Xe chấn, đây là hiện
tượng chấn động của những cái ô tô có chủ nhân đang “say mê” với người yêu,
cùng nhau **, làm một ít động tác mập mờ hoặc là xảy ra hành vi thân mật. Xe
chấn là một đặc tính của những thành phố hiện đại. Đây là nói trong cuộc sống,
do một số tạp chí bát quái của Hong Kong sáng chế ra. Mặt khác, tướng của lục
quân Bắc Dương cũng cùng tên này. (tin tra từ Baidu, ngoài ra, tướng lục quân
Xa Chấn Xa tiên sinh, áp lực rất lớn ah.)
(^ đừng hỏi Lot, Lot cũng
không hiểu đâu =v= cứ hiểu ý nghĩa đầu tiên của cái xe chấn là được rồi mà ‘ v
‘ )
Một con mèo béo lười nằm
trên cành cây liếm liếm lông, đôi mắt hổ phách của nó vẫn nhìn chiếc xe jeep
đang chấn động, lười biếng ngáp một cái.
Một chân của Lương Ưu
Tuyền vẫn đang dẫm lên ghế trước, những giọt mồ hôi lấm tấm trên da thịt cô. Cô
nhìn thẳng người đàn ông trước mắt, còn nhớ năm đó, khi rảnh rỗi, cô cũng đi
rình bắt những cặp tình nhân đang trốn trong xe dã chiến, thậm chí còn mạnh mẽ
lên án bọn họ đồi bại phong tục gì đó, không ngờ hôm nay cô cũng đi vào đội ngũ
những người “một đường đi một đường yêu”, tâm tình hiện tại thật là tràn ngập
sóng gió.
Cô bỗng nhiên nhớ đến
chiếc xe bảo mẫu rộng rãi thoải mái kia của Tả Húc, trong xe còn có một chiếc
giường lớn, nếu như hắn cùng với nữ diễn viên làm gì đó trong xe, người ngoài
nhất định không hề hay biết, thế là, khuôn mặt cô bắt đầu xị xuống.
Tả Húc tiến đến gần môi
cô, vừa chuẩn bị hôn, cô lại xoay đầu đi.
Tả Húc liếc cô, ngồi dậy,
thuận thế làm hai chân cô dạng ra trên chân mình, kéo khuôn mặt cô ra hôn một
cái, cười nói: “Lại
tức giận gì vậy?”
Bởi vì Lương Ưu Tuyền cực
độ không phối hợp với hành vi lưu manh của hắn, hắn quyết định dùng hành vi
cường ngạnh như vậy, tổng thể mà nói thì có thể quy lại thành bốn chữ: “vào
trước là chủ”.
(^ đỏ mặt – ing :”>)
Lương Ưu Tuyền lườm hắn,
trầm mặc không nói. Thực ra nếu cô thật sự muốn phản kháng thì hắn tuyệt đối
không thể thành công, nhưng là tuy lòng thì có thích loại thân mật da thịt này,
nhưng cơ thể vẫn có phần không tự nhiên. Lại nói, cô vốn là một cô gái ngoan,
danh xứng kì thực, trước mặt người khác chính là đứng đắn, thế nhưng sau lưng
lại cùng người đàn ông không phải bạn trai mập mờ không rõ. Nguyên tắc gì chứ,
càng ngày càng không có giới hạn.
“A…” Lương
Ưu Tuyền lấy lại tinh thần, xoa xoa bộ ngực bị hắn cắn đau, đập vào vai Tả Húc
một cái: “Thả em xuống, đầu đập vào mui xe rồi, đau lắm đấy.”
“Sao em không ghé vào người anh này?” Tả Húc đè lưng cô xuống, khiến cơ thể cô bám vào người
hắn.
“…” Lương
Ưu Tuyền cong người nghe theo, nhắm chặt hai mắt, cùng hắn phập phồng lúc lên
lúc xuống, thở hổn hển dồn dập.
Ánh trăng chiếu đến làn
da trắng nõn của Lương Ưu Tuyền, hai gò má cô hơi đỏ lên, bộ dạng ngoan ngoãn
phục tùng như một con dê nhỏ. Tả Húc cúi đầu hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi cạy
mở hàm răng đang cắn chặt của cô, dây dưa không dứt.
Chính vì Lương Ưu Tuyền
biết rõ mình yêu Tả Húc nên càng không có cách nào hung hăng cự tuyệt hắn, mà
hắn lại nắm được nhược điểm của cô, liên tục trêu chọc cô, khiến cô không cách
nào hoàn toàn thoát khỏi bóng dáng của hắn.
Đột nhiên bị đụng đầu
khiến cô quay về hiện thực, giờ phút này dù cô có gập người thì đầu vẫn sẽ đụng
phải trần xe, Tả Húc nâng eo cô lên, xoay người đặt cô nằm xuống ghế.
Xe nhỏ hẹp, Lương Ưu
Tuyền vô thức hoàn toàn bám ở cổ hắn, một hồi vận động kịch liệt, cơ thể có
chút sợ hãi run rẩy, đến sau khi lên đến đỉnh liền co rút.
