Vì đêm qua bị mất ngủ trong cái sở thú đó nên hôm nay tôi đánh bù một giấc từ trưa tới tận sáu giờ chiều mới dậy. Lúc mở mắt ra thì bầu trời ngoài ô cửa sổ đã chập choạng tối, đường đã lên đèn, hắt hiu vào gian phòng ít ánh sáng nhạt để tôi men theo mà tìm công tắc đèn rồi mò xuống phòng bếp ở tầng trệt.
Vừa mới xuống tới chân cầu thang ốp đá Xà Cừ trắng tôi đã nghe thấy tiếng mở ổ khóa, nhìn ra cửa thì thấy Dương Nguyên Khải đang có ý định ra khỏi nhà, trên người cậu mặc quần sooc, áo thun đen, chân đi giày thể thao và khoác trên vai cái túi đeo chéo, trông khá là bảnh bao kiểu năng động. Có điều tôi ngay lập tức đập nát cái ấn tượng đó về cậu ta khi cậu ta đã nhìn thấy tôi mà chẳng buồn cười chào người bạn mới của mình, thay vào đó làm lơ rồi bỏ đi luôn.
- Ê, tôi đói, cậu đi đâu vậy? Đã làm bữa tối chưa? - Tôi bước xuống bếp lục lọi, đồng thời cất giọng lớn gọi với cậu ta lại.
- Tôi ăn rồi, có cơm trong nồi đó, tự làm đồ ăn ăn đi! Tôi đi đá banh với lớp! - Cậu ta đáp.
- Gì cơ? - Tôi trợn tròn mắt, sau đó chẳng buồn nhìn bếp nữa, bước vội về phía cậu ta - Giờ này mà đá banh gì hả? Tôi nói cho cậu nghe nhé, con gái ở thành phố Đông Hy Việt Nam này họ không thích trai da trắng đâu, nhìn ẻo lã lắm đấy, nên đừng có đá banh buổi tối, trưa trưa rồi đi cho da đen bớt đi. Bây giờ ở nhà nấu cơm.
Chúa ơi, cậu ta phải ở nhà! Cậu ta có biết kêu tôi nấu cơm đồng nghĩa với việc cậu ta kêu người hoài hành tinh vào bếp núc của trái đất không hả?
- Với thời tiết của Việt Nam mà trưa trưa đi đá banh thì mới có vấn đề. Còn cô, tự ăn thì tự nấu đi - Dương Nguyên Khải kiên quyết đáp, sau đó đóng cửa cái "rầm" như để dằn mặt tôi theo kiểu "Cô mà nói câu nữa tôi cho cô "rầm" như cái cửa này đấy".
Thôi xong, cuộc đời tôi coi như chấm dứt từ đây. Hai tay tôi ôm lấy đầu mình, vò như sắp đứt cả tóc ra, cậu ta nói gì cơ "Tự ăn thì tự nấu đi" á? Cậu ta nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy? Tôi, Hoàng Nguyệt Khuynh, một thiên kim đại tiểu thư chưa bao giờ phải động tay động chân vào mấy cái việc đó, những gì tôi cần làm trong bữa ăn là ăn, ăn thật ngon, ăn thật nhã nhặn, nói chung là ăn. Bây giờ cậu ta kêu tôi tự nấu mà ăn? What the heck? Qủy tha ma bắt âm ty địa ngục nhà cậu Dương Nguyên Khải.
Tôi còn chưa chửi xong thì bụng lại réo inh ỏi, bao tử cồn cào khó chịu, tôi đành phải lấy điện thoại gọi cho Lọ Lem để kêu cô ta dạy mình làm cái gì ăn mới được.
- Hey goddess, long time no see, are you well? - Ở đầu dây bên kia, Lọ Lem vui vẻ hỏi tôi bằng một câu nói hài hước nhẹ nhàng "Hey, nữ thần, lâu quá không gặp, khỏe chứ?" mà tôi nghe xong chỉ muốn nện vào mặt cô ta ngay lập tức.
- Quéo, queo, quèo - Tôi cười cười, sau đó gần như hét lên trong điện thoại - Well cái đầu cô chứ well! Cô phởn quá ha! Trong khi tôi sắp chết tới nơi rồi đây!
- Ồ, xin lỗi hội trưởng – Lọ Lem trả lời yểu xìu, nhưng sau đó hăng hái lên – Nhà mới đẹp không vậy? Hay mình video call cho tôi coi nhà đi!
