*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như Lâu Hướng Vãn vẫn giữ kín bí quyết kiếm tiền bằng đậu hủ, nếu như nàng không nói ra bí quyết gia truyền thì Thúy Tử đâu phải nhà tan nát cửa, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện với người trong thôn. Nhưng bây giờ bí quyết gia truyền đã bán đi, có giấy trắng mực đen, bí quyết này nhất định không được nói ra ngoài, bằng không sẽ bị kiện cáo.
Nếu là mười mấy hai mươi lượng cũng còn có thể cho mượn, nhưng là 120 lượng, người dân bình thường phải chờ đến mùa thu hoạch mới tiết kiệm được mười lượng, dựa theo số tiền trên phải tích lũy mười năm mới có được số tiền đó. Thúy Tử quyết tâm tìm Lâu Hướng Vãn mượn tiền, mọi người nhìn vào đều lắc đầu, đây là do Thúy Tử ngu xuẩn vay tiền lãi cao, giờ lại bắt người khác trả nợ thay, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
“Đều là ngươi hại ta, Lâu Hướng Vãn đều là ngươi làm hại ta!” Thúy Tử lại càn quấy gào thét, ánh mắt thâm độc sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn. Nếu như không phải ả ta hãm hại mình, làm sao lại nhất thời hồ đồ đi mua nhiều đậu tương, thiếu nợ đến 120 lượng bạc.
“Đủ rồi!” Trong cơn giận dữ, Lưu Đại rống lên một tiếng, đột nhiên tiến lên, một cước hung hăng đá vào Thúy Tử, không biết hối cải còn vu khống người khác.
Bị Lưu Đại đá một cước thật mạnh, Thúy Tử đau đớn kêu rên lên một tiếng, ôm bắp đùi bị đá đau, nước mắt từ từ rơi xuống tức giận hướng về phía Lưu Đại rống to, “Ngươi đánh ta? Ngươi vì một kẻ làm hại tan nhà nát cửa, đánh đập thể tử của mình, Lưu Đại, ngươi có phải là nam nhân hay không a! Ta sao lại khổ thế này chứ a!”
“Các ngươi quậy đủ chưa, khi nào trả tiền, lão gia ta không có thời gian nghe các ngươi gây gỗ chuyện nhà.” Hoàng Hiền Nhân thét lớn, nhìn Lưu Đại,”Không trả tiền, thì nhà cửa, ruộng đất các ngươi đều thuộc về ta.”
“Người nào thiếu tiền thì tìm người đó đi.” Lưu Đại trực tiếp rống lên một tiếng, khóe mắt đỏ nhìn sang trưởng thôn Kiều, “Trưởng thôn, ta muốn hưu nữ nhân gây hại gia đình này!” Dù cho trong nhà đói khổ, Lưu Đại là người khỏe mạnh, luôn biết làm tròn bổn phận của mình. Mặc dù có mệt, có khổ, nhưng hắn biết rõ, con trai mình là người hiểu chuyện, mặc dù thân thể hơi yếu, nhưng đại phu đã nói, khả năng sống không phải không có. Lưu Đại ngày ngày chạy đi làm ở khắp nơi, lại được Lâu Hướng Vãn đem cho một ít nhân sâm, Lưu Thành ăn được ba lần, khuôn mặt vốn xanh xao giờ đã có chút hồng hào. Lưu Đại cảm thấy đã có hi vọng, nhưng nào biết Thúy Tử lại thiếu nợ người ta 120 lượng, nếu trả sạch e là cả nhà cũng không còn, ruộng đất cũng tiêu mất, lúc đó sẽ khiến cả nhà phải sống khổ cực cả đời. Lưu Đại vốn là nam nhân trung thực, chỉ biết hận không thể giết chết Thúy Tử kia.
“Vậy cũng không được, cho dù có muốn hưu thê, thì giấy nợ này có trước lúc ngươi hưu ả ta, thế nên nợ thê tử thiếu, thân làm tướng công phải trả, không có tiền, thì nhà cửa, đất đai, lão bà cùng hài tử của ngươi, ta sẽ tìm giúp người mua họ, xem như kiếm được không ít bạc.” Hoàng Hiền Nhân cười đắc ý, hơn nữa bảy nghìn cân đậu tương kia đem bán đi bỗng chốc kiếm thêm được mười mấy lượng bạc.
