Tỷ Phú Trời Cho

Chương 81

Chương 81: Người phụ nữ có cảnh đời bi thảm.

Cuối cùng Lục Nguyên đã hiểu, đây là giọng của Tiểu Đào, ừ,  xem ra là Cầm Phường Lục Bộ đã xảy ra chuyện.

“Được, cô ổn định khách hàng đi, tôi qua tới đây.”

Lục Nguyên cúp điện thoại, tới cửa ngăn lại một chiếc xe, đi thẳng đến thành phố Chung Ngô.

Người ta nói khi mở cửa hàng sẽ gặp được những khách hàng hiếm lạ, xem ra lúc này mình đã gặp, quần áo đã mặc hơn một tháng còn muốn trả? Não người này có phải bị nước vào rồi không?

Lúc này, trong tiệm Cầm Phường Lục Bộ.

“Ra hết, những quần áo này tôi đều muốn hết.” – Một cô gái trẻ tuổi, trong tay cầm theo mười cái túi của Cầm Phường Lục Bộ, ném xuống sàn nhà trong tiệm, chồng chát đầy đất đều là quần  áo.

“Vị khách hàng này, chúng tôi thật sự không có cách nào giúp chị trả lại những quần áo này, đồ đã mua lâu như vậy rồi, chị nhìn đi, tất cả những nhãn mác của những quần áo này đều không còn nữa, hơn nữa chị nhìn cái cỗ áo này đi, cả tay áo này đều có dấu vết đã từng mặc và có dấu vét bị giặt rồi, sao  có thể trả lại được?”

Trong lòng Tiểu Đảo cảm thấy người phụ nữ này thật đúng là  nực cười, có ai mà như cô ta không?

Hơn nữa, Càm Phường Lục Bộ là cửa hàng quần áo xa xỉ, bình thường mấy vị khách hàng đến ai mà không phải người có tiền, người có tiền mua quần áo sẽ cứ luôn quan tâm chút tiền ấy  sao?

Làm thế này có hơi chơi xấu rồi đấy, loại thế này chỉ có chợ  búa tụ hợp buôn bán hàng ở vỉa hè mới có thể nhìn thấy nhỉ.

“Sao lại không thể trả?” – Người phụ nữ trẻ tuổi bắt đầu nỗi giận: “Những quần áo này trả về mấy người gia công gắn thêm nhãn mác vào thì có thể bán rồi. Hơn nữa, lúc tôi đến mua, thái độ của mấy người vô cùng nhiệt tình, bây giờ tôi đến trả hàng thì thoáng cái mấy người đã thay đổi thái độ. Thật đúng là cái  đồ gian thương.”

Tiểu Đào nghe xong, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Cái cô gái này đúng là giỏi thật, đây không phải là ăn nói ngụy  biện, quấy rối người ta sao?

Lúc này trong tiệm cũng có không ít khách, họ đều kinh ngạc  nhìn mọi chuyện trước mắt.

 

Có người đã không xem nổi nữa.

“Quần áo đã mặc qua rồi còn muốn trả hàng, thật đúng là  không biết xấu hỗ là gì mà.”

“Đúng đấy, quần áo đã mặc rồi có thể trả lại, cái mũ tôi đã dùng  qua có phải cũng có thể trả lại hay không?”

“Rõ là vậy, chắc là giả bộ tới mua quần áo, sau đó mặc xong lại  đòi trả lại.”

Tiếng nghị luận của mọi người khiến cho vẻ mặt của cô gái trẻ  tuổi cũng lộ vẻ khó chịu.

Chuyện này, e rằng ngay cả cô ta cũng có thể cảm thấy mình  quá vô lý.

“Tôi cũng không cần toàn bộ số tiền trả hàng, như thế này đi, giảm giá cho tôi tám mươi phần trăm đi, mấy người giảm tám mươi phần trăm giá cả cho tôi.” – Người phụ nữ trẻ tuổi nói, lấy ra một tắm card: “Xem đi, tôi là khách hàng có thẻ vip của cửa hàng mấy cô, cô đồng ý đi. Phải biết rằng, lúc đợi tắm thẻ này,  đó là đám máy người chủ động đưa cho tôi đấy.”

“Quý khách, thật sự là không được.”

 

Tiểu Đào thật sự đã bội phục, sao lại đụng phải loại người này  chứ, đừng nói chỉ giám giá tám mươi phần trăm, rõ là thua lỗ,  quần áo đã mặc bán đi cũng không thể thu vốn lại được.

Lúc này mọi người cũng đều châu đầu ghé tai.

Chỉ chỉ trỏ trỏ cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi thấy đám người tụ tập ngày càng nhiều, và bây giờ cũng tỉnh táo hơn đôi chút, biết mình làm việc này thật sự  cũng quá vô lý, không thể nói nồi.

Nhưng mà, tuy rằng cô bị áp lực của chỉ trỏ nhưng vẫn chưa  chạy đi.

