Ương Ngạnh

Chương 15

Bốn mươi phút sau, taxi dừng trước cửa một căn biệt thự ở ngoại ô. Chỗ này cách xa trung tâm thành phố nên bốn bề yên tĩnh, không còn vẻ sầm uất phồn hoa. Chưa tới mười giờ mà đường phố đã vắng ngắt.

Vầng trăng khuyết lạnh lùng trên cao, ánh sáng bạc xuyên qua tán lá thành những đốm nhỏ loang lổ trên phần vỉa hè lát gạch. Mỗi bước đi lại thấy lòng bình yên hơn.

Đến trước cửa, hạ đôi mi nhìn xuống bó hoa trong tay, dường như nó đang có ý định ngo ngoe trỗi dậy. Ấn chuông cửa, không bao lâu sau cánh cửa được mở ra. Người đứng sau cánh cửa là một phụ nữ trung niên. Dù đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ trên gương mặt.

Bà họ Triệu, tên Ưng Tuyết.

Phó Ngôn Chân gọi bà là bà Triệu.

Bà ngoại cậu đã qua đời từ trước khi cậu được sinh ra, khi ấy bà Triệu đã đi theo ông ngoại cậu.

Triệu Ưng Tuyết đối xử với cậu rất tốt nên cậu vẫn luôn coi bà như một nửa bà ngoại. Cậu đã từng xem ảnh bà ngoại khi còn sống, bà Triệu lúc trẻ giống bà ngoại đến sáu, bảy phần. Nhưng vì bà Triệu kém ông ngoại tận mười bảy mười tám tuổi nên so ra vẫn trẻ trung hơn bà ngoại.

“Ôi chao, A Chân đến đó à?”

Thấy cậu, Triệu Ưng Tuyết vừa mừng vừa ngạc nhiên, ánh mắt lập tức nhìn đến bó hoa trong tay cậu, “Sao còn mua hoa thế?”

“Cháu được người khác tặng ạ.” Phó Ngôn Chân cười đáp lời.

“Bà còn tưởng cháu mua cho bà đấy.” Triệu Ưng Tuyết cũng cười, sau khi khép cửa lại đưa mắt nhìn bó hoa đó, càng nhìn càng thấy hay ho, “Này, con gái tặng à?”

“Vâng.” Phó Ngôn Chân điềm nhiên trả lời. Làm gì có thằng con trai nào rảnh hơi tặng hoa cho cậu chứ. Lại còn là một bó be bé như này.

Cậu vô thức cúi xuống nhìn những bông cúc họa mi. Cánh hoa trắng muốt bao quanh nhụy hoa vàng tươi, nom nhỏ xinh tươi tắn, yếu mềm nhưng lại có vẻ dẻo dai, đầy sức sống.

Trong tâm trí bất chợt hiện lên gương mặt của Tăng Như Sơ. Còn cả câu giải thích về ý nghĩa của cúc họa mi, nhất là câu “Tình yêu cất giấu trong đáy lòng” kia. Khóe môi lặng lẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Triệu Ưng Tuyết thấy dáng vẻ này của cậu không kìm được trêu chọc, “Từ lúc nào mà A Chân lại nhận hoa của con gái thế?”

Bà đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Phó Ngôn Chân, cậu không bao giờ nhận đồ con gái tặng, không để ý đến mà cũng rất lười cầm. Đây là lần đầu tiên cậu nhận đồ từ con gái, lại còn tiện thể mang về luôn. Nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.

Phó Ngôn Chân không trả lời, cũng không có ý giấu giếm, chỉ hỏi, “Trong nhà có bình hoa nào không ạ?”

“Có.” Triệu Ưng Tuyết hứng thú trả lời, “Trong phòng sách của ông ngoại cháu có đủ loại hoa cỏ, chai lọ, bình cắm các kiểu.”

Cậu cháu trai yêu quý cầm bó hoa trong tay, thử hết bình này đến bình khác mà vẫn chưa ưng ý, chân mày nhíu chặt lại. Triệu Ưng Tuyết đứng một bên khuyên cậu, còn cậu thì một là nói “không ưng”, hai là cứ im lặng.

“Làm gì thế?” Ngôn Đình Chi bước đến, cười hỏi Triệu Ưng Tuyết.

Triệu Ưng Tuyết bèn kể lại với ông. Ngôn Đình Chi nghe xong đưa mắt nhìn Phó Ngôn Chân. Cậu cháu trai một tay đưa lên vuốt cằm, tay còn lại đang ôm bó hoa, khuỷu tay gập lại, gốc hoa thoáng chốc lại chọc vào thắt lưng. Nếu như là trước đây cậu đã sớm quẳng mấy thứ phiền hà này đi rồi.

Ngôn Đình Chi có thể nhìn ra, cậu không chỉ muốn chọn một chiếc bình xứng với bó hoa, mà còn muốn xứng với người nữa. Chiếc bình ấy phải xứng với người tặng hoa. Ông không nói gì với cậu, chỉ bảo, “Chờ ông.”