“Trong thời gian ngắn vậy, không thể có nhiều bạc như vậy, ngươi cần phải cho mười ngày hay nửa tháng, để Lưu Đại còn nghĩ cách chứ.” Trưởng thôn Kiều nhìn Hoàng Hiền Nhân nói, đối phương sớm biết Lưu Đại không có tiền trả nợ, cho nên đã nhắm trúng nhà cửa cùng ruộng đất, chỉ sợ còn muốn đem cả gia đình đem đi bán làm tôi tới.
“Ba ngày, sau ba ngày ta sẽ mang nha soai tới đây thu bạc.” Hoàng Hiền Nhân cũng biết hôm nay đến sẽ không thu được bạc, nên không có ép trả nợ, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn âm thầm cười, ”Lâu cô nương, bán đi bí quyết gia truyền làm đậu hủ chỉ sợ kiếm được không ít bạc, nếu như có thể hào hiệp ra tay giúp đỡ, ta đây không cần đi nhiều chuyến như vậy.”
“Đủ rồi, ba ngày thì ba ngày!” Trưởng thôn Kiều lên tiếng, những người trong thôn cũng đều trợn mắt nhìn, khiến đám người Hoàng Hiền Nhân không dám láo xược nữa. Chọc giận đám quê mùa sẽ không có lợi, còn bị đánh một trận nữa, cho nên liền đắc ý nghênh ngang rời đi.
Những người khác liếc nhìn Thúy Tử đang gào khóc trên đất, chưa từng thấy nữ nhân nào ngu xuẩn như vậy, chỉ vì kiếm tiền mà phát điên lên! “Làm sao ngươi biết bí quyết làm đậu hủ của Mộc Mộc?” Trưởng thôn Kiều mở miệng lần nữa. Lâu Hướng Vãn đã nói đó là bí quyết gia truyền, mặc dù kiếm ra nhiều tiền đến nổi khiến người trong thôn cũng đều thèm khát. Mà Lâu Hướng Vãn cũng rất hào phóng, mua giá đậu tương khá cao, một mình đậu tương đã kiếm được mấy trăm văn tiền, nên mọi người cũng không còn mơ ước thêm gì nữa. Bởi đó là bí quyết gia truyền lưu lại, Lâu Hướng Vãn kiếm được nhiều tiền, bọn họ cũng kiếm được ít tiền lẻ, có người còn định chuẩn bị sang năm trồng ra nhiều đậu tương, nào biết Lâu Hướng Vãn lại bán đi bí quyết gia truyền mất rồi.
Trưởng thôn Kiều vừa mở miệng, những người khác tò mò nhìn về phía Thúy Tử. Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc làm thế nào trộm được bí quyết gia truyền? Lâu Hướng Vãn cũng thấy kỳ quái, trước kia cũng có người tới hỏi đều bị nàng đuổi về, chỉ có bọn nhỏ đến chơi, Lâu Hướng Vãn không có che giấu bất cứ điều gì. Hôm nay nghĩ đến chuyện Thúy Tử nói, chắc là moi ra từ trong miệng của tiểu hài tử.
“Ta nhờ Tiểu Bàn giúp ta xem trộm, mỗi ngày hỏi một chút.” Thúy Tử lau nước mắt trên mặt, chỉ vào Lâu Hướng Vãn, “Nếu như không phải do ả ta, làm sao có thể thiếu nhiều tiền như vậy, đều do ả làm hại ta hết!”
“Ả ác phụ này, ngươi làm hại hài nhi mập mạp của ta, để nó đi làm chuyện xấu xa như vậy!” Mẹ Tiểu Bàn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp chạy thẳng tới chỗ Thúy Tử. Chuyện đi trộm là do Thúy Tử sai Tiểu Bàn đi làm, khiến mẹ Tiểu Bàn cũng rất giận dữ, mặc dù mấy phụ nhân khác cố ngăn cản, nhưng vẻ mặt thật sự rất giận, chửi rủi Thúy Tử đến ngốc đầu không nổi.
Cãi nhau cũng không được gì, Trưởng thôn Kiều đuổi hết những người khác đi làm việc. Tất cả mọi người đều trở về nhà làm việc, đợi đến buổi chiều, trước bữa cơm tối mới đến giúp một tay.
Lâu Hướng Vãn ra hiệu cho Lạc cô cô đỡ Thúy Tử từ dưới đất đứng dậy. Mọi người còn lại đi vào trong phòng, trưởng thôn Kiều ngồi ở một bên, Lưu Đại cũng không còn sức lực để đi làm việc, liền đứng im lìm ở một bên.
