Ngày thứ năm sau khi khai giảng, thành tích thi khảo sát đầu năm và danh sách chia ban của khối 11 được công bố.
Thi Âm đoán không sai, cô siêu may mắn.
Vì cô thi Khoa học tự nhiên không tốt, hơn nữa đề thi môn Anh quá dễ, hầu hết các bạn học khá đều thi được 140 điểm trở lên, vì vậy không tạo ra khoảng cách điểm được, do đó, thành tích trên bảng xếp hạng của cô trượt dài xuống vị trí ba mươi mốt. Nhưng cô chưa kịp buồn đã nghe được tin danh sách lớp thử nghiệm của ban tự nhiên tăng lên thành bốn mươi học sinh.
Toàn thể học sinh thu dọn đồ đạc của mình ở phòng học cũ để dời sang phòng học mới vào cuối tuần.
Sáng cuối tuần, Thi Âm đi nhờ xe dượng Hà tới trường, rất đông học sinh và phụ huynh tập trung trước cổng trường để xem danh sách chia lớp, không khí nhộn nhịp chẳng khác nào đang vây xem người nổi tiếng.
“Con gái tôi học ở lớp 11A6, nghe nói lớp 11A6 cũng là lớp chọn của ban tự nhiên, thôi thì tôi cũng miễn cưỡng hài lòng. À, con nhà chị thì sao?”
“Bố Dương Hoa ơi, mình cũng tới tìm đi, Dương Hoa được phân vào lớp nào vậy? Em nhìn hoài mà không thấy tên con đâu cả.”
“Mẹ mới thấy Nhan Vũ Nhuận được phân vào lớp thử nghiệm đó, con gái, hồi trước con nói nó học bình thường thôi mà, sao nay giỏi thế?”
“Tốt lắm tốt lắm, lần này thi tốt lắm, ha ha ha, lúc trước con nói concert gì đấy, bố cho con đi xem.”
…
Mỗi sáng, trường Nhất Trung luôn là nơi ồn ào nhất ở khu này, nhưng hôm nay, học sinh của trường chỉ là nhân vật làm nền, các vị phụ huynh với đủ mọi cảm xúc mới là nhân vật chính.
Thi Âm nhìn khung cả nhộn nhịp trước mắt, đeo cặp lẳng lặng đi vào trường.
Ngay từ tối thứ sáu, mẹ đã gọi điện hỏi giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp nói đúng là danh sách lớp thử nghiệm đã được tăng lên thành bốn mươi học sinh, Thi Âm xếp thứ ba mươi mốt, tất nhiên cũng được phân vào lớp.
Vì vậy, cô không lãng phí thời gian đi xem danh sách chia lớp nữa mà đi thẳng đến phòng học cuối dãy trên lầu hai, đó là phòng của lớp 11 thử nghiệm.
Cô chậm rãi uống chai sữa đậu nành trong tay.
“Thi Âm!”
Vai bỗng bị người ở đằng sau vỗ nhẹ, Thi Âm ngoái đầu lại, nhìn thấy Giang Diệu – cô bạn cùng lớp trước kia – đang cười tươi rói, giọng nói vang dội:
“Thi Âm, chúng ta lại học cùng lớp rồi!”
Cô nhoẻn môi cười, sóng vai cùng bạn học: “Lần này phải cảm ơn thầy chủ nhiệm vì đã đổi ý, nếu không chúng ta đã học khác lớp rồi.”
“Sao thế?”
“Tớ thi không tốt lắm, đứng thứ ba mươi mốt, nếu thầy chủ nhiệm không tăng danh sách thêm mười người, tớ đâu được vào lớp thử nghiệm.”
Giang Diệu cười: “Vậy thì cậu không cần cảm ơn thầy chủ nhiệm đâu, phải cảm ơn Bùi Thời Khởi mới đúng.”
“Hở?”
“Tớ nghe Nhạc Dương nói giáo viên đã quyết định lớp thử nghiệm chỉ có ba mươi người thôi, kết quả là học trò cưng nhất của thầy chủ nhiệm xếp thứ ba mươi chín, không còn cách nào khác bèn mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng mới tăng danh sách lên thành bốn mươi.”
Thi Âm hơi sửng sốt: “Cậu nói là Bùi Thời Khởi?”
“Ừ. Thành tích mấy môn tự nhiên của cậu ta khủng thế thì sao thả cậu ta vào lớp khác được.” Thấy sắp lên lầu hai, trên hành lang cũng có bạn học tới lui, Giang Diệu hạ thấp giọng: “Cơ mà tớ nghĩ quan trọng nhất vẫn là năng lực tư bản, nghe nói dãy phòng thí nghiệm của trường mình là do bố của Bùi Thời Khởi quyên tặng, mục đích là để cậu ta được học ở lớp tốt nhất.”
