Bởi vì lúc chạy trốn không mang theo nhiều ngân lượng lắm, cho nên Đường Hoan thực sự sợ đến hoảng, chỉ mong cốt truyện sẽ không một đường đánh cho bọn họ nghèo tới nỗi bị Giang Mộng Thiến bố thí. Rốt cuộc là hào quang nữ chủ, có quỷ biết vai ác Boss có thể hay không nhất thời bị chói đến mù mắt, nháy mắt trở thành fan trung thành của nữ chủ.
Dưới sự cần kiệm như quản gia của Đường Hoan, khi tới được ngoại ô kinh thành, trong tay nàng vẫn còn chút bạc, ít nhất còn không quá nghèo túng.
Nghĩ đến chính mình hiền thê lương mẫu như vậy, Đường Hoan cảm thấy chính mình tốt đến mức không kiềm chế được. Thời điểm đếm bạc, Đường Hoan híp mắt thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng mà kịch bản đã chú định nàng là pháo hôi, cũng như vai ác Boss là muốn quỳ gối dưới hào quang nữ chủ vậy…
Thời điểm sắp vào kinh, Đường Hoan cùng Phó Liệt hai người gặp cướp, toàn bộ vàng bạc hành lý đều bị cướp sạch, vạn hạnh chính là bọn cướp để lại nàng cùng Phó Liệt hai cái mạng.
Đậu má, ngàn tính vạn tính đến cuối cùng vẫn là lưu lạc đến không còn một xu dính túi.
Người đọc sách không chịu ăn xin.
Làm Phó Liệt buông tự trọng đi ăn xin cơ hồ là không thể nào. Đường Hoan nhưng thực ra da mặt dày, dù sao khi nhỏ vì có cơm ăn, chuyện mất mặt nào còn chưa trải qua, cho nên xin cơm loại sự tình này cơ hồ là không hề có áp lực tâm lý.
“Nha, ăn một chút gì đi.” Đường Hoan đem màn thầu đã lạnh ngắt trong tay đưa cho Phó Liệt.
Hắn thân hình ngồi đến thẳng tắp, một thân áo xanh tuy rằng đã bẩn nhưng không chút tổn hại khí chất ngọc thụ chi lan.
Liền như vậy ngồi ở bên đường, sắc mặt bởi vì một thời gian dài chưa ăn cơm mà có vẻ tái nhợt, nhìn thoáng qua màn thầu Đường Hoan đưa lại không tiếp lấy.
Trên màn thầu trắng có một dấu tay đen tuyền.
Đường Hoan:…
Thấy Phó Liệt không tiếp, Đường Hoan bĩu bĩu môi, tựa hồ Phó Liệt vai ác có chút bệnh sạch sẽ “Có chút bẩn, nhưng tốt xấu ăn trước một ngụm a, lại không ăn liền chết đói!”
Phó Liệt mím môi.
Cũng không phải như Đường Hoan nghĩ. Hắn không phải vì bệnh sạch sẽ mới không đi tiếp mà là bởi vì…
Hắn biết, nàng còn chưa có ăn.
Hắn hiện tại chính là gánh nặng của nàng, nàng kiên cường đến làm hắn tâm sinh hổ thẹn. Càng nghĩ càng không muốn lại liên lụy nàng!
Phó Liệt lần đầu đối với thân phận người đọc sách sinh ra hoài nghi. Đọc sách thánh hiền, đến tột cùng có ích lợi gì?
Cửa nát nhà tan, hắn bất lực!
Trước mắt huyết tinh, hắn trừ bỏ đau lòng lại không có biện pháp nào khác!
Còn muốn liên lụy chính mình nương tử bị người xem thường!
Che trời lấp đất tự mình hoài nghi, lòng ngực khó có thể miêu tả hết phẫn uất.
Hận!
Thống hận kẻ độc thủ phía sau màn, càng thống hận mình một cái tay trói gà không chặt!
Phó Liệt có lẽ chính mình đều không có phát hiện, không biết từ khi nào hắn đã tiếp nhận sự thật Đường Hoan là chính mình nương tử.
“Đồ…” Hoan Nhi, ngươi không cần lại quản ta!
“Màn thầu để nguội ăn dễ sinh bệnh, ăn chút đồ nóng đi.”
Thanh âm đánh gãy lời Phó Liệt định nói, Đường Hoan vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bạch y thiếu nữ xinh đẹp nhìn xuống Phó Liệt, trong mắt lập lòe thiện lương quang mang, cơ hồ sáng mù mắt Đường Hoan.
Đường Hoan:…
Đường Hoan có một loại xúc động muốn khóc.
Không phải bị cảm động, mà là bị dọa!
Nữ chủ Giang Mộng Thiến!
Này cốt truyện có thể hay không cấp pháo hôi một cái đường sống?
Vì cái gì vòng đi vòng lại, đến cuối cùng Giang Mộng Thiến vẫn lấy tư thái cứu vớt chúng sinh xuất hiện trước mắt Phó Liệt?
Còn có một vấn đề, nữ chủ đại nhân ngươi mù sao?
Bênh cạnh còn có một cái đầu bù tóc rối ta, so với Phó Liệt càng nghèo túng a!!!
Hắn nhiều lắm xem như bị đói đến gầy, bổn bảo bảo hiện tại chính là cách cái chết không xa, vì cái lông gì ngươi chỉ có thấy hắn?
Cho nên nói ngài lão nhân gia thánh mẫu quang hoàn là chỉ nhằm nam nhân mà chiếu sao?