Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

Chương 1: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (1)

Edit: Há Cảo

Banner: Tình - DHH_Team

- --------- ❤----------

Trong một không gian màu trắng.

Một thân ảnh thon gầy cúi đầu nhìn quang não* trên tay trái của mình, thỉnh thoảng lại đưa tay phải lên chạm vào, lông mày xinh đẹp hơi xoắn lại.

[*] Từ gốc: 光脑. Trí não thông minh.

Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng "Đinh"

Ngay sau đó, một giọng nói trẻ con mềm mại vang lên:

"Lương Lương yêu dấu, cô đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sắp bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo rồi nha."

"Ừm" Hạ Lương không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, trả lời lạnh nhạt.

"Lương Lương cô cao lãnh quá, vô tình quá, người ta đau lòng quá ~ Rõ ràng chúng ta đã hợp tác với nhau rất nhiều rất nhiều lần rồi, sao cô lại còn lạnh nhạt với người ta như vậy, cô bạc tình bạc nghĩa, hức hức hức......"

"9957, câm miệng. Nói nhiệm vụ" Khóe miệng Hạ Lương giật giật, giọng nói càng lạnh hơn.

Như lời nó nói, bọn cô đã hợp tác qua nhiều lần rồi, nhưng Hạ Lương tính tình trời sinh lãnh đạm, hơi không thích ứng được với cái hệ thống tính cách sôi nổi không gì so được này.

"Được rồi được rồi" Âm thanh trẻ con mềm mại mang theo tủi thân, nếu như nó có thực thể, lúc này hai mắt đã sớm rưng rưng, bĩu môi, xoay người, ngón trở đã bay lên.

"Đối tượng, mục tiêu còn có bối cảnh của nhiệm vụ lần này người ta đã sớm truyền đến quang não của cô rồi. Lương Lương tự mình xem đi, có gì không hiểu, thì nói với người ta, nhưng mà tôi nghĩ Lương Lương thông minh như vậy..."

Về câu tiếp theo của 9957, Hạ Lương tự động lờ đi.

Cô nhếch nhẹ môi mỏng, thuần thục chuyển giao diện, đóng danh sách thuộc tính nhân vật của mình, mở phần giới thiệu nhiệm vụ.

【Đối tượng nhiệm vụ】: Bạch Diệu

【Bối cảnh nhiệm vụ】: chuyện xưa diễn ra ở Thanh Vân đại lục.

Trên mảnh đại lục này, lớn lớn nhỏ nhỏ, có hơn mười nước, thỉnh thoảng có chiến loạn phân tranh, không phải ngươi đánh ta, thì chính là ta đánh ngươi.

Một ít nước nhỏ bị người tiêu diệt là chuyện thường ngày, sự tồn tại của đám hoàng đế, công chúa, hoàng tử mất nước đều không hiếm lạ.

Tây Hoa quốc, quốc phú dân cường*, mặc dù không phải mạnh nhất trên đại lục này, nhưng cũng là thứ hai, thứ ba, không phải là một nước nhỏ có thể tùy tiện khi dễ.

[*] Quốc phú dân cường: dân giàu nước mạnh

Bạch Diệu, xuất thân từ phủ Đại Tướng quân Tây Hoa quốc, thân phận tôn quý, nói trắng ra là, chính là một cây đang miêu đỏ*, đỏ bốn đời.

[*] Cây đang miêu đỏ: là tên gọi đặc biệt của một thời đại cụ thể, chỉ về xuất thân của một người. Người ta thường cho rằng nguồn gốc của một người được công nhận là người có xuất thân từ một gia đình bần nông hoặc gia đình quân đội, còn người mà có xuất thân từ gia đình phú nông hoặc gia đình tư bản thường bị đả kích. Đứa trẻ xuất thần từ gia đình bần nông thường được gọi là "Cây đang miêu đỏ". Thân phận của bần nông tương đối cao, cái mà gọi là "Cây đang miêu đỏ", "càng nghèo càng cách mạng". Ngoài ra còn dùng để chỉ người thân thân thích của những người liên quan đến cách mạng.

Tằng tổ phụ của hắn, là công thần khai quốc của Tây Hoa quốc, cùng với Thái Tổ lúc ấy là anh em kết nghĩa, địa vị có thể tưởng tượng được.

Đến đời ông nội hắn, mặc dù không còn được vinh quang lớn như vậy, nhưng mà vẫn cầm trong tay ba mươi vạn trọng binh, cả đời chiến công hiển hách, không ai có thể so được.

Chỉ là, tới đời phụ thân hắn, phủ tướng quân nhất thời hiển hách, liền bắt đầu đi xuống.

Tài năng của phụ thân hắn hiện, không có tài cầm binh, chỉ có thể miễn cưỡng làm một tiểu tướng quân, miễn cưỡng bảo vệ được phủ tướng quân này, vinh quang gì đó thì đừng nghĩ.

Hai người bá bá thúc thúc của hắn là cặn bã, mang binh đánh giặc không được, gây chuyện phá của ngược lại tinh thông. Cho nên, hào quang của thế hệ trước, càng ngày càng yếu.

