U Minh Trinh Thám

Chương 627: Viện quân

Nhưng đứng ở nơi này nhìn chằm chằm đối phương, Minh Diệu cũng biết mình tuyệt đối còn chưa cường hãn tới mức có thể dùng ánh mắt để giết người, huống chi hắn phải đối mặt căn bản không phải là con người. Vì vậy hắn đem hết thảy băn khoăn ném ra sau đầu, tiến thẳng lên nghênh đón.

- Ta nên khen ngươi dũng cảm, hay cười nhạo ngươi ngu xuẩn?

Thanh âm bất nam bất nữ của Eva vang lên từ trên không trung.

- Lại có thể dựa vào thân hình nhân loại đi tới nơi ước thúc, từ trước tới nay ngươi là người thứ nhất, cho dù chết ngươi cũng nên vinh hạnh!

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Minh Diệu cũng dần dần thấy rõ gương mặt thật linh thể của Eva. Nửa thân trái là màu trắng, hình tượng của một nam nhân. Ánh mắt nam nhân kia nhắm chặt gắt gao, ngay lúc nói chuyện cũng nhắm chặt lại, nhìn qua không hề có ý thức. Tuy rằng chỉ gặp qua một lần nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra người kia chính là Adam từng giao thủ với hắn tại Châu Âu.

Mà bên phải thân thể là màu đen, nhìn bộ ngực lõa lồ là có thể đoán được giới tính. Nếu như đặt ở bình thường có một nữ nhân để trần thân trên Minh Diệu nhất định cũng sẽ thưởng thức nhìn xem một chút. Nhưng nếu chỉ có một nửa thân thể, dù mê người thế nào Minh Diệu cũng không hề có chút hứng thú.

Hai loại màu sắc hoàn toàn trái ngược, hai phần thân thể hoàn toàn khác hẳn giới tính giống như bị người cắt thẳng từ giữa ráp lại, nhìn qua thật có chút ghê tởm. Trong đầu Minh Diệu đột nhiên xuất ra một ý tưởng thật kỳ quái, nếu như mình cùng Hoài Tố đem người kia trực tiếp chém đứt đôi ra, có lẽ còn đẹp hơn hiện tại không ít.

Chân trái giẫm lên chuôi sát thần thương, đem toàn bộ thân thương cong lại thành hình vòng cung, giống như một cây cung mạnh mẽ mà cường đại, Minh Diệu nương theo cỗ xung lượng bay lên không trung.

- Muốn chết!

Eva nhìn Minh Diệu bay tới, hai tay nhẹ nhàng vung lên trong hư không. Sát thần thương trên mặt đất giống như được Eva gọi về, bắt đầu lay động kịch liệt. Vài trường thương giãy thoát khỏi mặt đất bay lên không, vờn quanh bên người Eva, ngón tay cô ta khẽ động, trường thương liền nhắm ngay Minh Diệu giữa không trung đâm tới.

Minh Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình tuy rằng đã dự đoán được sự cường hãn của đối phương, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lực chiến đấu trên sân nhà của cô ta. Có thể tự do khống chế sát thần thương nằm đầy dưới mặt đất, hắn căn bản không khả năng là đối thủ của Eva. Thân thể Minh Diệu bay trên không trung, đối diện hơn mười trường thương bắn tới cũng chỉ có thể nỗ lực điều chỉnh lại thân thể của chính mình, sau đó dùng tắm chắn trên tay tiến hành ngăn cản. Tấm chắn thủy ngân sắc bao vây trên tay bảo vệ yếu hại của Minh Diệu, đem trường thương đánh văng ra. Minh Diệu cảm giác trên đùi truyền tới đau đớn, hiện tại hắn mới hiểu được đối thủ công kích cũng không phải muốn lập tức giết chết chính mình, đối phương chỉ nhắm vào hai chân của hắn.

- A...

Từ không trung rơi xuống, Minh Diệu bị trường thương đinh trên mặt đất cũng không nhịn được đau đớn kêu lên. Ba trường thương đâm xuyên qua đùi phải của hắn, đem hắn trực tiếp ghim trên mặt đất.

- Hiện tại ngươi muốn chạy cũng không còn chạy được!

Eva từ không trung chậm rãi hạ xuống:

- Không nên gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chơi...

- Chơi mẹ ngươi...

Minh Diệu nhịn đau rút ra trường thương, thật cố gắng mới có thể đứng vững. Nghe nói sát thần thương uy lực kinh người, cho dù có Kim Quyết bảo hộ nhưng Minh Diệu vẫn bị thương tổn không nhỏ. Cả đùi phải đau đớn làm cho hắn có cảm giác tê dại, Minh Diệu căn bản không thể tự do khống chế, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào một chân để đứng thẳng.