Lúc quay lại, trong tay ông đã cầm theo một chiếc bình sạch sẽ thuần một màu trắng. Thân bình uốn lượn mềm mại, điểm nhấn ăn điểm nhất chính là hai quả anh đào, màu nước chấm lên vô cùng sinh động, nhìn y như thật. Chiếc bình thoạt nhìn đã cảm nhận được sự nhẹ nhàng đoan trang vẫn không mất đi nét sinh động.

Ngôn Đình Chi đưa đồ cho Phó Ngôn Chân, “Chiếc bình này có vừa ý cháu không?”

Phó Ngôn Chân xem xét thật kĩ, đôi mắt nhìn vào hình vẽ quả anh đào chợt bật cười. Cậu nhận lấy chiếc bình, vỗ nhẹ vào vai Ngôn Đình Chi, “Cháu cảm ơn ông.” Ngôn Đình Chi cũng lắc đầu bật cười theo.

Sáng sớm hôm sau, Phó Ngôn Chân thu xếp đồ đạc xong, dặn Triệu Ưng Tuyết, “Bà cho hoa phơi nắng nhiều nhiều nhé, nhưng đừng để nắng chiếu thẳng vào.”

Triệu Ưng Tuyết đồng ý, “Được.”

“Nếu nhỡ như…” Phó Ngôn Chân đi được hai nước, dường như vẫn chưa yên lòng lại xoay người nói thêm, “Nếu như nhỡ hoa bị héo, đừng vứt đi nhé, đợi cháu về.”

“Được rồi.” Triệu Ưng Tuyết buồn cười trước thái độ lo lắng của cậu.

Ngôn Đình Chi lẳng lặng nhìn cậu cháu trai. Thằng nhóc này, một tay ông chăm bẵm mười tám năm, lần đầu tiên tỏ ra yêu thích một thứ đồ trước mặt người khác như vậy.

Nước nóng được rót vào chén, lá trà Quan Sơn Ngân Châm chìm nổi dập dềnh trong chén ngọc lưu ly, vậy nhưng vẫn chẳng thể sánh với nét mặt yêu thích trên gương mặt cháu trai.

**

Sáng thứ hai lại là một trận chiến giành giật vở bài tập để chép, Tăng Như Sơ trở thành một nhân vật được toàn dân tôn sùng như thường lệ. Ngay cả Lý Mộng Lộc cũng đến tìm cô để mượn vở khiến cô được yêu quý mà đâm ngại ngần.

Lý Mộng Lộc nghĩ mượn được vở rồi cứ thế đi thẳng thì không hay lắm, bèn quan tâm hỏi han cô, “Cậu và Lục Châu Đồng thế nào rồi?”

“…”

Tăng Như Sơ ngớ người chưa kịp phản ứng. Nếu Lý Mộng Lộc không nhắc thì cô cũng quên mất cậu ta. Nói ra mới nhớ, hai hôm nay Lục Châu Đồng không đến tìm cô, cũng không nhắn tin trên QIQ.

“Tớ với cậu ta chẳng có gì cả.” Cô giải thích.

Cho đến tiết tự học buổi tối kết thúc, Lục Châu Đồng cũng không đứng ở cửa lớp cô. Khi tan học, cô và Triệu Doãn Điềm cùng ra khỏi lớp. Chẳng ngờ vừa bước ra ngoài thì bắt gặp Lục Châu Đồng. Nhưng cậu ta không nhìn thấy hai cô, sự chú ý đặt hết vào cô nàng bên cạnh.

Triệu Doãn Điềm làm lớp phó lao động nên ngày nào cũng phải ở lại sau cùng để khóa cửa. Vậy nên lúc hai cô đi xuống thì trong hành lang đã rất vắng lặng rồi. Gần như mọi người đều đã về hết.

Lục Châu Đồng dính sát vào cô gái bên cạnh, thấy trong hành lang không còn ai, hai người họ càng trắng trợn hành động. Một cánh tay cậu ta choàng lên vai cô kia, nửa đẩy nửa kéo một cách mờ ám vào người mình. Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết cô gái kia khá xinh, tóc dài để xõa, dáng cao chân dài lại còn mịn màng.

Chốc lát sau, vang lên tiếng hờn dỗi của cô nàng, “Đừng sờ linh tinh, có camera đấy.”

Lục Châu Đồng ghé sát vào tai cô thì thầm, chỉ thấy cô ấy đánh vào tay cậu. Chẳng phải kiểu giận dỗi mà như đang làm nũng thì đúng hơn.

“Được đấy, tán được hoa khôi của A3 cơ.” Triệu Doãn Điềm chà sát cánh tay, trên đó nổi một lớp da gà. Tăng Như Sơ không hứng thú với chuyện cậu ta cưa cẩm ai, hoa khôi lớp nào, chỉ cần đừng đến làm phiền cô là được. Thế nhưng Triệu Doãn Điềm lại cứ muốn kéo cô đi theo bọn họ để hóng chuyện.

Đến gần hơn một chút đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của họ,

“Đó chẳng phải chỉ là trò cá cược cho vui sao?”