“Lưu Đại, 120 lượng bạc ngươi có trả được không?” Trưởng thôn Kiều thở dài một tiếng, liếc nhìn Thúy Tử, đến bây giờ cũng không chịu hối cải, đành lắc đầu, người xưa có câu: may mắn mới cưới được thê tử hiền. Nhưng nếu cưới phải nữ nhân đầu óc ngu xuẩn, thì sẽ rất thê thảm.
“Trưởng thôn, ta nào có nhiều tiền như vậy.” Lưu Đại buồn bực trả lời, coi như đập nồi lấy sắt đem bán, ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy. 120 lượng, Lưu Đại có muốn cũng không dám nghĩ, cả người ở trong thôn cũng không dám nghĩ đến nữ nhân ngu xuẩn Thúy Tử này lại dám đóng dấu vân tay, mượn nhiều tiền đến vậy.
“Nói vậy Hoàng Hiền Nhân cũng đã biết rõ, dường như thứ hắn muốn chính là đoạt ruộng đất cùng nhà cửa. Sau này, 700 cân đậu tương kia vẫn nằm ở trong kho là của hắn, không cần ra tay vẫn hưởng lợi.” Một nữ nhân chưa từng xuất đầu lộ diện, sẽ không biết được ý định này. Nhưng Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh lại khác, cả hai đều xưng hô tỷ đệ, nhưng rõ ràng lai lịch của nang ấy không hề bình thường. Tất cả người trong thôn, kể cả trưởng thôn Kiều cũng không hề ghét bỏ gì Lâu Hướng Vãn.
“Theo lý lẽ này, Lưu Đại, cho dù ngươi hưu thê, thì khoản nợ vẫn còn. Hoàng Hiền Nhân là người nhà của huyện thái gia, thay vì không muốn Hoàng Hiền Nhân chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất, chi bằng ngươi tìm người mua chúng, kiếm được tiền, đến lúc đó đem trả cho Hoàng Hiền Nhân. Hai kho hàng kia cũng có thể lấy lại, chẳng qua đậu tương kia có hơi khó dùng.” Trưởng thôn Kiều nói đến đây, không ngừng tức giận liếc mắt nhìn Thúy Tử. Hơn bảy ngàn cân đậu phụ, Lưu Đại lại bị một nữ nhân len lút lừa gạt, tự mình đưa ra quyết định.
“Trưởng Thôn. Ta hưu thê trước, sau đó sẽ bán đi nhà cửa!” Lòng Lưu Đại đã chết, giờ chỉ muốn trả nợ. Sau này với hai bàn tay trắng, ngay cả nuôi sống nhi tử cũng không biết có được hay không, đây tất cả là do ả nữ nhân kia làm hại. Lưu Đại thực sự đã hoàn toàn tuyệt vọng với Thúy Tử.
“Lưu Đại, ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm như vậy Thành Thành phải làm sao bây giờ? Ta là nương của nó!” Lúc này Thúy Tử mới thật sự khóc, hướng về phía Lưu Đại cầu khẩn, nhưng chuyện lần này ả làm quả là ngu xuẩn, đừng nói Lưu Đại lạnh lùng, cả Kiều trưởng thôn cũng không biết nên nói cái gì. Một lần ngu xuẩn làm hại cả gia đình, nếu có lần thứ hai, vậy chẳng phải tan nhà nát cửa sao.
Lưu Đại cùng trưởng thôn Kiều rời đi, dẫn theo Thúy Tử đi luôn. Lâu Hướng Vãn lẳng lặng ngồi ở trong phòng, vợ chồng nghèo trăm chuyện sầu bi. Mặc dù Thúy Tử muốn kiếm tiền, nhưng từ lúc mới bắt đầu nàng đã lợi dụng Tiểu Bàn lén trộm bí quyết làm đậu hủ là sai, cho nên mới dẫn đến loại sai lầm khác.
“Mộc Mộc, ngươi không nên xía vào?” Lạc cô cô nhìn Lâu Hướng Vãn, nàng ta tâm địa quá lương thiện, nên Lạc cô cô biết rõ thế nào Lâu Hướng Vãn cũng sẽ không mặc kệ. Đối với người trong thôn, 120 lượng bạc giống như con số trên trời, nhưng với Lâu Hướng Vãn, đừng nói là 120 lượng, cả một ngàn hai trăm lượng cũng sẽ có.
