Thời điểm hai người hôn đến quên trời quên đất, phía sau bất ngờ vang lên tiếng cửa mở, Mục Dương thoắt cái tỉnh lại, nhảy khỏi lòng Lê Khải.
Lê Khải vẫn chưa hiểu chuyện gì đãng xảy ra, chỉ thấy phía sau cánh cửa vừa mở, ló ra một cái đầu.
Lê Khải nhìn sang Mục Dương, hạ thấp giọng hỏi, “Hắn là ai vậy?”
Mục Dương đương nhiên sợ hắn hiểu lầm, lập tức kéo Mục Thanh Viễn còn đứng sau cánh cửa ra bên ngoài, sau đó giới thiệu: “Hắn là papa của em đó.”
Lê Khải đưa mắt đánh giá Mục Thanh Viễn. Đối phương so với Mục Dương cao hơn một chút, nhưng kiểu mặt con nít quả nhiên được đúc từ một khuôn, tuy rằng kẻ mang tiếng là papa này xem vẫn có chút quá trẻ, thoạt nhìn còn chưa đến bốn mươi.
Mục Thanh Viễn giật giật góc áo thằng con nhà mình, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng: “Tên kia là ai thế? Nhìn hung dữ muốn chết!”
Mục Dương chỉ chỉ lầu trên, “Người ta ở ngay trên đầu mình đó! Hàng xóm mới!”
Mục Thanh Viễn lại hỏi: “À, vậy hắn xuống đây làm gì?”
Mục Dương đang chuẩn bị tìm lý do nào đó để lừa papa nhà mình thì Lê Khải lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại cầm tay, đưa trả cho cậu, sau đó quay sang Mục Thanh Viễn giải thích: “Tôi ghé vào trả điện thoại. Hai người nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu đây.”
Nhìn theo bóng dáng Lê Khải lên lầu, Mục Dương thở phào một hơi. Vừa nãy, cậu còn lo rằng Lê Khải sẽ nói ra mối quan hệ thật sự giữa hai người, cho nên trong lòng vô cùng bối rối. Cậu không tính sẽ gạt Mục Thanh Viễn mãi, nhưng tâm lý còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bản thân sợ papa nhà mình sau khi nghe được sự thật liền chịu không nổi. Tuy rằng làm như vậy sẽ không công bằng với Lê Khải, nhưng bản thân cậu không thể nghĩ nhiều về vấn đề này.
Hai cha con trở vào trong phòng. Mục Dương đang chuẩn bị đi tắm, Mục Thanh Viễn đột nhiên hỏi: “Nếu là hàng xóm, hai đứa vì cái gì vừa ôm vừa hôn môi thế kia?”
Thì ra, bị phát hiện mất rồi!
Mục Dương giật mình, dừng bước chân, im lặng nhìn chằm chằm Mục Thanh Viễn. Tâm cậu giờ đã loạn như ma, miệng cũng không thốt lên được lời nào.
“Mục Dương, mi có biết tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ mi là gì không?” Mục Thanh Viễn cảm giác có chút vô lực, “Mẹ mi trước khi qua đời, còn kéo tay papa nói rằng, bà ấy và cha ngươi đời này tiếc nuối lớn nhất chính là không theo nhìn thấy mi trưởng thành, kết hôn. Bà ấy đối với papa đã buông xuôi hy vọng, mi chẳng lẽ cũng muốn khiến mẹ mình thất vọng thêm lần nữa sao?”
Có lẽ, một phần vì áy náy, Mục Thanh Viễn rất ít khi ở trước mặt Mục Dương nhắc đến cha mẹ ruột của cậu. Hiện tại, đột nhiên nhắc đến như vậy, hai người đều cảm giác trong lòng dấy lên chua xót.
Trong ấn tượng của Mục Dương, bộ dáng cha mẹ hiện tại đã rất mơ hồ, chỉ còn là những thân ảnh mờ nhạt. Có lẽ, bọn họ đã không gặp nhau lâu lắm rồi, cho nên cậu làm cách nào cũng không nhớ ra được bộ dáng của hai người. Hết thảy những ấm áp cùng quan tâm của cha mẹ dành cho Mục Dương, với cậu mà nói, đã là chuyện của quá khứ xa thật xa, ngay cả cảm giác cũng đã gần như quên sạch sẽ. Nhưng Mục Dương vẫn nhớ rõ khung cảnh tang lễ của hai người, Mục Thanh Viễn ôm lấy cậu, nói rằng từ hôm nay bọn họ sẽ rời xa nơi ấy, bắt đầu một cuộc sống mới. Về sau con đừng gọi ta là cậu, phải gọi là papa, biết không hả?
