Đường Hoan muốn chết.
Thời điểm bệnh viện gửi giấy chẩn đoán xác nhận ung thư, báo nàng chỉ còn sống không quá ba tháng, Đường Hoan thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
“Ai.”
Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân muốn vượt qua ba tháng cuối cùng như thế nào.
Có lẽ tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, người khác sẽ lựa chọn bồi bên người nhà. Chính là nàng…
Một cô nhi bị vứt bỏ ngay từ nhỏ, bên người một bằng hữu cũng không, cẩn thận ngẫm lại, đúng là một ngày nào đó nàng chết đi thật không có ai luyến tiếc.
Đường Hoan càng nghĩ càng thấy mình thật thảm. Mẹ nó trên đời người ác nhiều như vậy, dựa vào cái gì một thiếu nữ như hoa như ngọc vừa học đại học tới tháng thú hai như mình lại gặp phải cái loại sự tình này?
Trong lòng một trận kích động, nước mắt liền không thể khống chế.
(A, nhân loại ngu xuẩn. Chết có cái gì mà sợ. Ngốc!)
Bỗng nhiên “Đường Hoan” phát ra một tiếng hừ lạnh, giống như đột nhiên biến thành người khác vậy.
Cứ việc Phượng Hoàng là nhân cách thứ hai trong người Đường Hoan. Nhưng nàng chính là không chút trở ngại mà tùy thời xuất hiện.
Phượng Hoàng bễ nghễ thiên hạ. Trong mắt nàng, trừ bỏ bản thân, những người khác đều là nhân loại ngu xuẩn!
Ân, ngay cả nhân cách chủ là Đường Hoan cũng bị xếp vào loại vừa yếu vừa xuẩn.
Đường Hoan vẫn luôn biết mình cùng người khác không giống nhau. Nàng có hai nhân cách, một cái là nàng, một cái khác là Phượng Hoàng – Tồn tại như một linh hồn thứ hai trong cơ thể.
Đường Hoan mặc kệ con khổng tước ngạo kiều này, ngồi trên giường bắt đầu hồi tưởng lại hai tháng ngắn ngủi ở đại học Y thành phố X. Nàng thực thích bầu không khí sạch sẽ thuần túy của trường học. Đột nhiên phát hiện bản thân gần kề bên bờ tử vong, Đường Hoan lại thêm luyến tiếc nơi này. Trong đầu lướt qua hình ảnh thầy giáo nghiêm túc mặt lạnh khoa giải phẫu, Đường Hoan quyết định…
Đem thi thể sau khi chết của mình quyên góp cho thầy!
Ai bảo mỗi lần ổng đều xách nàng lên phê bình trước lớp. Nàng đem thi thể đưa cho hắn, đúng là một cái lễ vật biến thái thật khó quên a!
Đến lúc đó liền tính nàng sau khi chết không có ai nhớ tới, nhưng là thầy giáo nhất định sẽ nhớ nàng đến khắc cốt ghi tâm.
(Nhân loại ngu xuẩn, bổn Phượng Hoàng không cho phép ngươi làm như vậy!)
Cứ việc Phượng Hoàng vẫn dùng ngữ khí cao ngạo như cũ, nhưng Đường Hoan vẫn là cảm thấy được trong thanh âm có một tia run rẩy. Này đã làm Đường Hoan cảm thấy thập phần thõa mãn.
Vừa ngồi còn mắng ta ngốc a?
Hiện tại nghe ta muốn quyên di thể cho người ta giải phẫu liền sợ hãi?
Đường Hoan hừ lạnh, đắc ý dào dạt mà kích thích Phượng Hoàng “Ta càng muốn quyên! Ngươi yên tâm, đến lúc đó ngươi xài chung một thân thể với ta cũng liền trần truồng hiện ra trước mấy trăm con mắt thôi. Sau đó bị người dùng dao phẫu thuật phân thành từng khối từng khối, dù sao người đều đã chết, cũng không cảm thấy đau…”
Đường Hoan cơ hồ có thể đoán trước được ba tháng sau, trên các báo sẽ tràn đầy tiêu đề ‘Sinh viên nữ Y đại trước lúc lâm chung muốn đền đáp trường học, đem di thể quyên tặng’.