Mà vào lúc Bạch Diệu được sinh ra, tổ phụ của hắn đã qua đời. Uy danh của phủ tướng quân đã rơi, cảnh ngộ như mặt trời lặn tây sơn, khiến thế nhân thổn thức.

Mỗi lần được nhắc tới, câu đầu tiên của người khác đều là: "Lại nói năm đó phủ tướng quân uy danh hiển hách như thế...Chậc chậc, ai, bây giờ không ổn rồi."

Bạch Diệu, chính là tâm nguyện của phụ thân hắn ký thác khi đặt tên cho hắn.

Diệu, là quang diệu cửa nhà, quang tông diệu tổ, trọng chấn uy danh của phủ tướng quân.

Theo lý mà nói, đem gánh nặng của gia tộc, đè trên người một đứa trẻ vừa sinh, thật sự là hành vi không đâu vào đâu.

Nhưng mà, Bạch Diệu xác thực không làm thất vọng về tên của hắn.

Từ khi hắn ba tuổi đã đọc được binh pháp, yêu nghiệt vô cùng, đến năm năm tuổi, đã hiển lộ thiên phú cưỡi ngựa bắn cung, năm mười một tuổi, bắt đầu tiến vào quân danh làm một tiểu binh đi lên.

Mà ba năm sau, bằng vào cố gắng và thiên phú yêu nghiệt, hắn đã trở thành một tướng quân mang binh đánh trận, không một lần bại.

Đến lúc này, Bạch Diệu dần dần trở thành thần thoại của Tây Hoa quốc, thậm chí là thần thoại của toàn bộ Thanh Vân đại lục.

Không người không biết, không người không hiểu!

Dựa theo quỹ đạo bình thường của cốt truyện, lúc Bạch Diệu hai mươi bảy tuổi, dẫn quân một lần công phá Đông Liêu quốc thực lực cường hãn, trong thần thoại cuộc đời hắn, lại nhiều thêm một khoản, hoàn toàn đem hắn đẩy lên thần đàn.

Nếu như không phải không có hứng thú với đế vị, Bạch Diệu muốn ủng binh tự trọng*, mang binh tạo phản, tự mình xưng vương, chẳng qua chỉ trong một câu nói.

[*] Ủng binh tự trọng: chỉ đại tướng trong tay nắm giữ binh quyền, sở hữu quân đội, củng cố chính mình, tùy ý không tuân theo sự kiểm soát của cấp trên hoặc sự quản chế của triều đình, thách thức chính quyền trung ương.

Cả đời Bạch Diệu, vốn nên cưới một thê tử môn đăng hộ đối, mặc dù giữa hai người không có tình yêu, những cũng là tương kính như tân, cuối cùng thọ chung chính tẩm*, con cháu đầy nhà, uy danh bất bại, cũng coi như là đời người mỹ màn.

[*] Thọ chung chính tẩm: sống thọ sau đó chết tại nhà.

Nhưng mà!!!

Hết thảy những việc này, đều bị một đóa bạch liên hoa xinh đẹp xuyên qua thay đổi!

Tộ Mị, một người hiện đại có tài cán dã tâm, hơn nữa còn là một tiểu tam thượng vị thành công. Trong một sớm xuyên qua, trở thành tiểu công chúa của Đông Liêu quốc, còn mang theo một không gian linh tuyền.

Bằng vào tâm cơ thủ đoạn, trong tay còn có không gian linh tuyền, Tô Mị ở Đông Liêu quốc trải qua ngày tháng hài lòng thoải mái, hô mưa gọi gió, có tài năng, có uy vọng, có sủng ái.

Lúc đất nước bị diệt, Tô Mị để thị nữ giả trang thành bản thân, mà cô ta thì trốn vào không gian, bởi vậy tránh được một kiếp, tiếp tục sống sót.

Nhưng mà, mất đi quyền thế phú quý, làm sao cô ta có thể cam tâm.

Mà đối với người làm những việc này, Bạch Diệu, cô ta dĩ nhiên là hận muốn chết.

Vì vậy, lúc cô ta chạy trốn, bèn hạ quyết tâm phải đem Bạch Diệu câu vào trong tay, để cho hắn yêu mình, lợi dụng hắn thực hiện chí hướng to lớn, phục quốc trở thành nữ vương một đời, cuối cùng giết chết hắn.

Tô Mị chạy tới Tây Hoa quốc, giả nhu nhược, giả đáng thương, lại bởi vì công hiến thuốc, cuối cùng thành công cấu kết với mẫu thân của Bạch Diệu, trở thành thị nữ bên người bà ta, vào ở trong nhà Bạch Diệu.

Bạch Diệu lúc này, vẫn chưa cưới vợ, chỉ là một người có vị hôn thê chưa cưới.

Mà Tô Mị, dựa vào mặt đẹp miệng ngọt của mình, không chỉ giả đáng thương, giả nhu nhược, hơn nữa còn có đầu óc thông minh, từng bước tạo cơ hội, thành công thu hút được sự chú ý của Bạch Diệu.