“Lạc cô cô, ngươi nói xem, lúc Lưu Đại cùng Thúy Tử mới vừa thành thân, có phải tình chàng ý thiếp mặn nồng hay không? Nhưng càng về sau, lại càng mau thay đổi như thế.” Lâu Hướng Vãn bình thản mở miệng, ánh mắt trong suốt có những điều nghi ngờ không hiểu? Càng về sau, tình cảm lại càng lạnh nhạt hơn có phải không, có phải cả tình nghĩa vợ chồng cũng không còn tựa như hai người xa lạ.
“Mộc Mộc, không phải cặp phu thê nào cũng vậy, cũng có người sống đến răng long đầu bạc, tôn trọng lẫn nhau, giống như tình cảm của công chúa Hách Liên cùng Hạ tướng quân, dù chưa khai hoa kết trái mà đã chết, nhưng vẫn yêu thương nhau đó thôi. Mộc Mộc, tình cảm giống như làm ruộng, trồng trọt, ngươi sức ra, ngày sau mới có thu hoạch, Thúy Tử tâm địa bất chính, hơn nữa không nên lừa gạt Lưu Đại, cả hai đều là phu thê, càng phải đồng cam cộng khổ. Nếu như nàng ta chịu nói ra, Lưu Đại nhất định sẽ ngăn cản, càng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên giữa phu thê cần phải thẳng thắn trao đổi cùng nhau mới được.” Lạc cô cô hoà nhã nói, vỗ nhẹ lên đầu Lâu Hướng Vãn. Không biết rốt cuộc hài tử này cùng vương gia đã xảy ra chuyện gì.
“Nhưng mà Lạc cô cô à, có lúc tình cảm cũng không phải là điều quan trọng nhất.” Lâu Hướng Vãn khổ sở cười một cái, nàng cùng vương gia vẫn không thể trao đổi thẳng thắng với nhau. Nàng có vài bí mật vẫn không thể nói cho vương gia biết, bởi vương gia vĩnh viễn luôn đặt vị trí Vương Triều Tố Nguyên ở vị trí thứ nhất, đặt giang sơn xã tắc ở vị trí thứ nhất. Thật ra ngay cả như vậy, Lâu Hướng Vãn cũng không hề để ý, nhưng mỗi lần nhớ tới Phượng Kính Dạ vì giang sơn xã tắc mà lợi dụng nàng, làm cho đầu cảm giác có chút đau.
“Vậy hãy biến tình cảm trở thành vị trí số một đi.” Lạc cô cô cười cười, nhìn Lâu Hướng Vãn đang trầm tư, xoay người đi ra ngoài sân dọn dẹp, sau đó đi tắm rửa. Dù sao, các vị phụ nhân kia đều đã bị trưởng thôn Kiều đuổi đi, nên giờ cần phải nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ cho xong.
Tình cảm quả thực quá phiền phức! Lâu Hướng Vãn lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những thứ này nữa, về chuyện gia đình Lưu Đại, Lâu Hướng Vãn cũng thấy đứng ngồi không yên. Bất kể Thúy Tử như thế nào, thì Lưu Thành vẫn là đứa trẻ vô tội, Lâu Hướng Vãn muốn nhờ trưởng thôn ra mặt, mua lại nhà cửa cùng ruộng đất với giá cao. Bất quá vẫn lưu lại chỗ ở cho Lưu Đại cùng Lưu Thành, ruộng đất cũng đưa cho hắn trồng trọt, nhưng hàng năm sẽ thu lại một ít tiền, coi như giải quyết vấn đề khẩn cấp, còn bảy trăm cân đậu tương cứ để cho cửa hàng Mộc Gia nhúng tay vào xử lý, đem bán hai kho hàng kia đi cũng kiếm được khoảng 120 lương bạc.
Chuyện nhà Lưu Đại, chỉ trong thời gian nghỉ trưa đã truyền đi khắp cả Thôn Ngũ Liên, mà những địa chủ mua lại nhà cửa cùng ruộng đất đều đưa ra giá vô cùng thấp, so với giá Hoàng Hiền Nhân đưa, không quá ba đến năm lượng bạc, nên dù có bán cũng không kiếm đủ 120 lượng bạc.
Thời gian là ba ngày, cho nên Lâu Hướng Vãn cũng không cần gấp, mẹ kế có tốt cũng không bằng mẹ ruột, cho nên Lâu Hướng Vãn chuẩn bị đợi đến ngày thứ ba sẽ nhờ trưởng thôn Kiều ra mặt.
