“Chỉ là Tôn Nguy, đích thứ tử phủ Uy Viễn đại tướng quân từng vô ý nhìn thấy Bình An, từ đó muốn kết giao cùng ngươi mà thôi. Tôn Nguy là thư đồng của bổn cung, lúc nhỏ bổn cung từng cùng hắn ở chung, người này tính tình rất tốt……”
Thái Tử không nhanh không chậm nói.
Đường Hoan không đợi hắn thao thao bất tuyệt xong, liền khẽ cau mày, hỏi lại một câu, “Thái Tử ca ca, là vị kia mỗi đêm đều Tần lâu Sở quán, hồng nhan tri kỷ vô số, thỉnh thoảng còn muốn cùng người tranh giành hoa tỷ, tranh đến vỡ đầu chảy máu Tôn Nguy sao?”
Hoàng đế cùng Thái Hậu đương nhiên sẽ không biết chuyện phong vân của một kẻ hèn như Tôn Nguy.
Còn Đường Hoan....
Đường Hoan đương nhiên là biết, bởi chính Tôn Nguy là người ám toán nguyên chủ trong nguyên tác.
Hắn mặt ngoài nhìn qua là một tên ăn chơi trác táng không hơn không kém. Nhưng bên trong thật ra lại là vương bài của Thái Tử.
Thái Tử không nghĩ tới, Đường Hoan thế nhưng biết Tôn Nguy.
Lại còn không chút do dự đem Tôn Nguy bỡn cợt dẫm vào bùn!
“Thái Tử ca ca, người như vậy, nhân phẩm có có vấn đề. Ngài thân là trữ quân, vẫn là không cần thường xuyên cùng loại người không biết cầu tiến này lui tới, bằng không, chẳng phải là sẽ cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng bá bá đối với ngài hay sao?”
Đường Hoan lời lẽ nghiêm trang, từng câu đều là chân thành khuyên nhủ.
Thái Tử:……
Giận đến thiếu chút nữa đem ban chỉ phỉ thúy trên ngón cái bóp nát.
Hắn vốn nghĩ trước mặt hoàng đế cùng Thái Hậu, nói Tôn Nguy nhất kiến chung tình với Bình An, sau đó lại tìm cơ hội thích hợp thỉnh cầu tứ hôn cho hai người.
Cứ như thế một công đôi việc.
Tôn Nguy làm người khôn khéo, hơn nữa giỏi ngụy trang, có thể vì hắn âm thầm giám thị Bình An cùng Thụy Vương phủ.
Thứ hai, cũng là tránh cho Hiên Viên Võ lại rơi vào hố lửa Thụy Vương phủ, sau này chỉ cần tiếp xúc nhiều, tự nhiên có thể thu người làm việc cho hắn!
Hắn cư nhiên không nghĩ tới, Đường Hoan xảo ngôn hai câu, liền trực tiếp đem toàn bộ gốc gác Tôn Nguy xốc lên, lại còn ra vẻ vô tội khuyên nhủ hắn!
Thái Tử hận không thể bóp chết nàng!
Cố tình hoàng đế cùng Thái Hậu còn cảm thấy nàng nói thật có lý!
Cố Sơn Vân mắt lạnh đảo qua Thái Tử, ánh mắt mang theo vài phần không vui.
Thái Tử biết, nếu không phải bởi vì các hoàng tử khác vẫn đang ở, hôm nay một chầu răn dạy chắn chắn không thiếu.
Vì một cái quận chúa mà trách cứ Thái Tử, này cũng chỉ có phụ hoàng hắn có thể làm ra được !
“Hạng người ăn chơi trác táng, còn tưởng nhúng chàm Bình An, quả thực hoang đường!” Cố Sơn Vân lạnh lùng nói, ngay sau đó lại ôn tồn nhỏ nhẹ mà nhìn về phía Đường Hoan, hòa ái hỏi, “Bình An sắp cập kê, cũng đích xác phải chọn phò mã rồi, nói cho bá phụ, ngươi thích con cháu thế gia như thế nào, bá phụ tứ hôn cho ngươi!”
Bị bức hôn Đường Hoan:……
Trong lòng nàng có một vạn câu mmp, mẹ ngươi nha Thái tử điện hạ!
“Cái gọi là lang quân như ý, đương nhiên là muốn theo ý Bình An. Thân thể này của Bình An, đã không thể tức giận, lại không thể chịu ủy khuất, cho nên không cầu tìm người tốt nhất thế gian. Chỉ cầu tìm được một người nguyện đối ta thực tốt. Nghèo khổ cũng được, giàu có cũng được, đẹp cũng được, mà xấu cũng không sao, đều có thể.”
Cố Sơn Vân nghe được lời này.
Sờ sờ đỉnh đầu Đường Hoan, sau đó mang theo vài phần cảm khái nói, “Ngươi đứa nhỏ này, thật ra rất giống mẫu phi ngươi. Tính tình tùy ý, nhìn qua ương ngạnh nhưng lại hiểu hết mọi sự.”
Du hồ một lát, thuyền hoa dần từ giữa hồ trôi gần tới bờ.
Đường Hoan cuối cùng thở nhẹ nhõm một hơi, hẳn là không có gì chuyện xấu đi!
May mà vận khí nàng tốt, phản ứng cơ trí, lần đầu giao phong cùng khí vận chi tử thế mà không bại!
Đường Hoan ở trong lòng khen mình thành cái đóa hoa.
Một lát sau, thuyền đến bờ, nàng liền đỡ Thái Hậu, theo sau là các hoàng tử công chúa, cùng nhau rời thuyền.
Đột nhiên thuyền hoa bị thứ gì đó va chạm một chút, toàn bộ con thuyền đều chấn động!
Cứ như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngã trái ngã phải, Thái Hậu thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất……
Đường Hoan nhanh tay lẹ mắt, vội đem Thái Hậu kéo lấy nâng dậy.
Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng lại, không biết có ai ngầm đẩy nàng một cái, rồi nhanh chóng đem nàng từ lan can thuyền hoa ném xuống hồ……
Ngọa tào?
Đường Hoan nhất thời phản ứng không kịp.
Ngọa tào!!!
Đường Hoan sau khi phản ứng lại, đã ở trong nước.