Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo

Chương 40: Yên tâm, thoải mái

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Nhiễm kết thúc chặng đua ngắn ngày, sung sướng đứng trên bục vô địch, được đích thân ban tổ chức cuộc thi trao cho Huy Chương Vàng.

Từ bé đến lớn cô chưa đạt giải bao giờ, lần nhận thưởng gần nhất chắc là hồi đứng trong top 3 học sinh giỏi thời Tiểu học, ở phương diện thể thao cô càng chẳng có thành tích gì. Thế nên lần này nhận được Huy Chương Vàng ở《Đại hội thể thao idol》làm cô hạnh phúc cứ như giành Huy Chương Vàng Thế vận hội Olympic quốc tế.

Cố Nhiễm nhận thưởng xong là chụp ngay cho mình một bức selfie với Huy Chương Vàng, đăng lên hoạt động của streamer và Weibo; rồi mới nhìn thấy màn “chém giết kinh thiên nghịch chuyển” quyết định thắng bại của cô và Chu Vũ Phỉ đã lên hot search.

Có người gọi đây là cuộc so tài giữa streamer và diễn viên nữ thế hệ mới. Nhiều người không biết mặt hai cô, xem đi xem lại cái video mới sực nhận ra người búi tóc là streamer trên mạng, còn người rơi tóc giả mới là diễn viên thế hệ mới.

Sau đó đồng loại Hú hồn.jpg



Giới streamer bây giờ lại còn ngọa hổ tàng long thế này hả, giờ đây đã không còn là thời đại hot girl hot boy gặp ngoài đời là ‘toi’ nữa rồi.

(Ngọa hổ tàng lòng: Chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết)

Các Cá nhỏ của Cố Nhiễm đang ở trên hot search nhiệt tình giới thiệu, ngọt cay ngầu cute đủ cả, người chơi hệ câu Cat Paw đệ nhất mỹ nữ, đã đầu tư là không bao giờ lỗ.

Tại hội trường thi đấu, có nhân viên cầm vài tấm ảnh của Cố Nhiễm ra bảo cô kí tên, làm phần thưởng cho top 3 fans trong bảng nạp điện trợ lực ngày hôm qua.

Cố Nhiễm cầm bút, lúc chuẩn bị kí tên bỗng khựng lại, nhớ đến No.1 wdlpml trong bảng xếp hạng đó.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn kí xoẹt xoẹt tên mình xuống.

Nhân viên công tác cười, nói với cô: “Hôm nay có fans của cô đến xem thi đấu, ở kia kìa.”

Cố Nhiễm nhìn theo hướng nhân viên chỉ, khán đài VIP, một người đàn ông đeo khẩu trang đen chỉ yên lặng ngồi đó, nhưng thân hình và khí chất ngời ngời, ngồi giữa khán phòng vẫn vô cùng nổi bật.

Cố Nhiễm nhớ đến 580.000 giá trị trợ lực, tâm trạng vui vẻ vì giành được giải Quán quân bỗng trầm xuống.

Nhân viên công tác cẩn thận nhắc nhở: “Cái người ngồi kia hình như là No.1 trên bảng xếp hạng trợ lực đó, cô có muốn đi sang chào hỏi, chụp ảnh chung không?”

Người ta nạp cho cô bao nhiêu tiền thế còn gì.

Cố Nhiễm đưa những bức ảnh đã kí cho chị gái nhân viên, giọng điệu có vẻ rất lạnh lùng: “Không cần đâu.”

Chị gái nhân viên nhìn bóng lưng rời đi lạnh lùng ngầu lòi của Cố Nhiễm.

Nữ streamer bây giờ đối xử với “đá đì” đập tiền, đập vàng cho mình lạnh lùng như vậy hả?

…… 

Buổi chiều Cố Nhiễm tham gia thêm một hạng mục chạy nước rút 50m mà cô đã đăng kí trước đó. Lần này mới ở vòng đầu đã bị loại, nhưng thật ra lại cực kì phù hợp với mục đích “chỉ cần có mặt” lúc đầu của cô.

Tất cả các hạng mục thi đấu kết thúc, Cat Paw đã từng có rất nhiều streamer đi dự thi, nhưng Cố Nhiễm vẫn là người duy nhất của Cat Paw Live giành được Huy Chương Vàng《Đại hội thể thao idol》.

Cat Paw Official Weibo đăng bài chúc mừng cô, không những thế, phó tổng còn thưởng nóng cho Cố Nhiễm 50.000 vì đã giành được Huy Chương Vàng.

Cố Nhiễm không ngờ hóa ra lấy được Huy Chương còn có tiền thưởng nên lập tức bớt ý kiến về vụ phó tổng mua hot search linh tinh cho mình.

Phần thi bắn cung mà Chu Vũ Phỉ giỏi nhất, hôm nay lại sơ suất chỉ giành được Á quân, lúc đi ngang qua Cố Nhiễm, ánh mắt cô ấy tràn đầy vẻ không cam lòng. 

Cố Nhiễm chỉ biết thở dài với ánh mắt ấy của Chu Vũ Phỉ.

Tóc giả của Chu Vũ Phỉ đem lại hiệu quả cảm giác rất thật, nếu không phải vì chẳng thân thiết gì mấy thì cô cũng định đi lên xin link mua. Nếu lúc ấy không bị dây cung cuốn vào rồi đột nhiên rơi xuống, thì cả hai ngày nay cô cũng không phát hiện ra Chu Vũ Phỉ có dùng tóc giả.

Nên mới nói nghệ sĩ đừng tạo hình tượng quá khác biệt với bản thân mình, rất dễ tự vả.