- Chân kia của ngươi không dùng được sao?

Nụ cười trên mặt Eva càng thêm sáng lạn:

- Không bằng chém rụng đi!

...

Dựa vào trên thân cây, ý thức của Alie đã bắt đầu mơ hồ. Nàng đột nhiên nghĩ tới nếu chết trong giấc mộng cũng là một phương pháp không tệ lắm. Tuy rằng nàng chán ghét huyết thống của mình, chán ghét tính mạng của mình, nhưng một khi thực sự phải đối diện với tử vong, nàng mới chính thức cảm nhận được mình khát vọng sống sót đến bao nhiêu.

- Cha, mẹ, những người bạn thời thơ ấu của ta, ta rốt cục có thể nhìn thấy được mọi người...

Alie không ngừng lảo đảo nhìn lên không trung:

- Tuy rằng ta đến muộn một chút, nhưng mọi người hẳn vẫn còn đang chờ đợi ta đi...

Phía dưới truyền tới tiếng la hét ồn ào của La Sát, loại thanh âm này Alie có cảm giác như bọn hắn đang rống lên chuẩn bị ăn cơm. Không trung bị mây đen bao phủ thổi qua một đoàn sương mù màu vàng, Alie cười tự giễu, hiện tại nàng mới biết khi Huyết tộc bị hao hết lực lượng lại nhìn thấy ảo giác như thế.

Nhưng đoàn sương mù kia lại chậm lại trên không trung, bay tới bên người Alie, dần dần biến ảo thành một lão nhân mặc áo bành tô có mái tóc màu đen.

- Đại nhân, trưởng lão đoàn nhận được mệnh lệnh của Lilith điện hạ, tiến đến cứu viện!

Lão nhân kia lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu đỏ, mở ra nắp bình đưa tới bên miệng Alie.

Mùi máu tươi mới mẻ truyền tới làm tinh thần Alie không khỏi run rẩy lên. Hiện tại đã bất chấp lễ nghi quý tộc gì, nàng giống như lữ khách đã đi trong sa mạc không biết bao nhiêu ngày, ôm cái chai uống ừng ực không chút hình tượng lễ phép nào. Hương vị quen thuộc dần dần giúp thân thể nàng khôi phục lại lực lượng, làm Alie lần đầu tiên cảm giác được máu tươi lại ngon miệng đến như thế.

- Đại khái, chúng ta thật sự cần xong tại đây...

Ada cố sức giơ tay phải, lau máu tươi đang ngăn trở tầm mắt. Dựa theo bản đồ biểu hiện, bọn họ còn cách bìa rừng khoảng ba trăm thước đường đi, nhưng hiện tại đã không còn chút sức lực nào để đi tiếp.

Tiểu đội của bọn họ cũng chỉ còn lại ba người, A Trạch, Ada cùng Thiên Tướng, những người còn lại đều đã biến thành thực vật trong miệng đàn La Sát. A Trạch cùng Ada đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, A Trạch thậm chí đã hôn mê, đang được Thiên Tướng cõng trên lưng. Ngay cả thực lực mạnh mẽ như Thiên Tướng cũng đầy vết thương trước ngực, nhìn qua thật ghê người.

Bên cạnh bọn họ là đàn La Sát vây kín. Thiên Tướng cõng A Trạch trên lưng, đem Ada hộ sau người, cảnh giác nhìn chằm chằm đàn La Sát đang tới gần.

- Alie chưa về, có lẽ cũng đã...

Ada thở dài, đại quân La Sát đã thời gian dài không xuất hiện hiện tượng thất thường, dường như Alie cũng đã không thể tiếp tục giết thêm nữ La Sát nào nữa.

- Sẽ không, tiểu Alie nhất định sẽ trở lại.

Thiên Tướng trấn định nói:

- Đại thúc ta xem qua dấu chỉ tay cho tiểu Alie, nàng tuyệt đối không phải là người đoản mệnh!

Ada cười khổ, không hề tranh luận lời gì. Alie đích xác không phải là người đoản mệnh, bởi vì nàng cũng đã sống hơn năm trăm tuổi!

Đàn La Sát đang vây bức tới đột nhiên xuất hiện vẻ xôn xao, điều này không tránh được ánh mắt của Thiên Tướng. Xa xa truyền đến thanh âm tiếng kêu thảm thiết của La Sát, rất nhiều La Sát buông tha hành động vây giết ba người bọn họ, bắt đầu hướng chỗ khác vọt qua.

- Hóa trang cuồng, còn sống không?

Xa xa truyền tới thanh âm tiếng gọi của Alie, Thiên Tướng ngẩng đầu nhìn lên, một đôi cánh dơi thật lớn đang nâng cao một thân thể nho nhỏ hướng chỗ ba người bọn họ bay tới!