Ước Hẹn Một Đời Vì Nhau

Chương 12: 12 Cùng Nhau Đi Chơi


"Triệu Mạc Ngôn, không cho phép cậu từ chối."
Cậu thiếu niên mới chỉ mấp máy môi, chưa nói được từ nào thì đã bị Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức chặn ngang, cô ung dung khoác vai đối phương, cười đến mức híp cả mắt, dường như đang vô cùng khoái chí.

Dương Ánh Nguyệt hễ tìm được cơ hội nào liền nhanh chóng tới gần Triệu Mạc Ngôn, quả thực cô càng ngày càng cảm thấy thích chàng trai này.

Muốn cùng cậu ra ngoài chơi nhiều hơn, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian riêng, chứ còn gần một năm nữa thôi là Dương Ánh Nguyệt với cậu chuẩn bị kết thúc khoảng thời gian tươi đẹp nhất rồi, người con gái muốn tạo ra vài dấu ấn, kỷ niệm với Triệu Mạc Ngôn.

Cô nàng vỗ ngực, đanh thép khẳng định: "Ngôn Ngôn à, học vừa vừa thôi, coi chừng bội thực bây giờ.

Nên dành cho bản thân chút thời gian để thư giãn tinh thần chứ, suốt ngày cắm mặt vào sách vở thế này cẩn thận loạn đầu đấy.

Hiếm lắm chúng ta mới có dịp ra ngoài cùng nhau, cậu nỡ lòng nào từ chối tôi ư?"
Dương Ánh Nguyệt chớp chớp cặp mắt to tròn, phồng mồm trợn má nhìn chằm chằm người đang ngồi bên cạnh.

Toàn thân Triệu Mạc Ngôn cứng đờ.

Thanh âm mềm mại vừa mới vang lên bên tai thật sự khiến người ta dao động, lỗ tai Triệu Mạc Ngôn bỗng chốc đỏ bừng, căng thẳng đến mức khó nói thành lời.

Trong lòng chàng trai từ bao giờ đã trở nên nhộn nhạo.

"Cậu gọi tôi bằng cái gì thế?" Lồ ng ngực Triệu Mạc Ngôn phập phồng lên xuống: "Tốt nhất cứ xưng hô như bình thường được chứ?"
Nghe nhiều hai chữ vừa rồi chắc chắn tâm tình Triệu Mạc Ngôn khó mà trụ nổi.


Đối phương đắc ý cười càng tươi hơn, điềm tĩnh nhún vai: "Cậu ngại à Ngôn Ngôn? Được rồi, tôi hiểu rõ cậu sợ những người xung quanh đánh giá này kia, thế nên khi nào chỉ có riêng hai chúng ta tôi mới gọi cậu bằng biệt danh thôi nhá.

Sao nào, Ngôn Ngôn đáng yêu mà, thậm chí vô cùng phù hợp với cậu."
Lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt nhíu chặt.

Mặt ai kia đỏ càng thêm đỏ.

"Được rồi, tạm gác vấn đề ấy sang một bên cái đã." Dương Ánh Nguyệt chu môi: "Lát học về chúng ta cùng nhau tới nơi này nhá, đảm bảo cậu chẳng thất vọng đâu.

Quyết định rồi, Triệu Mạc Ngôn, cậu đừng mong chạy được."
Triệu Mạc Ngôn: "..."
Cậu chịu thua.

Trương Lạc Vĩ ở đằng trước mặt đen càng thêm đen, khó coi đến đỉnh điểm.

Chưa hết, anh bạn bên cạnh tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Giờ cậu cảm thấy thế nào? Tâm dan khó chịu lắm chứ gì? Tối nay hai người bọn họ còn đi hẹn hò cùng nhau đấy.

À mà cậu ghét hay thích thì cũng đâu liên quan nhể.

Tuy nhiên, che cảm xúc trên khuôn mặt cậu giùm, coi chừng người ta đánh giá bây giờ.

Trước xua đuổi Dương Ánh Nguyệt cho cố rồi lúc này phải nhìn cô ấy ở cạnh chàng trai khác."
Thanh âm sặc mùi cà khịa.


"Im miệng giùm." Trương Lạc Vĩ trừng to mắt: "Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Thở mạnh vài tiếng, thỉnh thoảng cậu ta có liếc nhìn về phía Dương Ánh Nguyệt, tâm trạng lúc bấy giờ cực kỳ khó miêu tả thành lời.

Ngay cả Trương Lạc Vĩ cũng chả hiểu nổi rốt cuộc bản thân mình đang bị sao nữa.

Ba chữ không cam tâm viết rõ trên khuôn mặt chàng trai.

Dương Ánh Nguyệt chỉ chăm chăm chú ý vào crush, hết giờ, ngay lập tức, cô kéo theo Triệu Mạc Ngôn cùng mình tới địa điểm hẹn sẵn với đối phương lúc ở trường học.

Triệu Mạc Ngôn chưa từng phản kháng, chỉ lẳng lặng theo sau cô như một chiếc đuôi nhỏ.

Thỉnh thoảng người ta sẽ thấy những tia vui vẻ lóe ra tận sâu nơi ánh mắt Triệu Mạc Ngôn.

Tới nơi, đập vào mắt cậu thiếu niên là hình ảnh tòa nhà cao lớn, sang trọng trong thành phố.

Cậu hơi ngỡ ngàng một chút bởi dòng người tấp nập qua lại.

Đây là lần đầu tiên Triệu Mạc Ngôn được nhìn thấy trực tiếp khung cảnh này, những lần trước Dương Ánh Nguyệt chỉ dẫn cậu tới mấy quán bên lề thôi.