Vào buổi tối, từ cuối thôn đến trên sườn núi, mặc dù Lưu Đại muốn gạt Lưu Thành, nhưng Lưu Thành là người thông minh, buổi chiều vừa về tới trong thôn, thấy bộ dạng chỉ trỏ của các vị phụ nhân kia đang nghị luận, Lưu Thành liền biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Lưu Đại không còn giống như ngày thường cứ hay làm việc, mà buồn bực ngồi ở trong sân, Thúy Tử cũng ngồi trong bếp khóc sướt mướt, Lưu Thành vừa hỏi, Thúy Tử liền không nhịn được vừa khóc vừa trách Lưu Đại độc ác đòi hưu thê, một mặt tức giận mắng chửi Lâu Hướng Vãn là kẻ hại người.
Buổi tối, Lưu Thành chỉ ăn chút cơm, lúc đi đến sườn núi, quả thật nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đi tới, trong tay còn cầm theo bánh mì, ”Mộc Mộc tỷ, thật sự xin lỗi.” Lưu Thành nhận lấy bánh mì cắn từng ngụm, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Lúc trước nương hắn muốn hắn học trộm cách làm đậu hủ? Nhưng lại bị Lưu Thành cự tuyệt, không ngờ đến Thúy Tử vẫn còn để tâm, lợi dụng Tiểu Bàn tham ăn để cho hắn đi học lén, mới gây ra đại họa này.
“Cái này không liên quan đến đệ, bây giờ đệ còn nhỏ, đừng để tâm đến chuyện này nữa.” Lâu Hướng Vãn đau lòng lau nước mắt của Lưu Thành, thật ra xảy ra những chuyện này, trong lòng ba người Lưu Gia đều thấy không tốt lắm.
“Mộc Mộc tỷ, tỷ sẽ giúp ….” Lưu Thành không thể nói hết ra miệng, hung hăng cắn lấy bánh mì. Đó là 120 lượng bạc, thực sự Lưu Thành không dám nghĩ đến nó.
“Lưu Thành, có câu: giúp đỡ người nghèo, chỉ giúp một lần không thể giúp họ suốt đời. Nếu như có lần sau, nương đệ lại gây ra chuyện lớn nữa thì thế nào đây?” Lâu Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng, chuyện này là do tâm địa Thúy Tử bất chính, dã tâm quá lớn, làm việc không biết suy nghĩ, thấy tiền hoa cả mắt, mới xảy ra chuyện này.
Lưu Thành sửng sốt một lúc, không dám mở miệng nói chuyện. Đúng vậy, nếu như có lần sau thì làm thế nào? Nhưng vừa nghĩ đến đó là nương của hắn, Lưu Thành liền cắn môi, không biết phải làm thế nào nữa, dù sao hắn cũng chỉ mới có tám tuổi thôi.
“Bất kể xảy ra chuyện gì, Lưu Thành, đệ phải nhớ kỷ, làm người sống vui vẻ, cho dù chuyện gì xảy ra, chuyện nào giải quyết được thì cứ làm, không thể làm được thì cứ vui vẻ đối mặt.” Lâu Hướng Vãn thấp giọng cười, vỗ lên đầu Lưu Thành an ủi.
“Ừ.” Lưu Thành dùng sức gật đầu một cái, dưới bầu không khí trong lành, khuôn mặt Lâu Hướng Vãn trắng như ngọc, ánh mắt hơi cong lên trong suốt như nước, tựa như ngôi sao sáng phát sáng, yêu kiều rạng rỡ đến chói mắt, khiến Lưu Thành nhớ tới câu phu tử nói: yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Ngày thứ hai, chuyện gia đình Lưu Đại vẫn đề tài cho cả Thôn Ngũ Liên, trưởng thôn Kiều cũng không từ vất vả dẫn Lưu Đại đi lên trấn trên, tìm người ra giá cao hơn. Lưu Thành cũng hiểu lời Lâu Hướng Vãn nói, không hề phiền muộn nữa, biết bản thân không có cách giải quyết vấn đề, nên sáng sớm liền đi lên trấn trên tiếp tục việc học.
Đến trưa, mấy vị phụ nhân vẫn cứ như cũ đến đây nấu cơm, dù sao mỗi ngày Lâu Hướng Vãn đều trả tiền công cho những nam nhân đến giúp sửa nhà, nên chuyện mọi người bàn luận không có gì ngoài chuyện gia đình Lưu Đại.