Chỉ có điều, lần này cô hạ thấp giọng nói xuống, trong đó pha thêm chút giọng điệu cầu xin, nhìn Tiểu Đào: “Tôi biết quần áo đã mặc không thể trả, nhưng mà tôi cầu xin cô có được không, cô cho tôi trả có được không. Tôi…, thật sự tôi đang rất cần  tiền.”

Nói xong lời cuối cùng, cô gái trẻ tuổi biết mạnh bạo không  được nên bắt đầu lựa chọn cách thành thật mềm giọng cầu xin.

“Bây giờ tôi có vài chuyện cần tiền gấp, xin cô thương xót, giúp  tôi chút đi. Cô cho tôi trả một nửa, được không, tôi cầu xin cô.”

 

– Người phụ nữ thế mà nắm lấy tay Tiểu Đào, không ngừng  khẩn cầu, thậm chí còn cúi đầu.

Tiểu Đào vẫn thật sự không ngờ rằng, người như cô ta sẽ chơi  chiêu này.

Nếu cô nói cô muốn và vẫn cứng rắn thử xem, Tiểu Đào tuyệt đối không nhịn nổi hành động đó, tiếp tục ầm ï, lập tức đuổi cô  là được.

Nhưng mà bây giờ, nhìn người phụ nữ này tội nghiệp cầu xin,  lòng Tiểu Đào cũng mềm xuống.

“Người đẹp, cái này…”

Tiểu Đào bị cô làm cho mềm lòng, trong chốc lát thật sự không  thể tiếp tục nghiêm túc nói không thể trả được nữa.

Cô gái trẻ tuổi thấy Tiểu Đào mềm lòng, thừa cơ hội mà xót mũi, chảy xuống vài giọt nước mắt: “Tôi thật sự gặp phải khó khăn, nếu không thì sao tôi làm ra chuyện này được chứ, tôi bị một tên đàn ông tồi tệ vứt bỏ, còn đang mang thai con của kẻ đó. Ban đầu tôi định sinh bé, nhưng người tên đàn ông tôi tệ đó không chịu trách nhiệm, tôi không biết làm sao nữa, tôi chỉ có thể bỏ đứa con thôi, cô giúp tôi cho tôi trả hết hàng đi, số tiền được trả, tôi sẽ dùng để phá thai, thật sự hiện giờ một phân tiền tôi cũng không có.”

 

Tiểu Đào bị cô gái này nói tới lòng đầy chua xót rồi, đều là phụ  nữ với nhau nên phụ nữ đồng cảm với phụ nữ.

Tiểu Đào mắng to vài câu thằng đàn ông tồi trước, sau đó suy nghĩ một lát, rồi nói: “Người đẹp, nhìn chị cũng thật đáng thương, tôi cũng rất muốn giúp đỡ chị, nhưng mà ấy chị cũng biết, quần áo chị mua đều rất quý, mười mấy món này nếu thật sự trả về, vậy cũng phải hai ba ngàn tệ. Thế này đi, ông chủ chúng tôi sẽ tới đây bây giờ, chị nghĩ đi, chờ ông chủ của chúng tôi đến rồi chị hãy thương lượng cùng ông chủ một chút  được không?”

Cô gái trẻ tuổi nghe xong, trong lòng cũng biết Tiểu Đào chỉ là nhân viên của cửa hàng, chuyện như trả hàng cô ấy thật sự  không tự mình quyết định được.

“Vậy được rồi, ông chủ sẽ đồng ý với tôi chứ?” – Cô gái trẻ tuổi  ngắng hai mắt đỏ ửng lên, hỏi.

“Ừ, thật mà, người đẹp, tôi không có cách cam đoan với cô.” – Tiểu Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng ông chủ của chúng tôi là một người trẻ tuổi, sẽ dễ nói chuyện hơn, và ông chủ  cũng là một người rất tốt.”

“Ông chủ của máy cô, còn rất trẻ?” – Dường như cô gái trẻ tuổi

đã có chút tinh thần: “Là nam hay là nữ thế?”

“Nam.”

Tiểu Đào nói xong, đỡ cô gái ngồi xuống ghế bên cạnh nghỉ  ngơi, rôi lại rót cho cô một ly nước.

Cô gái lấy cái gương nhỏ mang theo bên người, nhìn trái nhìn phải, nhìn vào trong gương, vung vung tóc, làm tóc nghiêng, để  khiến mình càng thêm đẹp hơn chút.

Sau đó cô gái dùng ngón tay chấm vào nước, bôi quanh mắt,  thoạt nhìn giống như là vệt nước mắt.

“Hu hu, số của tôi thật khổ mà…” – Nói xong lại bắt đầu khóc.

“Ôi.” – Tiểu Đào động lòng trắc ẩn, lại tới gần an ủi cô gái: “Người đẹp, hãy nghĩ thoáng ra tí. À, ông chủ của chúng tôi tới  À¡m rÓi.