Thi Âm hơi cạn lời: “Đó chỉ là mấy tình tiết vớ vẩn trong tiểu thuyết thôi, nếu giàu thế thì sao không thuê giáo viên dạy Tiếng Anh cho cậu ta, như vậy lời hơn tặng nguyên một dãy phòng học nhiều.”
“Tớ có biết đâu, ai cũng nói vậy hết á.”
Lời đồn.
Lời đồn là gì? Là lời được dựa trên một phần nhỏ sự thật và thêm mắm dặm muối, sau đó càng lan truyền càng khoa trương, càng lan truyền càng khác xa sự thật.
Thi Âm tin thầy chủ nhiệm mở rộng danh sách lớp học là vì yêu tài, không nỡ bỏ qua một mầm giống tốt nhưng cô tuyệt đối không tin người nhà Bùi Thời Khởi tặng nhà trường một dãy phòng học chỉ vì muốn cho cậu ta vào lớp tốt nhất.
Tuy trường họ là trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố nhưng chỉ là tép riu so với toàn tỉnh. Bỏ ra mấy tỉ chỉ để con mình vào lớp thử nghiệm? Vậy chẳng thà chuyển con tới trường tư chất lượng cao học còn ngon hơn.
Những người tin lời đồn này quả là….
“Mấy đứa tin chuyện xạo chó đó đầu óc có vấn đề chắc luôn!”
Phía trước bỗng vang lên tiếng cười giễu cợt quen thuộc.
Thi Âm giật mình, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang dựa vào lan can gặm bánh bao ở cuối hành lang.
Áo khoác đồng phục treo hờ trên vai, tóc tai bù xù, tay cầm cái túi bánh bao màu trắng đưa lên miệng gặm, tuy vậy nhưng vẫn không thể che giấu gương mặt điển trai.
Thiếu niên nhíu mày, giọng nói cáu kỉnh: “Bố tao mà chịu chi cho tao nhiều tiền vậy thì tao có còn đứng đây gặm bánh bao không nhân không? Sắp hết tiền ăn cơm đến nơi rồi đây nè! Hứa Chó Đần, mày sinh ra ở Sahara hả?”
Nam sinh đối diện ấm ức gãi đầu: “Có phải tao nói đâu, là thiên hạ đồn chứ bộ.”
Thiếu niên liếc mắt, lười nói chuyện, tiếp tục gặm bánh bao không nhân của mình. Bánh bao một tệ ba cái, chủ quán bán rẻ cho cậu, tám cái chỉ hai tệ rưỡi. Hời ghê.
Hứa Tập An nhìn túi bánh bao khô khan, hơi cạn lời: “Thập Thất ca, mày có thảm tới mức này đâu. Sáng nào cũng có gái nhét đồ ăn vào hộc bàn mày, muốn ăn món gì có ngay món đó, tha hồ cho mày ăn.”
“Tha hồ cái rắm, có quỷ mới biết mấy thứ đó có độc không. Má mày không dạy mày là không được ăn đồ của người lạ hả?”
“Đại ca à, mày mắc chứng ảo giác bị hãm hại hay gì? Tới hoàng đế cũng không cảnh con mẹ nó giác như mày!”
Áo đồng phục bay qua, lưu loát hạ cánh lên đầu nam sinh, ngăn cản tất cả những câu chửi bới chưa kịp thốt ra.
Bùi Thời Khởi hờ hững liếc cậu ta, tặng cậu ta một câu coi như tổng kết: “Hứa Tập An, mày nên về Sahara ở một thời gian đi, thật đấy.”
…
Giang Diệu nhích tới gần Thi Âm, tò mò hỏi: “Sahara là cái gì?”
Sahara là tên của một sa mạc, nhưng trong đầu Thi Âm bất giác nghĩ đến con heo chân ngắn, trên đầu con heo còn có dòng chữ rồng bay phượng múa: Nhỏ đần Sahara, ha ha ha ha ha.
Cô im lặng một lát rồi nói: “Chả biết nữa, chắc là thuật ngữ gì đó.”
“Thế… Thế giờ chúng ta có đi qua đó không?”
“Sao lại không?”
“Bùi Thời Khởi đứng đó làm tớ sợ quá. Hay là cậu đi trước đi, tớ theo sau cậu?”
“… Giang Diệu, cậu cũng đến từ Sahara hả?”
“Đến từ đâu cơ?”