“Ngươi biết nhà cửa cùng ruộng đất của Lưu Đại đã bán đi rồi chứ!” Một vị phụ nhân nhanh chóng mở miệng, ”Nghe nói đó là một đại lão gia ở trấn trên mua, khoảng một trăm lượng bạc, nhà cửa giữ lại cho Lưu Đại ở, ruộng đất cũng để cho hắn trồng trọt, mỗi năm chỉ cần đóng một ít tiền là được.”
“Lão gia nhà nào có tiền nhiều như vậy, một trăm lượng bạc? Mộc Mộc mua ruộng đất cùng nhà cửa của Trương gia, tổng cộng tốn năm mươi lượng bạc, bất quá so với nhà mới thì có vẻ cao hơn. Nhưng tính chi phí mua ngói, tiền sửa chữa, thì Mộc Mộc chỉ tốn không quá 60 lượng, còn nhà của Lưu Đại bán đến một trăm lượng?” Phụ nhân khác đều rất kinh hãi, mắt sáng lòa vì bạc. Hơn nữa ruộng đất vẫn để lại cho nhà Lưu Đại trồng trọt, đây không phải là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao.
“Đương nhiên là thật, lúc ta tới đã thấy Lưu Đại giúp sửa lại nhà cửa cho Mộc Mộc, trên mặt tràn đầy vui mừng nữa kìa.” Một phụ nhân khác liền mở miệng, tất cả mọi người đang suy đoán xem nhà nào ở trấn trên có nhiều tiền đến vậy, mua nhà và ruộng đất lại không dùng. Đây chẳng khác nào muốn cho Lưu Đại một trăm lượng bạc.
Lâu Hướng Vãn cũng thấy hiếu kỳ, một trăm lượng bạc đối với người có tiền chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng so với người nông dân một năm tích trữ được mười mấy lượng bạc, thì một trăm lượng bạc kia không phải con số nhỏ. Về chuyện này, Lâu Hướng Vãn tuyệt đối không tin lại có người tốt bụng ra tay giúp đỡ không công vậy, tiếc là nhà Lưu Đại không có bất cứ thứ gì khiến ngươi ta ham muốn.
Thức ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, một nam nhân gầy dẫn đầu quay trở lại, ”Buổi trưa có rượu không? Lão gia mua nhà Lưu Đại cũng muốn tới đây ăn cơm.”
Chúng phụ nhân vừa nghe không hề suy nghĩ nhiều, dù sao cũng tốn một trăm lượng bạc. Chắc là muốn đến xem nhà cửa ruộng đất một chút, chuyện dùng cơm chắc do ý trưởng thôn Kiều muốn mời, bất quá chuyện nhà Lưu Đại xem như đã lo liệu xong. Còn về nhà chuyện của Mộc Mộc, mấy ngày nay ăn cơm không phải là cá cũng là thịt, nhưng lại có thêm nhiều người, thêm nhiều đôi đũa.
Bất quá cũng có người đi hỏi Lâu Hướng Vãn, nhưng Lâu Hướng Vãn cũng không để ý nhiều. Bản thân cũng tò mò không kém các vị phụ nhân là mấy, rốt cuộc người nào tốn một trăm lượng bạc mua nhà cửa ruộng đất của Lưu Đại.
Vào buổi trưa, cuối cùng các nam nhân tiếp tục quay trở lại làm công việc của mình. Trong tay trưởng thôn Kiều là một vò rượu, nhìn thấy khách quý đến nhà, liền lấy bình rượu quý ra mời.
“Dưa leo cắt ra thành từng đoạn, nhúng với tương ớt … ăn…. Vương Gia….” Lâu Hướng Vãn đang rửa dưa leo, cảm giác có người chặn lại ở cửa nhà bếp, mới vừa ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, làm cả người đờ ra. Cuối cùng hai chữ Vương Gia thốt lên khi nào cũng không hay, một phụ nhân đang giúp một tay trong bếp không có nghe được, chỉ là cùng Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện tại trong tầm mắt mọi người, quả là ngọc thụ lâm phong, phong lưu quý phái, khuôn mặt tuấn tú khiến mọi người cơ hồ nín thở, hàng mi mắt phượng, trong thật ưu nhã anh tuấn. Lúc này đôi môi mỏng mỉm cười, thân hình cao quý, khiến người ta nhịn không được phải khiếp sợ, không dám nhìn thêm.