(^ đừng hỏi em =v= em là
cô bé ngây thơ)
…
Trên trán Tả Húc lấm tấm
mồ hồ, mệt mỏi dựa vào người cô, lặng lẽ nằm trên lưng cô, khi đã đem toàn bộ
chất lỏng ướt át đẩy vào thân thể cô, khóe mắt hắn xẹt qua một tia giảo hoạt,
cười đến đặc biệt quỷ dị.
Lương Ưu Tuyền liếm liếm
môi, đã nắm áo sơ mi che ngực, trong lúc tình cờ lại nhìn thấy vẻ mặt hắn: “Anh cười gì
thế?”
“Ai cười cơ? Em phải nói cám ơn anh đã
phục vụ chứ.” Tả Húc thu hồi nụ cười xấu xa, nghiêm mặt nói.
“…” Lương
Ưu Tuyền lau mồ hồi, ngồi dậy đóng cúc áo, mơ hồ cảm thấy trong thân thể tràn
ra, cô mở to mắt cả kinh… “Ah!… Không dùng biện pháp an toàn!”
“Ấy da da, ấy da da, chuyện đấy có gì quan
trọng?…” Tả Húc ra vẻ bối rối trợn mắt, sau đó cụp mắt xuống,
tỏ ra không quan tâm.
Tả Húc ôm vai cô, thờ ơ
nói: “Tuy
chúng ta đã chia tay nhưng em đừng lo. Vạn nhất có ‘tai họa chết người’ anh
nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lương Ưu Tuyền bỏ qua cái
ôm của hắn, trịnh trọng nói: “Em bảo này, về sau anh đừng tìm em nữa được
không? Hiện tại quan hệ của chúng ta càng lúc càng không đứng đắn rồi. Thân là
một cảnh sát, em thẹn với Đảng, với dân, với giáo dục của Lương gia với em bao
năm qua. Em nói thật, không đùa với anh.”
“…” Tả
Húc chống một tay trên ghế. Kỳ thật Lương Ưu Tuyền là kiểu con gái có kế hoạch
sống, cô hi vọng mình có thể như rất nhiều cô gái khác từng bước đi đến cuối
đời, nhưng sự xuất hiện của hắn lại xáo trộn kế hoạch cuộc sống của cô.
Nghĩ thế, hắn phiền muộn
thở dài, vuốt ve lọn tóc của Lương Ưu Tuyền. Mới đầu hắn chỉ muốn thoát khỏi cô
cảnh sát bạo lực này, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện ra, Lương
Ưu Tuyền là cô nhóc đại ngốc miệng cọp gan thỏ, nhất là ở những vấn đề nam nữ,
cô luôn trăm phương ngàn kế bảo vệ mình, không chịu nổi đàn ông nói ba xạo lừa
gạt.
“Ai, Lương Ưu Tuyền ơi là Lương Ưu Tuyền,
gặp phải anh coi như em không may…” Tả
Húc thay cô than thở.
Lương Ưu Tuyền đẩy ngón
tay đang vuốt tóc mình ra: “Anh có thể nghiêm túc được không?”
“Sao anh lại không nghiêm túc rồi hả? Em
nói chia tay anh cũng đồng ý, em muốn hẹn hò với gã bác sĩ tâm lý anh cũng có
ngăn cản đâu?”
“Đừng tưởng anh không phát hiện trong bữa
tiệc hai người mắt đi mày lại đấy, chán ghét…” Tả Húc làm động tác buồn nôn.
“…” Lương
Ưu Tuyền đạp vào ngực hắn: “Đúng là nói hươu nói vượ! Em căn bản
không coi Cổ Ngọc là đối tượng!”
“Được rồi được rồi, đừng giả vờ vô tội
trước mặt anh, trong lòng em muốn gì anh còn không biết sao? Em muốn đoạn tuyệt
quan hệ với anh, sau đó thuận lý thành chương tiến hành đoạn tình cảm yêu đương
tiếp theo, cắt cắt cắt.” Tả Húc hừ khinh
thường.
Lương Ưu Tuyền tức đến
nắm tay lại: “Anh
dám cá cược với em không?”
“Cá cược gì?”
“Nếu em hẹn hò với Cổ Ngọc, anh phải đứng
trước tập đoàn Tinh Hỏa sủa ba tiếng!”
“A? Nếu em thua thì sao?”
“Em đứng trước cửa cảnh cục sủa ba tiếng!”
“Ah… Được… Cược thì cược…”
Cứ như vậy hai người vỗ
tay minh thệ. Tả Húc nhìn chằm chằm Lương Ưu Tuyền đang hầm hè, híp mắt lại
cười, ha ha ha.
Lương Ưu Tuyền thấy hắn
cười như kiểu đã lâu không bị đánh, dứt khoát dùng một cước đá hắn xuống xe,
khởi động xe nghênh ngang lái đi.
Tả Húc vẫy vẫy tay với
đuôi xe, lúc này mới phát hiện vị trí hiện tại cũng không phải nằm ở đường
chính, hơn nữa xung quanh đến cái đèn đường cũng không có, mèo đen còn đang nằm
trên cành cây kêu meo meo.
