Uy Bức Ước Thúc

Chương 7: Về Cung



Chương này nói về hoàng cung là đa số.

Sáng nay trời vô cùng nhiều sương, cái giá lạnh se se chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm mà không dậy.

Nhược Y tỉnh giấc, đưa mắt nhìn nét mặt hài hòa đang ngủ bên cạnh gợi lên cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Chỉ muốn mới sáng thức dậy người nằm bên nàng là Tinh Vệ, ôm nàng ngủ là Tinh Vệ.

Được thấy người kia đầu tiên khi thức giấc, còn gì quý giá hơn?
Nàng dậy trước từ sớm, hầu như là không ngủ.

Nàng thức để sớm mặc lại y phục cho mình và Sát Tinh Vệ.

Nét mặt Sát Tinh Vệ hơi nhíu lại cho thấy nàng còn muốn ngủ, đêm qua đã thức thâu đêm, đến khi Nhược Y đem y phục giúp nàng mặc lại nàng cũng không biết.

Thấy trời không mấy ấm, Nhược Y đưa tay dùng một chút y thuật tỏa ấm khắp người Tinh Vệ.

Mắt thấy người kia dễ chịu, lông mày dãn ra, nàng mới an tâm đắp mền lại và lên đường về cung.

Nếu trễ quá không may có người hỏi thì thật phiền phức.

Vừa bước vào cung, vài tên cận vệ cúi đầu kính cẩn chào Nhược Y, nàng vẫn thần thái lạnh nhạt, kiêu ngạo, Nhược Y không quan tâm.

Cho đến khi nhìn lên thì thấy một nữ nhân ngạo kiều, nàng mới dở lên bộ mặt dịu dàng:
"Đông hoàng hậu! Phải chăng người đang đi dạo hoàng cung buổi sáng hay sao? "
Người được gọi là Đông hoàng hậu mặt lạnh như băng, nét mặt khinh thường còn không thèm nhìn thẳng vào nàng:
"Minh quý phi! Bổn cung chính là đi tìm ngươi.


Hoàng thượng có một chút thắc mắc tại sao đêm khuya canh 3 người qua phòng lại không thấy ngươi đâu? Còn nữa, vì đợi ngươi về mà ngủ quên mất đến giờ cũng không thấy về lại phòng.

Ngươi đi đâu? "
Minh Nhược Hoa thể hiện một chút chán ghét tinh ý mà người kia không nhận thấy được, sau đó chỉ nở nụ cười nhẹ:
"Ta chính là ở trong phòng hoàng thượng nhưng không thấy người.

Sáng nay dậy sớm về lại phòng thì gặp người đang ngủ gục trên bàn, vì sợ đánh mất giấc ngủ nên ta không gọi.

Nhân cơ hội này ra dạo một vòng chợ sớm rồi về đây."
Những lời nói dối song song như vậy Nhược Y lại nói vô cùng thật tình không một chút sơ lộ.

Đông hoàng hậu nhíu mày nhìn nàng, dù nói cách nào cũng không thể tin được.

Khoảng 11h đêm nàng đã thấy Minh Nhược Hoa đi thật nhanh ra khỏi phòng sau đó biến mất không thấy đi đâu nữa.

Nàng vội chạy tới thì thấy căn phòng trống, chỉ một lúc sau là Chương Du Quân tới và chờ cho hết đêm.

"Ngươi nói láo! Tối qua ta đã thấy Minh quý phi đây ra ngoài, chạy tới liền không thấy nữa.

Ngươi thoát ẩn thoát hiện như vậy thật đáng ngờ.

"
Nói rồi, Đông hoàng hậu bước tới, ánh mắt không gần gũi mà nhìn hết bóng dáng nàng từ đầu đến cuối, giọng nhỏ lại:
"Không chừng...!ngươi là người của Nhược Y hay là một tên có yêu thuật, âm mưu gì đó hại hoàng thượng? "
Câu nói chấm dứt cũng là lúc giọng cười của Minh Nhược Hoa vang lên, một âm thanh vô cùng chế giễu:
"Đông hoàng hậu đây không ngờ cũng sợ tên yêu nhân đó sao? Chẳng qua là Minh Nhược Hoa ta ra khỏi phòng thăm vườn hoa một chút sau đó trực tiếp đến phòng hoàng thượng, nhưng không may người lại nhanh chân qua phòng ta nên không chạm mặt.

"
Vẫn là âm thanh đó, nhưng lại thêm một cỗ cảm giác châm chọc đến sát tai Đông hoàng hậu:
"Hơn nữa, ta không có nhiệm vụ trả lời tiếp những câu hỏi ganh ghét này."
Một đợt tức giận chèn ngay cổ Đông Hinh, nàng cắn răng kêu lên một tiếng uất ức:
"Ngươi...!Được lắm, trước mặt bệ hạ thì dịu dàng ân cần, biết trên biết dưới với ta.

Sau lưng lại dở giọng vô lễ.

Ngươi thật là kẻ hai mặt.

