Hắn hơi hơi cúi đầu, cũng chỉ có thể thấy đỉnh đầu cùng sườn mặt Đường Hoan. Lực đạo mát xa thực đủ, nàng tựa hồ ấn đến thập phần cố hết sức, chỉ một lát sau, sườn mặt nàng liền có mồ hôi nhỏ giọt.
Bộ dáng chuyên chú kia phảng phất như đang làm chuyện gì cực kì quan trọng.
Trong phòng thực an tĩnh.
Tiêu Liệt lẳng lặng nhìn nữ nhân đang ngồi xổm trên mặt đất, thế nhưng bỗng sinh ra ý nghĩ cứ sống như vậy, tựa hồ cũng không khó chịu như trong tưởng tượng,
Thật là gặp quỷ!
Tiêu Liệt hung hăng nhíu mày, đem loại suy nghĩ vô căn cứ này đá văng ra khỏi đầu!
Đường Hoan sau khi mát xa xong, sạch sẽ lưu loát giúp Tiêu Liệt lau khô chân, sau đó đứng lên, lại bởi vì đứng lên quá gấp mà trước mắt đột nhiên tối sầm…..
“Ngô………
Tiêu Liệt kêu rên một tiếng, mặc cho ai đang hảo hảo ngồi đột nhiên bị một người sống sờ sờ ngã vào, hơn nữa ngồi trên đùi, chặn đến bộ phận khó miêu tả nào đó đều sẽ cảm thấy quẫn bách không thôi.
Hương thơm trên người nữ nhân không ngừng tiến vào trong mũi.
Tiêu Liệt vừa thẹn vừa bực, nghĩ muốn đem người trong lòng ngực đẩy đi, lại suy xét đến khoảng cách giữa giường với mặt đất có hơi cao, nếu vừa lơ đãng đẩy nàng xuống đất không biết có thể hay không đem người quăng ngất.
Tiêu Liệt chính là không có ý thức được thái độ của hắn đã bắt đầu mềm hóa, sẽ không tự giác mà suy nghĩ cho nàng.
May mắn Đường Hoan cũng không ở lâu trong ngực Tiêu Liệt.
Nàng vừa rồi chính là đột ngột tụt huyết áp cho nên trước mắt mới tối sầm, chờ một lúc sau liền vội không ngừng rời khỏi lòng Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt thậm chí đều còn không có kịp ứng, đã cảm thấy người trong ngực rời đi mất. Đường Hoan chạy quá nhanh, làm hắn không tự chủ mà cảm thấy mình bị người ghét bỏ.
Tức khắc, Tiêu Liệt quỷ súc có chút không vui.
Đường Hoan:……
Đường Hoan cái gì đều không có cảm thấy, cũng không biết Tiêu Liệt không vui, nội tâm yếu ớt lại mẫn cảm gì đó của nam nhân, thứ cho nàng vô pháp lĩnh hội. Nàng sở dĩ vội vàng như thế là bởi vì lo lắng…….
Ngã một cái có thể hay không gãy luôn đùi Tiêu Liệt nha!
…….
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, nam nhân tính tình nguyên bản phá lệ táo bạo, trải qua ăn vạ cùng tán gẫu của Đường Hoan mà dần dần thành thói quen có nàng bên cạnh. Quen nàng mỗi ngày ở bên tai mình lung tung rối loạn giới thiệu đồ bổ, cũng quen nàng mỗi ngày ở trước mặt mình lắc lư.
Càng về sau, còn có thói quen nàng mỗi lần đều khiến mình tức giận đến nổi trận lôi đình!
“Sau khi Tiêu Hải tiến vào ban quản trị, những người ngài từng mạnh mẽ đề bạt cơ bản đều bị chèn ép đến không xoay mình được. Nhưng tuyệt đại bộ phận vẫn tin ngài sẽ trở về chủ trì đại cục nên đều cắn răng nhịn xuống, tiếp tục duy trì công tác.”
Tiêu Hải, con trai riêng của Tiêu Kim Trung.
Tiêu Liệt sở dĩ cuồng vọng là vì hắn có tư cách cuồng vọng. Cứ việc bị đá ra khỏi hội đồng quản trị nhưng là trong công ty vẫn có khối người theo hắn, giờ khắc này đang hướng hắn báo cáo công tác. Điển hình là thư kí của hắn – Lý Hàng.
Người có năng lực, vô luận như thế nào đều có thể Đông Sơn tái khởi, Tiêu Liệt chính là người như vậy. Không có Tiêu gia lại thế nào? Chỉ cần hắn khôi phục ý chí chiến đấu, bằng vào khả năng của hắn, muốn gây dựng một Tiêu gia khác cũng không phải không có khả năng!
Lý thư kí sau khi báo cáo xong, nghĩ đến nữ nhân trước sau vẫn tác động đến tâm tình Boss, không biết có nên hay không đem điều hắn biết nói ra….
“Giám đốc, Lâm tiểu thư nàng…..” Lý thư kí ấp úng.