“Vị lão gia này, có chuyện gì không?” Tô Thị hồi phục lại tinh thần, âm thanh có chút run rẩy, dù sao đã quen sống trong thôn, đột nhiên nhìn thấy một vị tiên nhân, có thể nói chuyện được là khó khăn lắm rồi.
“Mộc Mộc.” Thanh âm Phượng Kính Dạ có chút căng thẳng, từng bước hướng đến chỗ Lâu Hướng Vãn. Hơn nửa tháng, dường như mỗi ngày Phượng Kính Dạ đều phải lo suy nghĩ làm sao tìm gặp Lâu Hướng Vãn, trong giờ phút này, cuối cùng nhìn thấy được nàng trong các phụ nhân mặc vải thô. Dáng người Lâu Hướng Vãn uyển chuyển duyên tựa như đóa hoa sen kiều diễm, trang nhã thoát tục, cho dù y phục là vải thô cũng không che nổi dáng vẻ tao nhã dịu dàng.
Phụ nhân trong bếp đang kinh ngạc, thì Phượng Kính Dạ cũng đã bước nhanh tới, trong nháy mắt Lâu Hướng Vãn muốn trốn tránh, liền bị hai cánh tay trực tiếp ôm chặt ở trong lồng ngực, dùng sức ôm lấy giống như muốn đem thân thể nàng cùng hòa chung một chỗ với hắn.
(á, chưa chi vừa gặp đã xơi đậu hủ của chị vãn rùi, anh Dạ này,… chẹp, sắc lang quá….. nhưng em thích lắm nhá ha ha……)
“Ngươi đúng là nha đầu lòng dạ độc ác mà!” Phượng Kính Dạ tựa càm ở cổ Lâu Hướng Vãn, ngửi được hương thơm nhàn nhạt, cuối cùng, lòng dạ trống rỗng đã được lấp đầy, viên mãn.
“Buông ra!” Lâu Hướng Vãn dường như không dám tin, đột nhiên Phượng Kính Dạ xuất hiện ở trong tầm mắt mình. Phải chi mình không nên đi lên trấn trên bán đậu hủ, mà cứ ở trong Thôn Ngũ Liên, vương gia tuyệt đối sẽ không thể tìm nhanh như vậy.
“Không buông!” Phượng Kính Dạ tựa hồ ăn vạ mở miệng nói, chẳng những không buông, còn dùng thêm lực ôm chặc lấy Lâu Hướng Vãn. Hắn lo lắng chỉ cần thả lỏng ra Mộc Mộc sẽ biến mất, sau đó dưới biển người bao la, làm sao tìm được. Dù hắn có làm sai, khiến nàng không vui, tức giận, muốn đánh cũng được, mắng chửi cũng không sao, ít nhất thì người vẫn còn ở bên cạnh hắn, chứ không phải ngày đêm nhung nhớ.
Mặc dù tất cả phụ nhân đều đã thành thân, hài tử cũng có, nhưng đột nhiên nhìn thấy nam nhân ôm lấy Lâu Hướng Vãn, đều có chút ngại ngùng. Hơn nữa trông thấy Phượng Kính Dạ tuấn mỹ phi phàm, càng làm cho những phụ nhân này không nhịn được mặt có chút đỏ, thật sự là đẹp hơn cả nữ nhi.
“Ôm đủ rồi thì buông tay ra, đại ca! Muội với tiểu đệ Lăng Thanh sinh sống rất tốt, ca không cần lo lắng cho muội muội!” Lâu Hướng Vãn tránh thoát không được bàn tay sắt của Phượng Kính Dạ, chợt mở miệng cười, hai tay đang buông xuôi liền vỗ vỗ ra sau lưng của Phượng Kính Dạ.
Đã lâu không nhìn thấy bóng dáng, Phượng Kính Dạ trông thấy nét mặt bình tĩnh của Lâu Hướng Vãn, biết nàng còn đang tức giận, nhưng sao lại gọi đại ca chứ? Nhìn bộ dáng Lâu Hướng Vãn bĩu môi, Phượng Kính Dạ liền biết, cười cười, trên trán tràn đầy vẻ cưng chìu. ”Mộc Mộc quả là hay gây loạn, cho dù đại ca có làm sai chuyện gì muội cũng không thể dẫn theo Lăng Thanh, rời khỏi nhà trốn đi. Hơn nửa tháng qua ca thật muốn lật tung Hách Liên Quốc ra luôn, Mộc mộc, muội xem đi đã ba ngày ba đêm đại ca không có ngủ rồi đó.”