Ban tổ chức cử hành một lễ bế mạc và trao giải ngắn gọn mà long trọng, 《Đại hội thể thao idol》kéo dài hai ngày chính thức kết thúc.

Đại hội kết thúc, mọi người thong thả rời khỏi sân vận động, ồn ào tan cuộc, có vài idol nam đã kề vai bá cổ bàn xem lát nữa đi ăn ở đâu.

Đinh Tắc nhắn WeChat cho Cố Nhiễm, lần này coi như cô đi công tác, nên anh đến đón cô tan làm.

Cố Nhiễm trả lời tin nhắn của Đinh Tắc, vào phòng thay đồ thay quần áo, ôm huy chương của mình đi về phía bãi đỗ xe.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Cố Nhiễm cúi đầu, nhìn thấy là thông báo chuyển khoản của ngân hàng, phó tổng đã gửi cho cô 50.000 tệ tiền thưởng nóng.

Có ai mà không thích tiền thưởng, mặt Cố Nhiễm rạng rỡ hẳn lên, định lấy tiền này tự thưởng cho mình hai bộ váy đẹp trước, chỗ còn lại để dành mua nhà mua xe.

Bây giờ tuy cô mới nhận hai hợp đồng quảng cáo, nhưng phí quảng cáo của cả hai đều rất cao. Cứ theo đà này thì về sau mua một căn nhà ở thành phố A với chi phí cao ngất ngưởng cũng không phải việc gì khó.

Mua một căn nhà của riêng mình, giấy chứng nhận bất động sản ghi tên mình, không bao giờ trở lại lồng chim nữa, cô tự có chính bản thân mình.

Cố Nhiễm bỗng cảm nhận được cái thỏa mãn, vui sướng vô cùng, còn hạnh phúc hơn hẳn khi cô tiêu 370 triệu để mua một bức tranh.

Cả đường đi cô cứ cúi đầu nhìn số dư tài khoản ngân hàng của mình, đến tận khi bất cẩn đụng phải người đối diện.

“Xin lỗi.” Cố Nhiễm nói xin lỗi, cũng không nhìn là ai mà đi tiếp.

Quý Thời Dục thấy Cố Nhiễm đi đường mà cứ nhìn chằm chằm điện thoại, nhíu mày.

“Cố Nhiễm.” Anh lên tiếng gọi cô.

Cố Nhiễm nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu mới nhận ra Quý Thời Dục đang đứng trước mặt mình.

Vừa nãy đã thấy anh ở khán đài, bây giờ đụng mặt Quý Thời Dục, Cố Nhiễm cũng không quá bất ngờ.

Cô gật đầu với Quý Thời Dục một cái, coi như là chào hỏi, sau đó đi tiếp.

Thấy Cố Nhiễm định đi tiếp, Quý Thời Dục giữ chặt cô lại, yết hầu rung lên, nói: “Chúc mừng em.”

Cố Nhiễm đành phải dừng lại, nhìn tay Quý Thời Dục, đáp có lệ: “Cảm ơn.”

Quý Thời Dục: “Anh đưa em về.”

Cố Nhiễm đáp ngay: “Không cần.”

Cô thấy Quý Thời Dục vẫn chưa chịu thả tay, bĩu môi: “Bỏ tay tôi ra.”

Quý Thời Dục: “Nhiễm Nhiễm.”

Cố Nhiễm hít sâu một hơi, dường như có chút bất lực: “Quý Thời Dục, tôi nói chưa đủ rõ ràng à?”

“Tôi không thích anh.” Từng câu từng chữ cô nói ra nhẹ tênh.

Trước đây, khi cô phải ghé vào ở tạm trong một nhà nghỉ nhỏ 100 tệ khóc lóc, cô đã quyết định như vậy.

Hơi thở của Quý Thời Dục bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, nhìn sang chỗ khác che giấu vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt, cứ như không để ý đến câu “Tôi không thích anh” ấy, vẫn nói: “Anh đưa em về.”

Cố Nhiễm gạt tay Quý Thời Dục ra: “Không cần.”

“Tôi có người đón rồi.”

Quý Thời Dục bình ổn lại nỗi xót xa đè nén trong lồng ngực, nói: “Đến Bắc Di với anh được không?”

Cố Nhiễm nhớ đến Quý Hòa Viễn ở đó, ba của Quý Thời Dục.

Trước đây, cứ hai tuần là cô sẽ đi cùng Quý Thời Dục đến Bắc Di thăm Quý Hòa Viễn. Bây giờ, lần cuối cùng đến thăm cũng đã là một tháng trước.

Lần cuối cùng ấy, ông còn vui vẻ bàn bạc với cô chuyện mua nhà tân hôn, cô còn hứa sẽ sinh ba đứa con.

Cảnh còn, người mất.

Cố Nhiễm mím môi, cảm thấy dù bây giờ có ra sao thì cô vẫn phải đến thăm người bác rất thương yêu mình, nên đồng ý: “Ừm.”

“Anh chọn thời gian đi.”

Yết hầu Quý Thời Dục rung lên, nhớ đến cảnh tượng lần cuối cùng Cố Nhiễm đến Bắc Di.

Cô nói chuyện với người lớn rất khéo.

Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục đang trầm ngâm: “Anh đang nghĩ không biết lúc đến, tôi sẽ giải thích thế nào với bác đúng không?”

“Tôi không nuốt lời, tôi đã hứa về sau sẽ có ba đứa con.”

Cô liếc Quý Thời Dục rồi giương cằm, bỗng thấy thoải mái: “Nhưng tôi không nói nhất định phải là có con với anh.”