, thỉnh thoảng còn rung rinh qua trái rồi lại qua phải.

Ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm, lông mày nhíu lại: "... Cậu đang làm gì thế?"

Thư Vưu bỗng ngẩng đầu, tóc cậu rối tung, gương mặt cũng vì tư thế mà đỏ bừng lên, thở hồng hộc nói: "Cứu lấy liên hệ cuối cùng của tôi với thế gian này."

Lận Minh Húc: "... Nói tiếng người?"

Thư Vưu vô cùng đáng thương nói: "Điện thoại tôi rơi xuống gầm rồi, tôi với không tới."

sofa vừa to lại vừa nặng, không biết là đồ cũ từ đời nảo đời nào mò ra được. Lưng ghế kê sát vào tường, khe hở bên dưới nhỏ đến mức cánh tay người cũng khó có thể chui vào.



Thư Vưu căng sức chổng ngược phần thân trên của mình cả buổi rồi mà không sao chạm vào điện thoại được. Lận Minh Húc cúi xuống kiểm tra, bật đèn flash trên điện thoại, cuối cùng cũng xác định được vị trí điện thoại của Thư Vưu.

Anh hơi ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải Thư Vưu đang định cúi đầu lần nữa, chỉ nghe thấy một tiếng r3n rỉ, chàng thanh niên che cằm mà hai mắt rưng rưng: "Sao đầu anh lại cứng vậy hả!"

Lận Minh Húc phớt lờ câu oán trách của cậu, anh nói thẳng: "Tôi đi tìm đồ, cậu đừng cử động."

Thư Vưu đã thất bại một lần, còn đang xoa cái cằm đau, nghe vậy cậu gật đầu, giơ hai tay lên: "Tôi đảm bảo."

Lận Minh Húc xoay người tìm dụng cụ, cuối cùng tìm được một cây chổi, anh cầm trong tay, quay lại đã thấy Thư Vưu vẫn giữ nguyên tư thế đó, đôi mắt long lanh nhìn anh chằm chằm, hệt như một chú cún nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Sau đó chú cún nhỏ mở miệng, bầu không khí biến mất. Chỉ thấy vẻ mặt Thư Vưu lộ vẻ hoảng sợ, chăm chăm nhìn cây chổi trong tay anh, bô la ba la nói: "Lận Minh Húc, chắc anh sẽ không bạo lực gia đình với tôi đâu nhỉ?"

Lận Minh Húc cười chế nhạo: "Cậu đã làm gì để tôi muốn bạo lực gia đình với cậu hả?"

"... Không có."

Thư Vưu lập tức bày vẻ mặt cười tươi hơn hoa, vô cùng "chân chó" nói: "Hơn nữa tôi yêu anh như vậy, anh nhất định sẽ không đánh tôi đâu."


Lận Minh Húc thoáng dừng lại, dùng thân chổi khảy điện thoại của Thư Vưu ra.

Thư Vưu nhận lấy điện thoại, ấn vài cái vào màn hình, sắc mặt cậu bỗng thay đổi đột nhiên nhảy từ trên ghế sofa xuống, duỗi tay lấy đi cây chổi trong tay Lận Minh Húc.

Lận Minh Húc nhất thời không chú ý, cái chổi đã bị cậu cầm đi.

Cậu chàng lập tức đem chổi giấu ở sau lưng, đồng thời cười đầy nịnh nọt: "Bạn trai, anh khát không, muốn uống nước không?"

Lận Minh Húc:...?

"Bạn trai anh có mệt không? Nếu không tôi giúp anh mát xa lưng nhé?"

Lận Minh Húc cau mày, trong lòng anh nảy sinh một suy đoán, vừa bực mình vừa buồn cười xem Thư Vưu còn muốn diễn thế nào.

Chỉ thấy vẻ mặt chàng trai tràn đầy sự ngượng ngùng, ấp a ấp úng, đến mức hai má hây hây đỏ: "Lận Minh Húc, anh có muốn tạm thời làm ông nội của tôi trong mấy ngày không?"

"... Có thể cho tôi mượn trước một khoản không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lận Minh Húc thoáng cứng đờ.

Từ sau khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, người thừa kế hợp pháp như Lận Minh Húc lại chẳng nhận được một đồng một cắc nào từ số tiền của nhà họ Lận. Đén nay chi tiêu cho hàng ngày của Lận Minh Húc đều rút ra từ tiền tiết kiệm và tiền tiêu vặt mà anh kiếm được khi còn du học ở nước ngoài.

Bởi vì bận chuyện trong nhà họ Lận, trong thời gian ngắn anh cũng sẽ không đi làm, càng không thể có thu nhập ổn định... hóa ra "Thư Vưu" cũng vì chuyện này nên mới nghĩ tới chuyện rời đi.

Lý do cũng rất rõ ràng: Lận Minh Húc không có tiền, nghèo mạt rệp, tự bản thân cũng sắp bữa có bữa không rồi.

Nhưng trên thực tế, sau khi Thư Vưu xuyên qua, cân nhắc kỹ lưỡng, cậu cảm thấy Lận Minh Húc cũng không thảm đến mức như vậy.

Dù sao tiền ăn cơm vẫn phải có, tiền thuê nhà cũng có thể kham nổi. Tất nhiên không thể vung tay quá trán, nhưng để trang trải thì vẫn có thể sống nổi. Huống hồ hai người đều có chân có tay, sao không thể lo cho hai miệng ăn cơ chứ?

Sự thật chỉ là nguyên chủ ăn xài phung phí chỉ ham hưởng thụ, không thể thích ứng được thôi.

Thư Vưu cướp lấy cây chổi trong tay Lận Minh Húc, cậu tự nhận Lận Minh Húc không có vũ khí trong tay, anh hẳn sẽ không trượt tay "quất chết" cậu. Cậu vội vàng nói: "Không nhiều lắm đâu, chỉ 7000 tệ thôi."

Thật ra 7000 cũng không ít.

Nếu đặt ở vị trí Thư Vưu ngày trước, thì cũng phải dành dụm mất năm sáu tháng.

"Tôi sẽ trả lại cho anh, hôm nay tôi kiếm được tận 10000 tệ đấy..."

Thư Vưu cúi đầu, vừa bẻ ngón tay vừa tính toán tỉ mỉ: "Lần trước biểu diễn kiếm được 3000 tệ. Nhưng tôi còn phải nộp thuế, phải chia cho người đại diện, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ liệt ra một kế hoạch trả nợ..."

Vay tiền, và kế hoạch trả nợ.

Ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm, cả người như bị bao phủ bởi lớp băng.

"Thư Vưu" của ngày trước thường đòi hỏi này nọ với anh, mượn cớ rất nhiều.

Mấy ngày nay, anh còn tưởng rằng Thư Vưu đã có chút thay đổi, nhưng Thư Vưu lại đưa ra yêu cầu này.

Rất khó để anh không suy nghĩ nhiều.

Đôi mắt của Lận Minh Húc âm trầm, anh lấy điện thoại ra giống như chuẩn bị hành động...

"Ding dong!"

Tiếng chuông cửa vang lên.