“Thế à? Nghe kể ngày nào cậu cũng đứng trước cửa lớp họ hả? Chỉ là cho vui à?” Giọng cô gái tràn ngập vẻ nghi ngờ.

“Thì cũng phải ra vẻ tí chứ.” Lục Châu Đồng cười đểu giả trả lời.

“Cậu không thích cậu ấy à?” Cô gái tiếp tục truy hỏi.

“Sao tớ lại phải thích con mọt sách đó, ngày nào cũng cắm mặt học, miệng thì kín như hũ nút…”

Triệu Doãn Điềm nghe đến đó thì giận dữ, nhất thời quát to, “Lục Châu Đồng, mày nói linh tinh cái gì đấy!”

Lục Châu Đồng quay lại, đang nói xấu sau lưng người khác thì bị chính người đó bắt quả tang, cậu ta đứng sững tại chỗ.

Triệu Doãn Điềm hùng hổ xắn tay áo, “Có ý gì thế hả? Chính mày không tán được thì quay ra đổ lỗi cho người ta à.”

Lục Châu Đồng: “…”

Tăng Như Sơ sợ to chuyện vội vàng kéo tay áo Triệu Doãn Điềm, đoạn quay sang cười với Lục Đồng và cô gái kia, “Tôi đúng thật là một con mọt sách.”

Nói xong cô lôi Triệu Doãn Điềm đi thẳng xuống tầng. Cả đoạn đường Triệu Doãn Điềm vẫn chưa nguôi cơn giận, “Nó nói cậu như vậy mà cậu không tức à? Đã thế còn bỏ đi không mắng lại? Nó là cái thá gì, chỉ là cái thằng vô dụng không nên trò trống gì, đờ mờ cái thằng công tử bột ẻo lả, dám…”

“Điềm Điềm.” Tăng Như Sơ nhìn thẳng vào cô bạn, đôi mắt bình thản, “Tớ thật sự, thật sự không tức chút nào hết.”

Triệu Doãn Điềm: “…”

“Vừa nghĩ đến chuyện sau này cậu ta không đến làm phiền tớ, tớ đã vui đến mức muốn nhảy cẫng lên hoan hô ấy.” Tăng Như Sơ vỗ vỗ tay cô bạn xoa dịu, cười nhe răng, “Nên là cậu cũng đừng tức giận nữa nha.”

Triệu Doãn Điềm vừa bất lực vừa tiếc hận gí đầu bạn, “Cậu đấy, đúng là đồ mọt sách.”

“Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ không để yên, phải đánh cho nó một trận mới được.”

Vầng trăng tròn vành vạnh treo trên cao, sao sáng lung linh rợp trời. Ngọn gió đêm thanh mát đưa hương hoa vấn vít, khoang mũi ngập tràn hương thơm thoang thoảng. Ngày đẹp, cảnh đẹp, tâm trạng con người cũng rất đẹp.

Cô thực sự không để tâ m đến những lời Lục Châu Đồng vừa nói. Mãi đến sau này cô mới hiểu, vì cô chẳng hề quan tâ m đến người tên Lục Châu Đồng ấy nên những lời nói lạnh nhạt của cậu ta chẳng thể khiến cô mảy may suy nghĩ. Vậy nhưng một khi đã chú ý đến thì chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến cô đau đớn khôn nguôi.

Đôi khi thể hiện thái độ bình thản sẽ giúp chúng ta nhìn rõ hơn bộ mặt của người từng tổn thương ta. Tối đó, Lục Châu Đồng vẫn gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi, dù sao cậu ta đã có những lời quá đáng với cô.

Cô bình thản gửi lại tin nhắn nói không có gì. Sau đó Lục Châu Đồng không còn gửi tin nhắn nào nữa. Có lẽ từ nay hai người đã không còn liên quan gì.

Tăng Như Sơ vẫn giữ tâm trạng bình thản như thường, nhưng Lục Châu Đồng vẫn còn mối bận tâm trong lòng. Tối hôm thứ sáu, cậu ta nhận được một đoạn ghi âm Phó Ngôn Chân gửi.

“Cậu ta add tôi.”

“Tôi không thích cậu ta.”

“Tôi cũng thấy rất phiền hà.”

“Tôi nói với cậu ta rồi nhưng cậu ta đâu có nghe.”



Dẫu gì cậu ta cũng là người có tiếng tăm máu mặt, đã bao giờ phải chịu cảnh nhục nhã như thế. Bữa ăn đó khiến cậu ta như phải lột một lớp da trên người, nhưng nếu bảo cậu ta nhẫn nhục chịu đựng thì chẳng thà chết quách đi cho rồi.

Chuyện này vừa qua thì chuyện khác lại kéo đến. Ngày hôm sau Thẩm Du lập một nhóm chat trên QIQ. Nói đây là nhóm tiếp thêm tinh thần cho Phó Ngôn Chân. Khi ấy Tăng Như Sơ không chú ý mình đã bị Thẩm Du cho vào nhóm, mãi đến khi phát hiện mình bị Phó Ngôn Chân nhắc riêng trên nhóm.

Phó Ngôn Chân tag tên cô còn gửi kèm một dấu chấm ẩn ý: [?]