Người con gái bên cạnh trực tiếp khoác tay, ngẩng đầu lên, môi đỏ hơi mấp máy: "Ngôn Ngôn, cậu thích chứ? Chúng ta cùng vào bên trong nhá."
Dương Ánh Nguyệt từng tìm hiểu qua, nơi đây là địa điểm hẹn hò cực kỳ lý tưởng dành cho các cặp đôi.

"Quá xa hoa." Triệu Mạc Ngôn dè dặt cúi đầu, ai cũng nhận thấy cậu dường như đang mang tâm sự, thành thật bộc bạch: "Tôi chẳng có nhiều tiền đến vậy đâu, vào những nơi như thế này kiểu gì chả bị cười vào mặt."

Những ngón tay chàng trai đan xen vào nhau, tuy nhiên, cậu chưa hề đẩy Dương Ánh Nguyệt ra.

Cô nàng vươn tay, dịu dàng xoa đầu, mở miệng: "Triệu Mạc Ngôn, cậu đừng lo, tôi mua vé đôi rồi, vào đây chúng ta không mất bất kỳ đồng nào.

Tiền tôi trả, cậu khỏi cần để tâm.

Vui lên, tôi ở đây thì ai dám cười cậu chứ.

Nếu bọn họ thật sự làm vậy thì đảm bảo tôi dùng giáng long thập bát chưởng đánh bay ra xa ngàn dặm luôn."
Lời vừa dứt, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức ở trước mặt Triệu Mạc Ngôn múa máy vài đường.

Cảnh tượng ấy chọc cậu thiếu niên bật cười, tâm trạng dịu hẳn trông thấy.

Ở cạnh người đối diện làm Triệu Mạc Ngôn thật sự cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.

"Vui rồi chứ? Thế thì chúng ta vào trong thôi." Nhét tấm vé đã mua trước đó vào tay Triệu Mạc Ngôn, Dương Ánh Nguyệt dính sát lấy cậu, hai người cùng nhau bước vào.

Do đã tìm hiểu sẵn, Dương Ánh Nguyệt phụ trách dẫn đường, cô nắm chặt tay crush, kéo cậu chạy một vòng, khắp mọi ngóc ngách trung tâm đều đi qua.

Triệu Mạc Ngôn lẳng lặng theo sau, tiếp xúc thân mật nắm tay kiểu này khiến chàng trai ngượng ngùng rõ ràng, huống chi da mặt Triệu Mạc Ngôn cực kỳ mỏng, rất nhanh đã đỏ ửng như quả gấc chín.

Nhìn bóng lưng Dương Ánh Nguyệt, khóe môi cậu bất giác cong lên, kéo dài tới tận mang tai.

Nhiều lúc cảm thấy thật tốt.

Dương Ánh Nguyệt cùng Triệu Mạc Ngôn chơi nhiều trò chơi, rủ cậu tham gia, ban đầu đối phương còn hơi dè dặt nhưng mấy lần bị Dương Ánh Nguyệt kéo vô, Triệu Mạc Ngôn dần thích nghi hơn.

"Ê Ngôn Ngôn, lấy giúp tôi con gấu kia đi.


Tôi chưa bao giờ thành công trong mấy trò gắp gấu kiểu này."
"Ngôn Ngôn, cậu đúng là học bá toàn diện, cái gì cũng giỏi."
"Cậu thích gì không? Tôi mua cho nha."
Suốt cả quá trình, bên tai Triệu Mạc Ngôn lúc nào cũng là những lời khen, lời khích lệ mình, thanh âm dịu êm, ngọt ngào từ miệng Dương Ánh Nguyệt làm trái tim cậu mềm nhũn ra.

Thỏa mãn vui thích của cô, chứng kiến nụ cười hạnh phúc trên gương mặt người con gái, Triệu Mạc Ngôn đồng thời cảm thấy vui lây.

Chơi mệt rồi, Dương Ánh Nguyệt đưa ra đề nghị: "Cậu đói chưa? Chúng ta qua quán lẩu ăn nhé.

Lâu rồi tôi chưa được thưởng thức món này rồi." Đôi mắt cô long lanh như vì sao.

"Lẩu hình như chẳng được an toàn, không lành mạnh với sức khỏe." Triệu Mạc Ngôn đưa tay gãi gãi đầu.

Nụ cười trên môi Dương Ánh Nguyệt thoáng chốc cứng đờ, chữ gượng gạo viết rõ trên mặt, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường: "Úi dà, nghĩ ngợi nhiều thế làm gì, ăn một lần chắc chắn chả sao đâu.

Mỹ vị nhân gian đó, Triệu Mạc Ngôn, cậu nhất định phải thử một lần."
Thế là thiếu niên tiếp tục bị kéo về phía trước.

Rất nhanh một bàn đầy thức ăn được bày biện trước mặt Dương Ánh Nguyệt, cô hí hửng lao vào ăn.

Bên cạnh đó, Triệu Mạc Ngôn phía đối diện lông mày nhíu chặt, dè dặt nhìn, chả dám động đũa.

Dương Ánh Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu lên, nhăn mặt hỏi: "Cậu sao thế? Mau ăn đi, đảm bảo ngon lắm."
Để chứng thực lời nói, Dương Ánh Nguyệt cầm đũa gắp lấy một miếng thịt bò, nhanh chóng đưa lên miệng Triệu Mạc Ngôn: "Nào, a, há miệng ra."
Cậu làm theo lời Dương Ánh Nguyệt như một phản xạ, vừa nhai miếng thịt trong miệng vừa ngây ngốc nhìn chằm chằm người con gái đang ngồi trước mặt mình kia.