Lúc ấy, Mục Dương mới có năm tuổi. Mục Thanh Viễn vừa tròn hai mươi. Mục Thanh Viễn xót cậu, sợ cậu trong hoàn cảnh mới bị người ta cười nhạo là đứa mồ côi, cho nên ngay cả tên cũng đem sửa lại.
Người ta hay nói, cháu ngoại trai thường giống cậu, lời này tuyệt đối không sai. Mục Dương qua thời gian, bộ dáng ngày càng giống Mục Thanh Viễn. Ban đầu, còn đôi ba người nghi ngờ, cảm thấy vị làm cha này hình như còn rất trẻ, nhưng chỉ cần nhìn đến bộ dáng hai người đứng chung với nhau, băn khoăn liền bay biến.
Mục Dương gọi Mục Thanh Viễn là papa, sự thật đằng sau đó ngay cả Phùng Tinh cũng không biết. Mười năm gọi một người là papa, cậu đã không cách nào sửa miệng được, mà từ lâu, lòng cũng đã coi Mục Thanh Viễn như papa thật sự của mình.
Cậu không ngại những thứ khác, chỉ sợ khiến Mục Thanh Viễn đau lòng. Mục Thanh Viễn ở bên ngoài liều mạng kiếm tiền, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cậu đến tận bây giờ, hiếu còn chưa kịp báo, sao nỡ khiến người kia đau lòng. Mục Dương chợt thấy bản thân mình thực bất hiếu, rất vô lương tâm!
“Con cũng không muốn như vậy, nhưng mà…” Mục Dương trong lòng khó chịu. Cậu từng nghĩ chính mình sẽ giống người bình thường, đến tuổi thì kết hôn, có con, cứ như vậy sống hết đời. Nhưng hiện tại, bản thân đã không thể quay đầu, cậu không muốn rời xa Lê Khải, càng không nỡ khiến Mục Thanh Viễn thất vọng. Mục Dương muốn giải thích, nhưng lại phát hiện chính mình vô lực không thể mở miệng.
“Suy nghĩ của con papa có thể hiểu. Papa cũng không muốn ép còn, tự bản thân nghĩ cho kỹ vào.” Mục Thanh Viễn vỗ vỗ vai cậu, đánh một cái thở dài thật trầm, sau đó trở về phòng ngủ.
Mục Dương đứng giữa phòng khách, bất động, tim như muốn nhào khỏi ***g ngực. Lúc này, cậu căn bản không còn sức hỏi chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm giác như không gian phía trên như từ từ sụp xuống, ép đến mức làm chính mình thở không ra hơi.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Mục Thanh Viễn trở lại phòng khách, phát hiện Mục Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng chẳng chớp, hệt như con rối vô hồn.
Mục Thanh Viễn nhìn mà đau lòng. Mục Dương ở trong lòng mình tựa như xương thịt, bản thân cũng biết lòng cậu đang rất hổ sở, cho nên chính mình cũng đau đớn như vậy.
Vì cái gì đàn ông lại đi yêu đàn ông?
Chính mình đã như vậy, sao còn khiến đứa nhỏ khó xử.
Mục Thanh Viễn đành chọn cách thỏa hiệp, nhưng chỉ cần nhớ đến chị của mình, trái tim lại xoắn xuýt.
Kéo Mục Dương ngồi xuống sô pha, Mục Thanh Viễn than thở, “Tội lỗi này thôi thì cứ để papa gánh đi, ngày mai con lên kêu tên hàng xóm kia xuống nhà mình. Papa muốn nói chuyện với hắn.”
Mục Dương ngơ ngác hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Chuyện của hai đứa chứ sao!”
Mục Dương có chút phản ứng không kịp, “Chuyện của hai đứa con?”
Mục Thanh Viễn trừng mắt, liếc cậu một cái, “Đúng thế! Là chuyện của hai đứa con đó! Papa không muốn làm con đau lòng, con đau lòng thì papa cũng đau theo.”
Mục Dương cuối cùng cũng hiểu ra, trừng lớn hai mắt không nói lên lời, có thể vì quá mức kinh ngạc, lời nói cũng trở nên lộn xộn, lắp ba lắp bắp, “Papa, papa, papa không phản đối nữa sao?”
Mục Thanh Viễn bắt chước cách nói của cậu: “Papa, papa, papa không phản đối nữa!”