Thì ra là huynh trưởng cùng muội muội! Mấy vị phụ nhân cũng ngơ ngác theo, nhưng Lâu Hướng Vãn đã nói rõ quan hệ, mà Phượng Kính Dạ cũng thừa nhận, chúng phụ nhân mặc dù hơi kinh ngạc, tuy nhiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
“Trong nhà có giường, đại ca đi nghỉ ngơi một chút đi!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi nói chuyện, khen ngược lại hắn một câu, đã làm sai còn coi như chuyện gì cũng không có sao? Trên trời này, nào có chuyện thuận lợi như vậy.
“Các vị tẩu tẩu thẩm thẩm, ta cùng Mộc Mộc có chút chuyện cần nói, xin lỗi vì không thể tiếp các vị.” Phượng Kính Dạ mặc dù tay buông lỏng, vẫn bá đạo giữ chặc lấy bả vai Lâu Hướng Vãn, mỉm cười hướng về phía các phụ nhân trong bếp chào hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ, thanh âm trong trẻo, làm chúng phụ nhân lần nữa đỏ cả mặt, vội vàng nói không có sao. Các nàng đang bận rộn làm việc, nên để cho Lâu Hướng Vãn dẫn đại ca của nàng đi nghỉ ngơi.
Phòng bên kia đang hỗn loạn, nên Lâu Hướng Vãn từ phòng bếp sau đó trực tiếp lôi Phượng Kính Dạ ra khỏi viện, hướng đến sườn núi an tĩnh bên kia đi tới. Mặc dù đang giữa trưa, bất quá ở bên sườn núi này có mấy cây đại thụ, cũng khá thanh tĩnh, hơn nữa bóng râm ngăn che mặt trời nên không nóng lắm.
Âm thầm đi, không dẫn theo Long Vệ, kể cả Lôi Bôn cũng không có. Lâu Hướng Vãn làm mặt lạnh, đi lui lại mấy bước, tạo khoảng cách xa với Phượng Kính Dạ, ánh mắt cũng có vẻ lạnh nhạt, mặt lạnh như băng, ”Vương Gia đến có chuyện gì không?”
Phượng Kính Dạ nhìn cả người Lâu Hướng Vãn tản ra khí lạnh lùng, bất đắc dĩ cười khổ, vừa muốn bước lên, Lâu Hướng Vãn liền lùi lại một bước, người liền đứng dưới ánh mặt trời, khiến cho Phượng Kính Dạ tràn đầy khổ sở, bất đắc dĩ thở dài, ”Đừng để mặt trời chiếu xuống, lại đây nói chuyện đi.”
Lâu Hướng Vãn rất muốn phớt lờ lời Phượng Kính Dạ nói. Bộ lúc này hắn đang dỗ hài tử sao! Nhưng vì ánh mắt trời quả thật rất nóng, Lâu Hướng Vãn chần chờ một chút liền đứng dưới bóng cây, nhưng vẫn đề phòng y cũ, lạnh lùng nhìn Phượng Kính Dạ. Không còn thân mật cùng vẻ hiền hòa như xưa, thậm chí cả lớp ngụy trang thấp kém cũng mất đi, hoàn toàn đối xử hắn như một người xa lạ.
“Ta cũng sẽ ở lại Thôn Ngũ Liên này, hoàng đế Hách Liên Quốc đã đầu hàng. Từ giờ Hách Liên Quốc đã quy thuận Vương Triều Tố Nguyên, hoàng thất Hách Liên đã được phong cho họ Vương khác.” Phượng Kính Dạ mở miệng. Hơn nửa tháng, đại quân Vương Triều Tố Nguyên công phá thành lũy Hách Liên Quốc, tiến thẳng vào hoàng cung, rất nhiều thành bị sụp đổ, dân chúng Hách Liên Quốc đã chịu đựng đủ sự thống trị ngu ngốc của hoàng thất Hách Liên, cho nên tình nguyện quy thuận Vương Triều Tố Nguyên.
Chẳng qua là chưa có công bố chính thức, bên Nhật Mộc Thành vẫn không có nhận được tin tức. Phượng Kính Dạ phái đi rất nhiều người đến Nhật Mộ Thành, đầu tiên xác định Lâu Hướng Vãn không có rời đi, phái chủ thành ở Nhật Mộ Thành cho người tìm kiếm ở ba huyện. Lúc này, Phượng Kính Dạ mới có được tin tức về Lâu Hướng Vãn.