- Cô nghĩ cái điện thoại chỉ có chức năng nghe, gọi, nhắn tin của cô có thể video call được á? Cô muốn chọc điên tôi phải không? – Tôi xoa xoa trán, cố ép cơn tức xuống, phải công nhận là tôi dữ thật, nhưng tôi thề là hiền đến đâu cũng không chịu nổi thím Lọ Lem này, tôi tự hỏi tại sao ông trời lại cho một con người dở hơi như vậy vào thân xác vàng ngọc của tôi chứ?
- Được rồi tính sau đi, bây giờ chỉ tôi nấu món gì bỏ bụng đi, tôi đói sắp chết rồi.
- Tôi đã sống qua cuộc sống của cậu được hai mươi lăm tiếng rồi, quá ư là sung sướng, nằm vật vã trên giường tới giờ có người gọi xuống ăn cơm, ăn xong lại lên nằm quằng quại coi phim, tôi tin là cậu không nấu được gì sau mười sáu năm sống ở đó đâu hội trưởng, hay tôi gọi thức ăn nhanh cho cậu nhé, hí hí, tiền bạc bây giờ với tôi thoải mái lắm.
Tôi nghĩ nếu tôi thật sự có sở thích ngồi lê đôi mách thì tôi thề là Lọ Lem không bao giờ có thể trở thành đối tượng tám với tôi được, bởi cô nói ra câu nào, tôi liền muốn dộng vào họng cô câu đó.
- Tôi không thích ăn thức ăn nhanh vào buổi tối, chỉ đi, cái gì đơn giản nhất đấy, có cơm trong nồi rồi, có mấy quả trứng gà trong tủ và cà chua nữa, làm được gì không?
- Tuyệt, vậy làm cơm trứng đi! Đơn giản nhất thì là, đầu tiên cho dầu vào, rồi củ hành, rồi bỏ cơm vào, đảo đảo một tí rồi đập trứng vô, rồi đảo tới vàng rồi tắt bếp, thế là ta đã có một dĩa cơm trứng ngon lành.
- Nói thì dễ lắm! Được rồi, tôi thử cái đã, có gì gọi lại cho cậu sau – Tôi cúp máy.
Đầu tiên, tôi đặt cái chảo lên bếp, loay hoay năm phút mới bật được cái bếp, tiếp sau đó thì rót dầu vào, kết quả là tôi bị một phen hốt hoảng muốn rớt tim khi dầu bắn lung tung, nhìn kỹ vào mới biết là chảo chưa khô nước mà đã cho dầu vào.
Bước tiếp theo là cho củ hành vào, nhưng khổ nổi tôi không biết hành là là củ nào, phải chạy lên phòng mở cái máy tính nghĩa địa kia ra hỏi bác google, loay hoay mãi mười lăm phút mới bỏ được củ hành vào chảo. Nhưng vừa cho vào được vài giây liền hì hụt vớt ra, vì phát hiện ra muốn cho củ hành vào thì phải bóc vỏ.
Loay hoay nửa tiếng tôi cũng làm cho hai miếng củ hành trong chảo cháy đen thui, tôi lại bỏ cơm vào, nghe lời Lọ Lem, tôi ra sức đảo, đảo một hồi cơm vương vãi đầy ra bếp mà theo tôi nhẩm đoán thì tôi cho vào chảo ba chén cơm hơn, vãi ra bếp và mặt sàn hết hai chén. Vì lý do trên tôi đạp phải cơm, lật đật xách chân đi rửa, khi quay lại thì cơm đã đen đen.
Ừ thì thôi, lần đầu nấu ăn nên không được suông sẻ lắm, tôi cố nhịn xuống để không chửi bới lung tung. Bước cuối cùng là đập trứng cho vô. Tất nhiên tôi không biết đập trứng, quả đầu tiên, tôi thả nó rơi tự do xuống tô, trái trứng vỡ nát, lòng trứng bắn đầy ra bếp, lòng và vỏ trộn lẫn nhau, ban đầu tôi tính học nàng Tấm, ngồi lựa vỏ và lòng ra, nhưng trứng tanh tới phát nôn, nên tôi bỏ luôn. Qủa thứ hai, tôi thông minh hơn, không cho rơi tự do nữa, tôi nghĩ mình phải tạo một cái lỗ nhỏ thôi rồi trút nó ra, thế là loay hoay một hồi, tôi cũng khoét được một cái lỗ nhỏ ở đầu quả trứng, rồi tôi dốc nó xuống, nhưng nó lại không xuống, quỷ tha ma bắt, tôi tức quá, sốc sốc nó, kết quả nó cũng ra hết, nhưng 2/3 quả trứng nằm ngoài cái tô.