Nghe xong câu này, Mục Dương lập tức hồi sinh, cao hứng không biết bày tỏ thế nào, chỉ biết ôm Mục Thanh Viễn lắc tới lắc lui.
Thành thật mà nói, tin vui này, suýt chút nữa làm cậu đứng tim!
Mục Thanh Viễn bị cậu lắc đến choáng váng, “Nhà mi đừng cao hứng sớm! Papa cảm thấy tên kia rất không được!”
Mục Dương tiếp tục lắc, “Sao lại không tốt chứ?”
Mục Thanh Viễn bắt đầu phàn nàn, “Nhìn hắn rất già, giống như so với papa còn lớn hơn. Nhà mi muốn tìm bạn trai cũng phải đem về thằng nhóc nào trẻ trung một chút chứ. Sau này, nếu hai đứa thật sự chung sống, hắn gọi papa là papa, papa thật sự thấy không ổn!”
Mục Thanh Viễn hiện tại ba mươi lắm, mà Lê Khải cũng đã ba mươi hai. Hai người bọn họ kém nhau ba tuổi. Mục Dương chỉ nghĩ đến bộ dáng Lê Khải gọi Mục Thanh Viễn là papa liền thấy buồn cười.
“Hắn trẻ hơn papa đó!”
Mục Thanh Viễn tiếp tục chê bai, “Bộ dáng hắn lại khó coi, lạnh lùng, nhìn rất không có nhân tình!”
Mục Dương phản bác, “Nào phải! Hắn đối với con rất ôn nhu!”
Mục Thanh Viễn ném cho cậu một ánh mắt xem thường, tiếp tục nói: “Hắn thật không lễ phép. Papa gọi điện thoại cho mi liên tục, hắn cũng chẳng buồn nhận, hại papa đứng chờ ngoài cửa đến hai giờ đồng hồ!”
Mục Dương đắc ý, “Hắn chính là loại người như thế, rất cả tính! Ngầu lắm luôn!”
Mục Thanh Viễn nhìn Mục Dương, trầm mặc một hồi, sau đó chụp lấy cậu mà lắc, “Ngầu cái rắm ấy! Tiểu tử thối không có lương tâm, có chồng quên cha! Papa chê hắn mấy câu, nhà mi còn vặc lại, thực sự tức chết papa mà!”
Mục Dương vui vẻ, cũng ôm Mục Thanh Viễn mà lắc.
Hai cha con ôm nhau lắc tới lắc lui, Mục Dương sau đó nằm úp sấp trong lòng Mục Thanh Viễn.
“Papa, có chuyện này hỏi papa nè.”
“Chuyện gì hử?”
“Nhiều năm như vậy, papa sao vẫn không tìm một người làm bạn đi?”
Ánh mắt Mục Thanh Viễn tựa như né tránh thứ gì đó, người cũng rơi vào trầm mặc.
Mục Dương lại hỏi: “Những lời khi nãy papa nói là có ý gì vậy?”
“Lúc nãy nói rất nhiều thứ, papa sao nhớ được hết, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ.” Mục Thanh Viễn xoa xoa đầu Mục Dương, trở vào phòng ngủ.
Người kia rõ ràng tìm mọi cách tránh đi đề tài này, trong lòng Mục Dương cũng hiểu được phần nào, chỉ chưa nói toạc ra. Nếu đối phương không muốn trả lời, hỏi tiếp cũng chẳng được gì.
Mục Dương tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ mới phát hiện Mục Thanh Viễn đã vật vờ sắp ngủ mất. Mục Thanh Viễn giống cậu, dáng ngủ vô cùng xấu, nằm dang tay dang chân, một người mà chiếm hơn phân nửa cái giường lớn.
Mục Dương cầm lấy gối đầu, chuẩn bị ra ngoài sô pha ngủ, đột nhiên nghe được thanh âm truyền từ trong túi quần của Mục Thanh Viễn. Móc ra di động, kiểm tra tên người gọi, cậu phát hiện là điện thoại của Quách thúc thúc. Vừa ấn nút nhận, bên kia di động liền truyền tới tiếng rống lớn.
“Mục Thanh Viễn! Em lông cánh cứng cáp rồi đi! Thế mà dám chơi trò biến mất với anh?! Em tốt nhất nên tìm một cái động trốn đi! Nếu để anh bắt được, xem anh có làm thịt em không!!!”
Nghe xong thanh âm gầm gừ tức giận kia, Mục Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức giận của đối phương. Hít sâu một hơi, đang định lên tiếng, đối phương lại ngắt điện thoại mất rồi.
