Tỷ Phú Trời Cho

Chương 42

Chương 42: Thành thật xin lỗi cô, nhưng cô hiểu nhầm rồi.

Nữ sinh vừa bước ra đúng là Lý Mộng Dao. Thế nhưng, thấy Lý Mộng Dao lẻ loi một mình, Lục Nguyên lại lấy làm lạ. Cô nàng này lúc nào cũng kè kè bên người Đỗ Lượng mà, sao giờ lại đi mua đồ một mình?

“Sao cậu lại tới đây?”

Lý Mộng Dao so ra còn ngạc nhiên hơn cả Lục Nguyên.

Lục Nguyên xuất hiện ở nơi xa hoa thế này là chuyện Lý Mộng Dao không ngờ tới. Xác suất gặp chuyện này cũng nhỏ như xác suất đi bộ ở Thượng Hải gặp gấu Bắc cực vậy.

Thế nhưng, ngay lập tức tầm nhìn của Lý Mộng Dao đã đặt lên người Chu Doãn đứng bên cạnh.

“Cậu tới cùng con bé thối tha này ư?”

Trong nháy mắt thấy Chú Doãn, không rõ vì sao Lý Mộng Dao lại phát rồ lên.

“Bọn tôi tới đây với nhau.” – Lục Nguyên thừa nhận, nhưng ngay sau đó lại hơi nhíu mày: “Mộng Dao, cậu nói chuyện với Chu Doãn cho tử tế.”

“Cậu bảo tôi đối xử tử tế với con bé hèn hạ này ư?” – Lý Mộng Dao bực bội trừng Lục Nguyên, ánh mắt nóng cháy như muốn thiêu đốt anh: “Cậu trốn tôi đi hẹn hò với cô gái khác, cậu còn muốn tôi tử tế ư?”

Tiểu Đào tuy bảo là ở bên cạnh gói váy lại cho Lý Mộng Dao, nhưng vẫn lén lút để ý chuyện bên này.

Nghe thấy lời Lý Mộng Dao nói, tiểu Đào thầm bĩu môi. Ông chủ mới đúng là một tên trăng hoa, có bạn gái rồi còn đưa cô gái khác đi dạo phố, mua đồ.

Giờ thì tốt rồi, bị tóm thẳng tay, để xem anh xử lý sao đây.

Mà Chu Doãn sau khi nghe được lời của Lý Mộng Dao thì lập tức sững sờ.

Lý Mộng Dao mắng cô ấy hèn hạ, cô ấy không để ý, cũng không đặt ở trong lòng. Cô ấy đã bị đám người Ngải Kính mắng là hèn hạ không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí có những từ họ dùng để mắng cô còn khó nghe hơn từ này.

Nhưng Lý Mộng Dao nói thế làm lòng cô ấy suy sụp.

Chẳng lẽ Lý Mộng Dao là bạn gái của Lục Nguyên ư?

Không biết vì sao, lòng Chu Doãn đột nhiên dâng lên nỗi buồn không rõ tên.

Thì ra cậu ấy có bạn gái rồi.

Sau khi thấy buồn, trong lòng Chu Doãn lại nổi lên chút oán hận. Đây là sự đa sầu đa cảm của con gái.

Nếu cậu đã có bạn gái rồi, vì sao còn phải đối tốt với tôi như thế? Vì sao phải quan tâm tôi, giúp đỡ tôi, còn cõng tôi, ôm tôi…

Chu Doãn nghĩ lại thì thấy Lục Nguyên đối tốt với mình như thế, nhưng cậu ấy vẫn chưa làm gì vượt quá giới hạn. Cậu ấy không quá thân mật, cũng chưa từng nói muốn làm người yêu với Chu Doãn. Cậu ấy chỉ quan tâm mình thôi, chỉ tại mình suy nghĩ nhiều quá. Đúng, là do mình suy nghĩ nhiều thôi.

Hiện giờ, Lục Nguyên không còn lời nào để nói với Lý Mộng Dao nữa.