Người ta nói cái gì cũng có thất bại mới có thành công, sau ba quả văng tứ tung, đến quả thứ tư thì tôi thành công, cuối cùng cũng cho nó vào được trong chảo, tôi đảo một hồi, cơm lại văng ra sàn, sau một lúc cái chảo còn lại được nửa chén cơm thì tôi tắt bếp, múc ra chén rồi ăn cùng với tương ớt và nước tương.
Vì cơm cháy khét nên ăn cực kỳ đắng, vị lại chẳng ra làm sao. Tôi nuốt được một muỗng thì phi vào nhà vệ sinh nôn ra hết luôn. Qúa buồn cho một số phận, tôi chẳng thiết nấu nướng gì nữa, đi tắm rồi chạy ra ngoài ăn tối luôn.
Sau khi ăn xong một phần cơm gà ở cửa hàng thức ăn nhanh, tôi ôm cái bụng no căng tắp vào siêu thị mua ít đồ dùng cần thiết. Vừa no lại vừa mua được những đồ thứ mình cần, tôi rất chi là vui vẻ đi bộ về nhà. Trên đường về con ngửa cổ ngắm mây ngắm trời, hát hò một điệu, tự cảm thấy bản thân thật là thông minh giỏi giang, dù bị đặt trong hoàn cảnh nào cũng có thể sống được. Hí hí!
Về tới nhà thì ngoài kệ dép đã có đôi giày thể thao, Dương Nguyên Khải về rồi, đang khi tôi còn suy nghĩ mình có nên cho cậu ta hộp sữa xem như quà làm quen không, thì từ trong bếp, cậu ta đã đứng đó như một bức tượng, cái túi đeo chéo thể thao cũng chưa tháo ra, hai tay khoanh trước ngực, mặt hầm hầm như diêm vương, nhìn tôi:
- Là cô làm phải không?
- Làm cái gì cơ? – Tôi hỏi lại, dẹp luôn cái ý định cho cậu ta hộp sữa.
- Cái bếp chứ cái gì? – Dương Nguyên Khải thở hắt ra, tay ôm đầu nhìn sang cái bếp như thể cậu ta muốn gục ngã tại chỗ. Tôi lấy làm kinh dị cũng đưa mắt nhìn sang, tôi nhớ trước lúc tôi nấu ăn thì bếp núc cực kỳ gọn gàng, sạch bóng như quãng cáo kem tẩy đa năng, nhưng sau khi tôi nấu ăn xong thì tệ hơn một chút, kiểu như cơm vãi từ bếp ga xuống sàn, có chỗ còn nát bét do bị tôi giẫm phải, trứng văng tung tóe, bốc mùi tanh không chịu nổi, kèm theo đó là chén, tô, đũa, những “vũ khí” sát cánh bên tôi lúc nãy nằm la liệt.
- Này, Nhật Khuynh, cô từ hành tinh nào tới vậy? – Dương Nguyên Khải hỏi tôi, dường như cậu nhắm mắt lại để nuốt cục tức xuống.
Tôi biết mình sai nên cực kỳ xấu hổ, tôi tuy có chảnh chẹ, nhưng việc tôi ghét nhất là gây phiền hà cho người khác, việc đó sĩ nhục lòng tự tôn của tôi kinh khủng. Tôi chẳng biết làm gì, bây giờ kêu tôi dọn, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu, tôi chỉ biết siết chặt lấy cái túi đồ vừa mua, cuối đầu ân hận nhìn Dương Nguyên Khải:
- Có thể cậu không tin, nhưng tôi đã từng sống cuộc sống của một cô tiểu thư, nên bây giờ tôi không biết nấu ăn, cũng không biết dọn dẹp, tôi không biết làm bất cứ thứ gì hết – Tôi cuối người trịnh trọng – Tôi rất xin lỗi về sai lầm của mình, nếu được, hãy dạy tôi những gì cần thiết được không?
Hình như Dương Nguyên Khải đớ người ra một lúc, sau đó thở dài:
- Thôi được rồi, đầu tiên là đi lấy cây lau nhà, rồi lấy khăn lau bếp đi – Cậu trả lời, dù rằng ngữ điệu không phải là dịu dàng, nhưng thật sự không hề có quát tháo giận dữ, hoàn toàn không.
Dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ nhiệt tình của Dương Nguyên Khải, cuối cùng tôi cũng dọn xong và học sơ sơ được cách rửa chén. Sau khi rửa tay sạch sẽ xong, Dương Nguyên Khải nhìn tôi:
- Nếu cô đã không biết nấu thì sau này tôi sẽ nấu, nhiệm vụ của cô là dọn dẹp rửa chén.
- Ồ! Tôi sẽ cố gắng hết sức – Tôi đáp lại yểu xìu, sau đó lết lại cái TV ở gần cửa nhà, toan bật lên xem cho đỡ chán thì Dương Nguyên Khải cướp nó từ tay tôi, ngồi xuống sofa gần đó, chỉ chỉ tay lên lầu:
- Lên phòng chơi đi.
- Cái gì? – Tôi hỏi lại, với tay muốn lấy lại cái bấm.
- Gì là gì, lên phòng chơi đi, sắp có trực tiếp bóng đá rồi, tôi phải xem – Dương Nguyên Khải đáp như thể hiển nhiên là tôi phải nhường cho cậu ta vậy.
- Ơ hay, ở đâu ra cái thói ngang ngược đó vậy? Nhà này tôi cũng mướn mà, bác chủ nhà có nói đồ đạc trong nhà tùy ý sử dụng miễn sao cuối tháng tự trả tiền điện là được, chứ có phải của mình cậu đâu mà nói nghe như đúng rồi vậy, chưa kể tôi là “ma mới”, lẽ ra cậu phải nhường cho tôi – Tôi nhoài người đòi lại cái bấm, nhưng tiếc là người Dương Nguyên Khải khá dài, cậu ta giơ tay mang cái bấm ra khỏi tôi như mang trứng ra khỏi cái ác.
- Lúc nãy tôi mới giúp cô còn gì, tự ý thức cảm ơn đi chứ - Cậu ta kiên quyết, lúc này cái TV được bật lên, trên màn hình là sân cỏ xanh với nhiều cầu thủ đang chạy vòng vòng, cậu ta chú mục vào đó không thèm nhìn đến tôi nữa, nhưng không quên ôm trọn cái bấm vào lòng.
Tôi chỉ còn biết “cạn lời”, nhưng lên phòng thì lại không có gì chơi, trường Long Thành được nghỉ thứ bảy và chủ nhật, ngày mai là chủ nhật nên không cần phải học bài làm gì, lại không có điện thoại lên mạng, cái máy tính nghĩa trang kia thì chỉ có nước chọc điên tôi chứ chẳng có ích gì. Thế là hết trò, tôi đành ngồi xuống cái ghế sofa kê vuông góc với ghế của Dương Nguyên Khải, cùng cậu ta xem đá banh.
Dĩ nhiên tôi mù thể thao rồi, nhìn mấy cầu thủ chạy vòng vòng có trái banh giành qua giành lại mà tôi chán ngấy. Thỉnh thoảng hỏi Dương Nguyên Khải tại sao đá vào khung rồi mà không được tính điểm, hay tại sao bên áo trắng lại bị trọng tài bắt phải đưa bóng cho bên áo xanh, thì toàn bị cậu ta nhìn theo kiểu “Ồn ào quá, không biết gì thì đừng phát ngôn”.
- Ế ế, sao kỳ vậy? Sao tự nhiên không giành bóng với nhau nữa mà chuyển qua đưa một người đá rồi? – Tôi hiếu kỳ hỏi.
- Bị phạt đền do phạm lỗi – Dương Nguyên Khải đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
- Đền gì cơ? Lỗi gì? Là như thế nào?
Lần này thì Dương Nguyên Khải mất kiên nhẫn nhìn sang tôi, vẻ mặt cũng không khá hơn lúc phát hiện tôi làm bẩn bếp bao nhiêu:
- Cô có biết việc kiên nhẫn nhất của một thằng con trai là gì không?
Tôi lắc đầu.
- Là giải thích luật bóng đá cho một đứa con gái chứ gì! – Cậu ta kiên quyết chỉ tay lên lầu, chắc nịch phán xử – Lên phòng chơi ngay dùm tôi!
Tôi “ồ” một tiếng, sau đó vác xác lên phòng, chứ tôi mà ngồi ở đó tiếp không chừng tí nữa cậu ta xem tôi là quả banh mà sút tôi lên lầu luôn chứ chẳng đùa được đâu.