Mục Dương có chút mạc danh kỳ diệu, tuy rằng chưa từng gặp qua vị Quách thúc thúc này, nhưng cậu thường xuyên nghe Mục Thanh Viễn nhắc đến đối phương, còn khen con người này ôn nhu hiền hậu, là một cấp trên tốt hiếm có.
Nhưng mà, cái vị vừa rồi rít gào trong điện thoại so với cấp trên siêu tốt trong miệng Mục Thanh Viễn cách biệt quá xa đi!
Hơn nữa, khẩu khí của đối phương, hình như có chút gì đó kỳ lạ.
Lòng hiếu kỳ đã không thể ngăn lại, Mục Dương chạy trở về giường, lay tỉnh Mục Thanh Viễn, bắt chước theo khẩu khí của vị nào đó, rống lại từ đầu đến đuôi đoạn đối thoại ban nãy.
Mục Thanh Viễn vẫn không tỉnh lại, căn bản chẳng nghe rõ Mục Dương đang nói gì, ừm một tiếng cho xong, rồi lại gục đầu ngủ tiếp.
Mục Dương tiếp tục lắc đối phương, nhưng người nào đó không thèm để ý, còn tức giận mắng cậu phiền.
Mục Dương bị mất mặt, nằm xuống bên cạnh đối phương, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mục Dương lại hoàn toàn đem chuyện này ném ra sau đầu. Chờ thời điểm cậu nhớ ra được, Mục Thanh Viễn đã bị tóm.
Phùng Tinh biết tin Mục Thanh Viễn trở lại, liền từ chối về lại nhà cậu. Giống như Mục Dương từng nói, anh không thể suốt ngày trốn tránh Triệu Viết Trạch. Cho nên, sau lần đó, bản thân đã suy nghĩ thấu đáo, lần này về lại nhà, nếu gã đàn ông kia còn tìm tới, liền bình tĩnh nói rõ ràng mọi chuyện lần nữa.
Tiếp theo, Mục Dương lại chuẩn bị đến công ty tìm Lê Khải. Như thường lệ, cậu liền mua rất nhiều đồ ăn vặt ngay trước tiểu khu, sau đó ngồi xe điện ngầm tới công ty.
Vừa tới trước công ty, cậu liền đụng phải người mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Mạnh Kiệt vẫn giống như dạo trước, gương mặt luôn treo cái vẻ tựa tiếu phi tiếu, thoạt nhìn giống như đang cười, nhưng sâu trong đáy mắt vĩnh viễn không có chút hân hoan cũng như ấm áp nào.
Mục Dương trợn mắt, nhìn thẳng vào đối phương, dù cho như vậy là vô cùng khiếm nhã!
Mục Dương vốn định bỏ qua y, trực tiếp đi vào công ty, nhưng đối phương cố tình chắn ngay trước mặt cậu, không chịu tránh đường. Cậu nhích sang trái, y liền dịch theo, cậu qua bên phải, người nào đó cũng nghiêng phải.
Mục Dương muốn ngất, đành phải dừng bước, nhìn đối phương một cái từ đầu xuống chân, châm chọc, “Chó ngoan không ngáng đường!”
Đột nhiên, Tiêu Mạnh Kiệt mạc danh kỳ diệu nở nụ cười. Giống như bị cái gì đó kích thích, nụ cười có chút cuồng dại.
Tiếng cười không ngừng liên tục truyền vào trong tai Mục Dương, đập lên màng nhĩ, khiến cậu nhìn không được rùng mình một cái.
Tiêu Mạnh Kiệt như vậy thật sự không bình thường! Cảm xúc quá kịch liệt, căn bản không phải tác phong thường ngày của y.
Mục Dương nhớ tới lời Xà ma lúc trước, trong lòng lạnh đi, hỏi: “Anh điên rồi à?”
Tiêu Mạnh Kiệt tức khắc thôi không cười nữa, sắc mặt cũng âm trầm đi. Lạnh lùng liếc cậu một cái, hắn bất ngờ xống tới, tông mạnh vào cậu một cái, sau đó đi thẳng về phía trước.
Mục Dương hoàn toàn không phòng bị, nhận lấy cú va chạm này, liền mất cân bằng, lảo đảo té ngồi trên mặt đất, đồ ăn vặt trong tay cũng đánh rớt.
Tiêu Mạnh Kiệt quay đầu, hừ lạnh, “Tao không bị gì hết, mày đừng đoán mò lung tung!”