“Ông chủ. Cuối cùng anh cũng đã tới rồi.”

Tiểu Đào nhìn thấy Lục Nguyên, vội vội vàng vàng, rồi cung  kính chạy tới.

“Chuyện quan trọng thế nào rồi?”

 

Lục Nguyên bước vào cửa hàng, đã nhìn thấy túi của tiệm ở  đầy đất, một đống quần áo lớn chồng chát giữa tiệm.

*Vị khách hàng đó, cô ấy muốn trả lại hết tắt cả những quần áo này.” – Tiểu Đào chỉ vào cô gái đang ngồi nghỉ trên ghế và nói.

Suy nghĩ một hồi, lại nói thêm một câu: “Cô ấy thật sự rất đáng  thương, ông chủ.”

Lục Nguyên xua xua tay, đi về hướng cô gái trẻ tuôi.

Lúc này, cô gái trẻ tuổi đang đưa lưng về phía anh, nằm sắp ở trên quầy bên cạnh, bả vai còn run run co lại, có thể nghe thấy áp lực đang kiềm nén, hình như thật sự rất đáng thương thê thảm.

“Quý khách, ông chủ của chúng tôi đã đến, có việc khó khăn và cầu xin điều gì thì cô hãy nói với ông chủ của chúng tôi đi.” –  Tiểu Đào lặng lẽ đi tới, đan hai tay lại đứng bên cạnh.

Cô vừa dứt lời, đột nhiên cô gái trẻ tuổi xoay người, “bịch” một  tiếng quỳ gối trước mặt Lục Nguyên.

“Ông chủ, cầu xin anh, cho tôi trả hết tất cả quần áo kia đi, tôi thật sự…, thật sự đã tới đường cùng rồi.”

“Lý… Lý Mộng Dao?”

 

Lục Nguyên sửng sốt, cô gái đó hóa ra là Lý Mộng Dao.

Anh không ngờ rằng người đó lại là cô ta.

Đột nhiên Lục Nguyên nhớ tới, lúc nãy ở trên đường chỗ bóng râm trong rừng, mình có một lần đụng mặt Lý Mộng Dao, trong  tay Lý Mộng Dao cầm rất nhiều túi lớn, lúc đó mình không để ý.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, hóa ra túi cô ta cầm chính là túi  của Phường Lục Bộ, có lẽ khi đó cô ta đã muốn trả quần áo.

Chỉ là, lúc đó cô ta…, không phải cô ta ngông cuồng tuôn một tràng vào mặt mình, thẳng thắn dè bỉu châm biếm mình hay  sao?

Ôi, thật đúng là không thể ngờ được.

Không sai, cô gái trẻ tuổi chính là Lý Mộng Dao.

Lý Mộng Dao không nói một câu giả dối nào, cô ta thật sự đã đến bước đường cùng rồi, phải trả Đỗ Lượng mười hai ngàn, chỉ còn bảy ngày thôi. Ban đầu định vay tiền Lục Nguyên nhưng cuối cùng không được, sau đó đi làm phát sóng trực tiếp thì bị Tiểu Ninh Ninh nhục nhã và cuối cùng cũng chả làm được  gì.

 

Muốn cưa cẩm Tuyết Nặc nhà người ta, dường như trong chốc  lát cũng không làm được, huống chi Tuyết Nặc còn bảo bây giờ  không có ở Kim Lăng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Mộng Dao chợt nghĩ đến trong tủ treo quần  áo có những quần áo của Cầm Phường Lục Bộ.

Nếu như con người bị ép, họ thật sự sẽ thử hết mọi cách.

Những quần áo này mỗi món đều hơn nghìn tệ, cầm lấy mang đi trả hết, tuy rằng không thể đủ mười hai ngàn, nhưng mà nếu trả được thật thì cũng có thể được mấy ngàn nhỉ.

Vì vậy, cô ta đã đi tới đây.

Lúc nghe thấy Tiểu Đào nói ông chủ sẽ tới.

Cô ta vì đạt được hiệu quả tốt nhất, vì có thể kích động lòng đồng tình, cũng càng thêm vì bản thân đắp nặn hình tượng đáng thương mềm yếu khiến người động lòng thương tiếc.

Nên Lý Mộng Dao đã cố ý nằm trên mặt bàn mà khóc nức nở.

Sau đó quay đầu lại dứt khoát quỳ xuống, để đạt tới hiệu quả  đánh trúng trái tim mềm yếu của đối phương, có mục đích kích

thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông.

Chỉ có điều, khi cô nghe thấy ông chủ nói.

Lập tức, Lý Mộng Dao đã cảm thấy cả người bị chắn động, như  một thùng nước lạnh đỗ từ trên đầu cô ta xuống, và lại giống  như một thùng nước nóng đổ từ đầu tới chân.