Cô gái này rõ ràng chủ động đá anh, hai người chia tay cũng gần một tháng rồi, còn ăn nói kiểu gì vậy?

Làm như cô ta còn là bạn gái anh không bằng ấy.

Suy nghĩ một lúc, không hiểu sao lòng Lục Nguyên lại nảy lên một cái, anh không kìm được mà nhìn về phía Chu Doãn.

Vừa mới nhìn qua, anh đã sững sờ.

Hiện giờ hai mắt Chu Doãn đã bắt đầu hiện lên hơi nước, nhưng nhìn cô ấy cũng không có vẻ buồn bã.

Khoé miệng cô ấy nhéch lên, có vẻ như đang có gắng vẽ ra một nụ cười.

Sợ rằng lúc này lòng cô ấy khó mà thoải mái nồi, đang muốn khóc lại phải giả vờ vui vẻ.

Điều này khiến cô ấy trông có vẻ càng đau lòng hơn.

Đúng vậy, Chu Doãn cảm thấy mình không có tư cách rơi nước mắt. Mình là cái gì chứ? Lục Nguyên đối tốt với mình như vậy, mình còn phải mỉm cười cám ơn mới phải.

Nhưng cho dù cô ấy đã nghĩ thông suốt, cũng vẫn không thể kìm được nước mắt.

“Lục Nguyên, cảm ơn cậu mấy ngày nay đã cho tôi chút ấm áp. Tôi sẽ nhớ kĩ, tôi sẽ nhớ thật lâu.”

Nói vậy với Lục Nguyên xong, Chu Doãn lại nói với Lý Mộng Dao: “Thành thật xin lỗi cô. Nhưng mà cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của Lục Nguyên.

Cậu ấy thấy tôi đáng thương nên mới thông cảm và quan tâm tới tôi thôi. Cậu ấy là người tốt, mong rằng cô sẽ mãi yêu cậu ấy.”

Nói xong những lời đó, Chu Doãn vội bụm mặt. Cô ấy sợ nước mắt mình sẽ rơi xuống, nên lập tức chạy ra cửa.

“Chu Doãn.”

Lục Nguyên cũng nhận ra tâm tình của Chu Doãn, trong lòng thầm hỏi chuyện này là sao, rồi vội vàng duỗi tay, nắm lấy tay Chu Doãn.

“Lục Nguyên, cậu thả tôi ra.” – Chu Doãn cực lực giấy dụa, nhưng đương nhiên là Lục Nguyên sẽ không cho cô ấy đi rồi.

Hai người giằng co qua lại, không tránh khỏi chút tiếp xúc thân thẻ.

Không biết tại sao, nhìn hai người bọn họ giằng co, trong lòng Lý Mộng Dao rất khó chịu, cô tát vào mặt Lục Nguyên một cái: “Lục Nguyên, cậu lăng nhăng vừa thôi.

Bấy giờ, Tiểu Đào có chút khó chịu. Ông chủ lăng nhăng như vây, bị mắng là đúng. Ai mượn quen cái thói trăng hoa, hừ, đàn ông không nên trăng hoa.

Thế nhưng ông chủ bị đánh, đương nhiên Tiểu Đào không thể mặc kệ được.

“Quý khách, cô không được đánh người.” – Tiểu Đào vội tiền lên, nói.

“Ai cần cô lo? Cô cút sang một bên đi. Tôi thích đánh cậu ta đó, tôi đánh cậu ta là chuyện đương nhiên.” – Lý Mộng Dao chỉ vào người Tiểu Đào mở miệng mắng. Tiểu Đào thấy Lý Mộng Dao đầy khí thế như Vậy, lại còn nghĩ Lý Mộng Dao là bạn gái Lục Nguyên, nên cũng không dám nói thêm gì.

“Cô đừng đánh cậu ấy, tôi đi là được.”

Chu Doãn rất thương Lục Nguyên, nhưng bây giờ cô ấy cũng tưởng Lý Mộng Dao là bạn gái của Lục Nguyên, còn cô ấy thì đuối lý. Hơn nữa, tính cách Chu Doãn thuộc kiểu không thích tranh chấp với người khác.