Nàng đời này sống cuộc sống mờ nhạt, sau khi chế cũng có thể nổi danh một phen, coi như là đáng giá!
Đường Hoan vẫn tích cực tìm đường chết mà kích thích Phượng Hoàng. Bình thường Phượng Hoàng chính là không thèm nhả chữ nào, nên vừa chọc liền chọc đến quá trớn…
Từ trước đến nay Phượng Hoàng khinh thường cùng Đường Hoan tranh đoạt thân thể. Nhưng nàng có thể trong phút chốc cướp lấy quyền khống chế thân thể, không chút lưu tình đưa hai tay lên siết cổ Đường Hoan.
(Vậy không bằng hiện tại ta liền bóp chết ngươi!)
Đường Hoan: ??
Mẹ nó!
Ngươi chết còn không sợ, thế nhưng để ý sau khi chết bị người ta giải phẫu?
Đường Hoan vẫn luôn biết Phượng Hoàng rất cường hãn, cường hãn đến mức bất cứ ai trong mắt nàng đều là nhân loại ngu xuẩn, cho nên nàng khinh thường quyền khống chế thân thể của Đường Hoan. Nhưng là chỉ cần Phượng Hoàng muốn, nàng có thể khống chế bất cứ lúc nào, nửa điểm cũng không để Đường Hoan vào mắt.
Đường Hoan bị bóp cổ đến không thở nổi, hô hấp gian nan, trợn trắng mắt, muốn kêu cứu cũng kêu không thành tiếng.
Kỳ thật nàng ở trong lòng rít gào: Ta không cần chết như vậy a! Chết như vậy quá cmn mất mặt rồi!
Nếu một ngày cảnh sát đá văng cửa, phát hiện nàng bị chính mình bóp chết, tay còn siết trên cổ, thật có bao nhiêu quỷ dị!
Ngươi đại gia, lão tử ít nhất còn có thể sống thêm ba tháng a!
Mặt mộc quá xấu!
Cho ta trang điểm chút lại chết có được không?
Thời điểm Đường Hoan cho rằng mình sẽ ngỏm, trong đầu “Đinh” một thanh âm vang lên.
“Bắt đầu trói định…1%...50%...100% . Cùng linh hồn Phượng Hoàng trói định thành công!”
Tức khắc, Phượng Hoàng phảng phất như đã chịu trói buộc, bị bắt buông lỏng tay ra. Đồng thời trả lại Đường Hoan quyền nắm giữ thân thể.
(Cái quỷ gì vậy?)
Đường Hoan nghe ra được Phượng Hoàng đang tức muốn hộc máu.
Trong đầu lại lần nữa “Đinh” một tiếng, âm thanh lại vang lên.
“Vai ác Boss nghịch tập hệ thống trói định…1%...50%...100%, cùng linh hồn Đường Hoan trói định thành công! Oh yeah, cảm thấy chính mình đặc biệt cao hứng đâu~”
Ác ý bán manh đáng xấu hổ!
Đường Hoan đánh cái rùng mình, thử hỏi “Ngươi là thứ gì?”
Đạo âm thanh trong đầu tiếp tục ác ý bán manh.
“Nhân gia là hệ thống đại nhân, vừa mới cứu ngươi một mạng, không tính cảm tạ nhân gia sao? Tỷ như nói lấy thân báo đáo gì đó!”
(Ngươi trói định ta vào cái gì?)
Phượng Hoàng một lần lại một lần muốn phá tan linh hồn giam cầm, lại chỉ cảm thấy ngày càng thống khố, giống như đã bị hạ chú ngữ! Nàng từng không cần quyền khống chế thân thể bởi vì lười giao tiếp cùng nhân loại ngu xuẩn, nàng cường đại đến cảm thấy thế gian không thú vị, cho nên mới để Đường Hoan làm nhân cách chủ!
Nhưng hiện tại nàng lại không thể nắm giữ được thân thể!
Năng lực của nàng bị người bên ngoài đến giam cầm!
Đối mặt Phượng Hoàng, hệ thống không có bán manh mà nghiêm trang giải thích…