Sau đó, cô ta thể hiện sự si tình của mình với Bạch Diệu, chủ động tới gần hắn, quan tâm hắn, hâm mộ hắn, mang đến cho Bạch Diệu cảm giác hoàn toàn khác lạ, khiến Bạch Diệu yêu cô ta sâu đậm.

Phi khanh không thể, đến chết không đổi!

Mà Tô Mị này, thật ra cũng là vận khí tốt, cô ta nên cảm thấy may mắn khi gặp phải Bạch Diệu đối với tình trường trống không, mà không phải những đại thiếu gia hoa tâm khác.

Nếu không, làm sao cô ta có thể dễ dàng mà thành công dụ dỗ, thành công thượng vị.

Bạch Diệu, đừng nhìn vẻ ngoài phong quang uy vũ, thông minh yêu nghiệt, là thần thoại mà người khác ngưỡng vọng*, thật ra, nội tâm hắn cô độc, thiếu tình yêu.

[*] Ngưỡng vọng: ngưỡng mộ mà ngước nhìn

Khi còn nhỏ, phụ thân nghiêm khắc vô tình, đối mặt với hắn không thay đổi sắc mặt, không có một tia ôn nhu phụ tử, chỉ có dạy dỗ và khiển trách.

Mẫu thân, mặc dù đối với hắn yêu mến có thừa, nhưng tính tình lại quá mềm yếu, hơn nữa kỳ vọng đối với hắn cũng lớn hơn tình cảm mẹ con.

Những người khác trong gia tộc, đối với hắn càng tôn kính xa cách.

Bởi vì năng lực của hắn mà ngưỡng mộ hắn, kính sợ hắn, nhưng lại không có một ai lại quan tâm đến con người của hắn.

Cho nên, từ khi Bạch Diệu còn nhỏ, chưa tình được cảm nhận một tình cảm chân thực nào.

Vì vậy hắn cũng dần dần trở nên uy nghiêm lạnh lùng, hờ hững tẻ nhạt.

Theo từng ngày, chiến tích của hắn càng mạnh, mọi người đều coi hắn như chiến thần thiết huyết bất bại, kinh sợ sát khí thiết huyết khắp người hắn, không một ai dám đến gần.

Khi gặp mặt, bọn họ không phải cúi đầu, thì là ngửa đầu mà nhìn hắn, chưa từng có ai dám thực sự đến gần hắn.

Cho nên, khi Tô Mị chịu đựng thù hận ghê tởm, ép bản thân lần lượt diễn kịch trước mặt hắn, lần lượt đến gần hắn, quan tâm hắn, Bạch Diệu không thể nào khống chế mà động tâm!

Thậm chí sau này khi biết được thân phận của Tô Mị, Bạch Diệu cũng không so đo.

Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần người con gái này yêu mình, dù là thân phận gì thì như thế nào.

Cho dù Tô Mị muốn hắn giúp cô ta phục quốc, nói cô ta muốn làm nữ vương, Bạch Diệu vẫn không có dị nghị gì.

Bạch Diệu hắn, có năng lực, có thực lực, có thể cho người con gái mà hắn yêu bất kỳ thứ gì.

Chỉ cần cô ta yêu hắn!

Yêu cầu của hắn rất đơn giản, chỉ cần Tô Mị yêu con người hắn hắn, tới gần hắn, không sợ hắn, là hẵn đã mãn nguyện rồi.

Nhưng mà, cuối cùng Bạch Diệu vẫn phải thất vọng rồi.

Sau khi hắn giúp Tô Mị phục quốc thành công, Tô Mị lợi dụng một ly rượu độc, đem hắn độc chết.

Độc chết hắn xong còn chưa đủ, thậm chí còn đem người nhà hắn toàn bộ xử chết, cả nhà bị tàn sát, không còn một người sống.

Mà Tô Mị cô ta, lại trở thành nữ vương một đời, tận hưởng quyền lực phú quý, thậm chí còn bao dưỡng mấy tên tiểu bạch kiểm, sống tùy ý hạnh phúc.

Bạch Diệu đã trở thành quỷ hồn nhìn thấy hết tất cả, oán hận và hối hận trong lòng tưởng chừng như phá vỡ cả bầu trời.

Bản thân Bạch Diệu là nam chính thế giới này, cho nến, oán hận của hắn sau khi chết cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến thế giới này thiếu nữa là sụp đổ, để mọi người phụng bồi hắn cùng nhau hủy diệt.

Vì vậy, oán hận của hắn chạm đến Chủ Thần, đạt được tiêu chuẩn của nhiệm vụ, khiến hệ thống ban bố nhiệm vụ, sau đó thay đổi số phận của hắn.

【Mục tiêu nhiệm vụ】

1. Vả mặt nữ xuyên qua, khiến cốt truyện quay lại quỹ đạo bình thường, tránh cho thế giới bị sụp đổ.

2. Cứu nam chủ, làm chỉ số hạnh phúc của hắn đạt tới 90%.

-12.6.2018-

Khai hố khai hố!!!

Hoan nghênh mọi người đến ủng hộ nào <333

Các bạn hãy vote/cmt nhiệt tình tiếp động lực cho tớ nào:3