Cô ấy mạnh mẽ tránh thoát Lục Nguyên, chạy ra cửa.

Vừa chạy đến cửa, có một học sinh nam đi từ bên ngoài vào, trên tay anh ta còn cầm hai ly kem.

“Này, vợ ơi.”

Anh ta bước vào, lớn giọng gọi Lý Mộng Dao.

Đúng thật là Đỗ Lượng.

“Ôi, anh yêu, anh đi mua cái kem thôi mà lâu thế.” – Lý Mộng Dao vừa thấy Đỗ Lượng, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, lập tức ra đón.

Thì ra Lý Mộng Dao đang dạo phó với Đỗ Lượng.

Khi đến cửa hàng quần áo, Lý Mộng Dao lại thèm đồ ngọt nên đuổi Đỗ Lượng đi mua, còn cô ta thì vào thử đồ.

“Anh chậm chạp vậy, em thử xong quần áo luôn rồi.”

Lý Mộng Dao đáp, cô ta ôm cánh tay Đỗ Lượng rồi nhận kem, dựa vào người anh ta ăn.

Lúc này, Tiểu Đào và Chu Doãn đều không ngờ tới.

Tình huống gì đây?

Lý Mộng Dao rốt cuộc là bạn gái của ai thế?

“Ôi chao, đây không phải là tên thất bại Lục Nguyên ư? Sao nào, còn muốn níu kéo Dao Dao ư? Nhìn dáng vẻ thảm hại của cậu hiện giờ, Dao Dao chia tay với cậu là rất đúng. Mẹ kiếp, chuyện đã qua hơn một tháng rồi còn bám Dao Dao như kẹo mạch nha. Biến đi, tên ngu ngốc này.”

Đỗ Lượng giờ mới để ý thấy Lục Nguyên cũng đang ở đây.

Tất nhiên anh ta sẽ không nghĩ là Lục Nguyên tới mua quần áo. Anh ta cho rằng Lục Nguyên muốn níu kéo Lý Mộng Dao nên theo đến đây, sau đó thừa dịp anh ta đi mua kem mà đến cầu xin Lý Mộng Dao đồi ý.

Lục Nguyên nghe xong thì vui vẻ lên rất nhiều.

Trước giờ Đỗ Lượng chưa làm ra chuyện tốt đẹp gì, nhưng sau khi anh ta nói những lời này, Lục Nguyên lại thấy cuối cùng anh ta cũng đã làm được một việc tốt.

Quả nhiên, sau khi nghe lời Đỗ Lượng nói Tiểu Đào và Chu Doãn đều hiểu ra, cô ta chỉ là bạn gái cũ của Lục Nguyên thôi.

Hai người đã chia tay từ lâu rồi.

Hơn nữa, là cô gái này đá Lục Nguyên.

Sau khi sự tình sáng tỏ, Tiểu Đào bắt đầu thấy khó chịu với Lý Mộng Dao. Cô gái này, cô đá ông chủ chúng tôi thì thôi, lại còn ra vẻ rằng cô còn là bạn gái của ông chủ, hồi nãy còn đánh ông chủ nữa. Thật là, chẳng lẽ ông chủ chia tay với cô xong thì không được tìm bạn gái mới à?

Chu Doãn cũng nhận ra cô ấy đã hiểu lầm Lục Nguyên.

Nỗi thống khổ vừa dâng lên trong lòng tức thì tiêu tan đi nhiều.

“Cậu…, cậu không sao chứ?”

Bây giờ, Chu Doãn không buồn nữa, cô ấy vẫn thương Lục Nguyên hơn. Cô ấy nhìn đến khoé mắt của Lục Nguyên, nghĩ lại vừa rồi Lý Mộng Dao đã tát anh một cái, thì không kìm lòng được mà vươn tay vuốt ve.

“Tôi không sao.”

Tuy rằng bị Lý Mộng Dao tát một cái, nhưng Lục Nguyên cũng không nói gì. Dù sao cô gái này cũng từng làm thế nhiều rồi, thôi, không nhắc lại nữa.