"
Bị nguyền rủa với những lời chỉ trích, tâm Minh Nhược Hoa không chút bực tức, ngược lại còn có ý cười:
"Cũng phải nói hoàng thượng ân sủng ta.

Đông hoàng hậu, người đã cao tuổi, điều người có là mang một danh phận là hoàng hậu, còn lại cái gì cũng không có.

Tình cảm của hoàng thượng lại càng không có, lấy cái gì đem lại niềm tin từ lời nói của người cho hoàng thượng đây? "
Những lời khinh thường như sát muối vào tâm Đông hoàng hậu, bà ta căm phẫn, lại một chút tủi thân.

Nàng nói đúng tất cả, không sai một câu, nhưng ý tứ trong lời nói của người kia lại không kính nể với một người đang là mẫu nghi thiên hạ như bà.


Lòng Đông hoàng hậu co lại, tức uất.
Sẽ có ngày Đông Hinh ta đây lật đổ Minh chết tiệt ngươi.
Mắt thấy người đó đi ngang qua mình, bình thản, khinh thường.

Đông Hinh đứng như chôn chân tại chỗ, không biết nói gì.

Bước vào phòng mình, Minh Nhược Hoa liền thấy ngay vẻ mặt tiều tụy của Chương Du Quân, hẳn là cả đêm hắn thức để chờ nàng về.

Một tia cảm động cũng không có, thay vào đó là một bầu trời chán ghét xuất phát từ nàng:
"Hoàng thượng.

"
Chương Du Quân bỗng ngẩn đầu lên, hắn ta nở ngay nụ cười thật tươi:
"Ái phi của ta, nàng đi đâu cả đêm thế này? Báo hại ta chỉ rất nhớ nàng, muốn ôm ngủ."
Nhược Hoa tỏ vẻ giận dỗi thở dài:
"Hoàng thượng! Ta cũng trùng hợp đi qua kím người, cũng không ngờ ngủ quên bên đấy, thật có lỗi."
Những lời này Chương Du Quân không cần nghe, hỏi chỉ hỏi cho có lệ, chứ miễn sao hắn đã gặp được nàng là quá vui vẻ rồi.

Dù mới gần năm mươi nhưng vết nhăn của tuổi tác trên gương mặt hắn xuất hiện khá nhiều.

Nhìn Chương Du Quân càng lâu, nàng lại càng muốn lao tới cắn chết hắn hút cạn máu mới thôi.

Một người như hắn không nên để sống lâu hơn nữa, chỉ tốn cơm tốn hoa quả.

Bước tới gần hỏi han, Nhược Hoa vẫn che giấu tốt ánh mắt sắt bén của mình:
"Hoàng thượng, người ăn gì không để ta cho A Cửu mang đến, sau đó uống thuốc a? "
Chương Du Quân ho một tiếng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu như đứa trẻ:
"Được được, làm phiền ái phi nàng.

"
Mở cửa, nàng nhanh chóng dặn dò A Cửu vài phần, sau đó giọng nói thấp lại:
"Nhớ sắt thuốc cho hoàng thượng"
A Cửu hiểu ý gật đầu đi làm nhiệm vụ.

Chương Du Quân hài lòng nhìn nàng bước đến, hắn nắm lấy tay nàng:

"Ái phi, ta thật sự rất hạnh phúc khi gặp được nàng.

Còn nhớ không? Ngày đầu tiên ta gặp ngươi là vào hai năm trước, khi đó ngươi là một nha đầu hiền lành, xinh xắn.

Ta cảm thấy khá quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, nên đem lòng nhớ đến.

Vậy mà đến một năm sau nàng mới để ý đến ta."
Minh Nhược Hoa nhanh chóng rút tay lại cắt ngang câu chuyện đi, ánh nhìn ngập tràng nguy hiểm cố che dấu...
Ngươi dám để bàn tay dơ bẩn đó chạm vào ta sao? Nhắc lại chuyện cũ, thật hận để ngươi sống quá lâu.
Bất ngờ bị từ chối nắm tay, lại không nghe tiếng đáp trả, hắn lo lắng:
"Ái phi, có phải ban đầu ta làm gì có lỗi với nàng hay không? Suốt hai năm qua, nàng không cho ta chạm vào thân thể.

Thật sự, ta chỉ muốn thể hiện một chút tình cảm cũng bị rút tay lại.

Nói đi, có phải ta đã làm gì nàng không thích?"
Người kia im lặng, ánh mắt đầy sự mâu thuẫn, cùng lúc đó A Cửu gõ cửa bước vào.

Nhược Hoa đem đồ ăn gắp vào chén cho hắn, cố ý vui cười kể chuyện khác để che lấp đi ban nãy.

Ăn một chút ít, Chương Du Quân liền nghe lời ngoan ngoãn uống cạn chén thuốc, hắn không biết vừa rồi Nhược Y đã bỏ gì vào trong đó.

Sau khi hộ tống Chương Du Quân về hoàng cung, hắn bỏ lại phía sau một nụ cười tà ác:
"Chúc may mắn, Chương..

Du..

Quân!".