“… Không có gì.” Thi Âm bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy tớ đi trước, cậu theo sau nha.”
“Cậu phải đi nhanh nhanh đó. À, hôm nay tớ không đem sách theo, cậu cho tớ mượn quyển sách được không?”
“Cậu muốn mượn sách gì?”
“Sách gì cũng được. Tớ thấy không không đi theo sau cậu kỳ cục quá, cầm sách sẽ trông tự nhiên hơn.”
“…”
Kể từ khi “biết” Bùi Thời Khởi, Thi Âm có cảm giác như mình lạc vào thế giới khác, thế giới này giống như phim thần tượng, có một camera luôn hướng về phía cậu, chỉ cần camera di chuyển tới gần cậu thì khung cảnh của các thiếu nữ xung quanh sẽ lập tức tự động biến thành màu hồng, còn cô là một trong số ít NPC(1) ở thế giới này.
(1) NPC là một nhân vật trong game mà người chơi không thể điều khiển được. Nhân vật này thường là nơi được giao/nhận nhiệm vụ cho các người chơi.
Thi Âm thở dài, kéo cánh tay của thiếu nữ màu hồng đi về phía cửa lớp.
“Đừng căng thẳng, cậu cứ làm như photoshop í, tự động biến bụng của cậu ta to lên, đầu trọc, cằm có râu, mắt đeo kính, cứ tưởng tượng tới dáng vẻ của cậu ta vào hai mươi năm sau là được.”
“Làm sao để photoshop? Tớ không làm được!”
“Cậu làm được mà, nếu thật sự không được thì hãy nghĩ đến Leonardo DiCaprio(2).”
“… Thi Âm, cậu là ma quỷ hả?”
(2) Leonardo DiCaprio: nam diễn viên nổi tiếng người Mỹ được biết đến với các bộ phim như Titanic, Đại gia Gatsby, Sói già phố Wall, Bóng ma hiện về,…
Trong khi các cô quấn lấy nhau, ở đằng trước Hứa Tập An ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ sinh đang đi về phía này, cậu ta hào hứng: “Thập Thất ca, đó có phải là em gái xinh tươi hôm trước tới tìm mày không?”
Nữ sinh tìm Bùi Thời Khởi có nhiều em xinh tươi lắm.
Nổi máu nhiều chuyện, Hứa Tập An vừa kích động vừa sốt ruột, không kìm được mà đẩy bạn mình:
“Bạn này không như bình thường đâu, hôm bữa mày còn ra khỏi lớp trò chuyện với người ta chặp lâu đó!”
Vì lớp thử nghiệm nằm ở cuối dãy trên lầu hai nên cửa lớp nằm gần cầu thang. Lối đi không rộng lắm, hai nam sinh đã chiếm diện tích hơn phân nửa cầu thang, Thi Âm kéo tay Giang Diệu, phải hơi nghiêng người mới đi qua được. Vì thế, cú đẩy của Hứa Tập An không khiến Bùi Thời Khởi nhúc nhích nhưng đã hất văng nửa cái bánh bao của cậu. Cái bánh bao trắng trắng tròn tròn tạo một vòng cung hoàn hảo trên không trung rồi đáp xuống trán nữ sinh, lăn vài vòng trên người cô, cuối cùng rơi xuống chân thiếu niên.
Cảnh tượng buồn cười hệt trong truyện tranh.
Lần này, ngay cả Bùi Thời Khởi đã kinh qua vô số tình huống cũng ngớ người. Cậu chớp mắt, cảm thấy mình đang bị gánh tội thay cho thằng bạn. Vì thế, dưới cái nhìn ngơ ngác của nữ sinh, cậu quyết định hạ mình, nở nụ cười tự cho là thân thiện:
“Ấy, bạn học Cá Mập tới đấy à.”
Tháng chín, trời thu mát mẻ, ánh nắng ban mai dịu dàng rơi xuống khuôn mặt điển trai của nam sinh, nét mặt thoải mái, ngay cả khóe môi đang nhướn lên cũng mang theo sự bông đùa.
“Tông Chi khôi ngô và phóng khoáng, nâng ly rượu say ngắm đất trời, sáng bừng như cây to trước gió(3).”
Không biết ai có máu văn nghệ nào ở trong lớp đọc thơ, hợp với tình cảnh một cách bất ngờ.
Thi Âm thấy tay đau nhói, Giang Diệu véo mạnh cô, hỏi nhỏ: “Leonardo DiCaprio trông thế nào?”
(3) Trích từ bài thơ Ẩm trung Bát tiên ca của nhà thơ Đỗ Phủ.