“Lại đây, thử cái váy này đi. Nếu thấy hợp thì tôi mua cho cậu.”

“Được.”

Bây giờ Chu Doãn đã nghe lời hơn nhiều.

Chu Doãn còn đang cầm cái váy trắng vừa nãy trên tay. Nếu hồi nãy Đỗ Lượng không chạy vào làm rõ chân tướng, có khi cô đã cầm cái váy này chạy mất rồi. Nghĩ tới đây, mặt cô đỏ ửng lên.

“Đưa đây.”

Ai ngờ, lúc Chu Doãn đang cầm váy định bước vào phòng thử đồ thì Lý Mộng Dao lại cướp nó đi.

“Hừ, tôi muốn cái váy này. Nhân viên đâu, gói lại cho tôi. Kệ cái váy xanh hồi nãy đi, tôi muốn cái váy trăng này.” – Ánh mắt Lý Mộng Dao nhìn Lục Nguyên và Chu Doãn đầy vẻ khiêu khích.

Lục Nguyên nhíu nhíu mày, không hề để ý tới Lý Mộng Dao.

Anh tới bên kia, chọn cho Chu Doãn một cái áo khoác, rồi bảo cô ấy thử lên người thử.

“Vợ à, chúng ta đi thôi nào.” – Đỗ Lượng trả tiền xong thì cầm cái váy lên, tay hắn nắm lấy bên eo Lý Mộng Dao.

Đồ ở cửa hàng này rất đắt, Đỗ Lượng cũng không dám ở lại lâu.

“Đi cái gì mà đi, ở lại một lát.”

Ai ngờ Lý Mộng Dao cũng không định đi, cô chỉ lườm Lục Nguyên đang đứng trước cửa phòng thử đồ chờ Chu Doãn.

Hiện tại, trong lòng Lý Mộng Dao đang không ngừng gào thét.

Tên oắt này sao lại có đủ tiền để dắt con bé thối tha đó tới đây mua đồ?

Bộ nào ở đây cũng có giá mấy chục triệu.

Hay là cậu ta vẫn chưa dùng hết tiền trúng thưởng lần trước?

Hừ, kể cả chưa dùng hết, anh cũng đã quyên góp hết tám vạn rồi. Tên ngốc này chắc chắn không còn thừa nhiều tiền đâu.

Cho nên giờ cậu ta tới đây mua quần áo, cũng chỉ đơn giản là thùng rỗng kêu to, muốn lấy lòng con bé kia thôi.

Nghĩ đến đây lòng Lý Mộng Dao cực kỳ khinh thường, nhưng cũng có chút ghen.

Đúng vậy, cô ta thật sự đang ghen.

Tuy rằng đã đá Lục Nguyên, nhưng Lý Mộng Dao vẫn thấy mình có quyền hành với Lục Nguyên. Cô ta có thể âu yếm với Đỗ Lượng, nhưng Lục Nguyên thì không thể bị đứa con gái nào khác vấy bản.

Cứ như Lục Nguyên còn là của cô ta vậy.

Tuy rằng đã chia tay, nhưng cô ta vẫn có thể đánh anh, mắng anh, Lục Nguyên còn phải lấy lòng cô ta như một con chó. Lục Nguyên phải đặt cô ta lên đầu, tuyệt đối không thể đặt cô gái nào khác vào vị trí đó.

Cho nên bây giờ thấy Lục Nguyên đối tốt với Chu Doãn như vậy, Lý Mộng Dao rất tức giận.

Không, không thể đi được. Giờ mà đi thì cô ta sẽ thua.

Hơn nữa cô ta chỉ mới mua một bộ váy, tí nữa con bé kia chắc chắn cũng sẽ mua một bộ, không hề có chút cảm giác vượt trội nào.

Không được, cô ta phải mua nhiều hơn con bé hèn hạ kia vài thứ mới được.

Để Lục Nguyên hiểu rằng cô ta tốt hơn hắn, tốt hơn nhiều là đằng khác.