Túc Ảnh rời khỏi nhà Đường Hoan, lại trải qua ngày tháng như trước.
Mộ Cửu Lăng nhàn tới không có việc gì làm, thời điểm trêu đùa hắn xuống tay cơ bản liền muốn nửa cái mạng Túc Ảnh. Mộ Cửu Lăng chơi chán rồi, không tìm Túc Ảnh nữa thì cũng tự nhiên có người muốn lấy lòng Mộ gia mà đối Túc Ảnh xuống tay.
Dù sao vết thương trên người Túc Ảnh còn chưa bao giờ kết vảy.
Bầu trời giáng xuống cơn mưa to.
Mấy chục hán tử cao lớn thô kệch đem thiếu niên suy nhược vây quanh ở giữa, tay đấm chân đá một phen. Một bên đánh, một bên còn cười ha ha. Tiếng cười chói tai như vậy, mang theo một loại khoái ý làm nhục kẻ yếu.
“Tiểu súc sinh này mệnh còn rất dai.” Nâm nhân vừa nói, vừa dùng côn sắt gõ vào chân Túc Ảnh.
“Bất quá may mắn có tiểu súc sinh này, cuộc sống còn có ít nhiều lạc thú!”
“Xuống tay cũng chú ý một chút, đừng đem người giết chết, đến lúc đó Mộ gia sẽ tức giận!”
“…....”
Chờ đến những người này tay đấm chân đá xong rời đi, Túc Ảnh ở trong mưa lung lay đứng lên.
Xương cốt cả người giống như bị xe nghiền nát, bụng bởi vì người khác tàn nhẫn đạp mấy đá cho nên đau lợi hại, giống như sóng cuộn biển gầm, nội tạng đều bị lệch vị trí.
Đôi mắt hắn một mảnh mơ hồ. Lung lay chống tường, lảo đảo mấy cái chậm rãi bước đi…..
…….
Buổi tối Đường Hoan về nhà. Thời điểm mở cửa không biết đạp trúng thứ gì, một đầu liền hướng cửa đập tới.
Cố tình đúng lúc này, rác rưởi hệ thống lại xông ra.
[Ai nha, ta vừa định nhắc nhở ngươi Túc Ảnh đang ở dưới chân, đừng có đạp. Không nghĩ tới ngươi cái người mù còn đi nhanh như vậy, ta nhắc cũng nhắc không kịp.]
Rác rưởi thống tiện hề hề gào thét.
“Lăn! Rác rưởi!”
Đường Hoan cảm thấy chính mình sớm hay muộn cũng có một ngày bị cái hệ thống này làm tức chết.
Trừ bỏ suốt ngày dỗi nàng, cái quỷ gì cũng không làm được!
Sờ soạng đem quải trượng nhặt lên, sau đó từ trên mặt đất bò dậy.
Đường Hoan cảm thấy trên tay một mảnh ướt, phảng phất vừa rồi sờ trúng đồ vật gì, đưa tới bên mũi ngửi ngửi…….
Một cỗ máu tươi nồng đậm xộc vào, thiếu chút nữa khiến nàng nôn tại chỗ.
Vừa rồi nàng vướng một chút, trực tiếp ngã quỵ trên người Túc Ảnh, người nặng như vậy nện xuống, Túc Ảnh đều không có bất luận cái gì phản ứng, chẳng lẽ là té xỉu?
“Rác rưởi, Túc Ảnh có phải hay không đã hôn mê bất tỉnh?”
[Đúng vậy! Ngươi còn không nhanh đem người đỡ vào! Hiện tại là thời cơ tốt cho ngươi thể hiện a. Cho dù là thế giới hắc ám, chỉ cần có tình yêu, thứ gì cũng có thể hóa giải, ngươi nói đúng hay không đúng?]
Rác rưởi hệ thống bắt đầu đổi nghề bói toán.
Đường Hoan nghe xong lời này, không chút do dự bay thẳng đến bên cạnh Túc Ảnh, đạp thêm một đạp.
Hệ thống [……..]
Hệ thống mộng bức một lúc sau, ngốc ngốc hồi hồn lại, cơ hồ là nhảy ngược lên rống [Ngươi vẫn là người sao? Ngươi nhìn xem nhân gia đều bị thương thành bộ dáng gì, ngươi thế nhưng còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhân lúc hắn hôn mê mà đánh đập, nhân…….]
Không còn lời nào để hình dung nữa!
“Hắn lấy oán trả ơn, ta đá hắn một cái, không phải thực công bằng sao? Như thế nào?”
Đường Hoan đem cửa mở ra.
Tiểu vương bát dê con, loại tâm tính tàn nhẫn cả người đều hắc này, ái cho lắm cũng chưa chắc cảm hóa được!
Nói nữa, không thừa dịp hắn hôn mê bất tỉnh mà đá hắn thì còn chờ đến khi nào.