Nụ cười hắn cứng lại. A? Đây là chỗ nào?
.
.
Bốn giờ sáng, Lương Ưu
Tuyền cuối cùng cũng quay về cái ổ nhỏ ấm áp của mình. Sau khi cô tắm rửa xong
liền nấu cho mình một tô mì, còn chưa ăn được hai miếng, điện thoại đã vang
lên.
Lương Ưu Tuyền mới đổi số
điện thoại, là số Tả Húc tặng cô “1314520″, cho nên không biết đối phương là
ai.
“Ai vậy?” Lương Ưu Tuyền ngồi bên giường lau tóc.
Đối phương nghe được
giọng nói của Lương Ưu Tuyền, im lặng một cái chớp mắt, lập tức cúp máy.
Lương Ưu Tuyền nhìn dãy
số lạ lẫm, cho rằng đối phương nhầm máy nên cũng không để ý nữa.
Nhưng lúc sau khi cô nằm
xuống, lại nhận được một tin nhắn:
“Tôi đã đoán được số điện thoại mới này sẽ
là cô, hai người không phải chia tay rồi sao? Cô gái như cô cuối cùng thì có
biết xấu hổ hay không? Đừng dây dưa với Nãi Đường nữa được không?”
Lương Ưu Tuyền mở đèn
ngủ, hiện giờ chỉ có Đỗ Mai Mai mới gọi Tả Húc là Nãi Đường, đáp án đã rõ mồn
một. Lại nói, so với cuồng oanh loạn tạc của Dương Phỉ Nhi, cô càng lúc càng
không chịu nổi sự hỉ nộ vô thường của Đỗ Mai Mai.
Cô ấn nút trả lời, vốn
muốn chỉ trích hành vi cố tình gây sự của Đỗ Mai Mai, nhưng sau khi cô nhập một
đoạn rất dài, ngón tay lại do dự dừng trên nút send. Nếu như một người bình
thường giảng đạo lý với người tâm thần, có phải cô có chút thiếu nhân hậu hay
không?
Nghĩ thế, cô xóa bỏ tin
nhắn, tắt máy, đặt điện thoại vào cái tủ đầu giường, tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai
Khi cô bật điện thoại lên,
một loạt tin nhắn gửi tới. Cô không có tâm tình đọc từng cái, huống chi nội
dung đơn giản là mắng cô là đồ hồ ly tinh vô sỉ các loại, ngay khi cô sắp ấn
nút “xóa những tin đã chọn”, nội dung một tin nhắn khác làm cô nhịn không nổi.
… Lương Ưu Tuyền, cô là
đồ tiện nhân, đồ đàn bà dâm đãng!
Vụt một cái, lửa giận của
Lương Ưu Tuyền xông lên não. Cô tức giận gọi lại số đó, nhưng đối phương đang
bận. Vì thế cô nhảy xuống giường, lấy danh bạ điện thoại trong ngăn kéo ra, hầm
hừ tìm số Đỗ Mai Mai.
Nhanh chóng bấm dãy số,
lần này gọi được rồi.
Lương Ưu Tuyền không đợi
đối phương mở miệng đã đứng trên giường mắng to: “Đỗ Mai Mai tôi
cảnh cáo chị, đừng tưởng tôi dễ dàng tha thứ cho chị là chị có thể dẫm đạp lên
mặt tôi! Còn dám mắng tôi một câu tôi nhất định sẽ cho chị chịu không nổi!” Nói xong cô hung hãn cúp điện thoại, vốn là bối rối
khó tiêu, giờ này đã “có tinh thần gấp trăm lần”.
Chỉ một lúc sau, điện
thoại Lương Ưu Tuyền lại vang lên. Cô cũng không nhìn liền từ chối, nhưng đối
phương rất cố chấp, không ngừng gọi vào điện thoại cô. Lương Ưu Tuyền tức giận,
vừa nhận điện thoại đã nói luôn: “Tôi hỏi chị có phiền không?! Ăn
no rồi không có chuyện gì làm hay sao?!”
“Tiểu Tuyền…”
“…” Lương
Ưu Tuyền nhìn số máy đang hiện, là Tả Húc đang gọi tới.
“Vừa nãy là anh nghe điện thoại của em, Đỗ
Mai Mai không dám nhận, chị ấy nói em luôn gọi điện thoại tới đe dọa chị ấy.” Tả Húc mệt mỏi nói.
“Anh tin?!”
“Vừa rồi giọng nói của em thực sự rất hung
hăng.”
“Ý của anh là tin chị ta chứ không tin
em?” Lương Ưu Hoa ngẩng mặt lên trời cười lạnh.
“Anh không nói thế, thôi em cứ tỉnh táo
trước đi.”
Một loạt tiếng tút tút
truyền đến tai Lương Ưu Tuyền. Cô nhìn qua màn hình di động, lật lại đống tin
nhắn dài dằng dặc nhục mạ cô kia, vốn định gửi cho Tả Húc, nhưng cô đột nhiên
nhớ ra, liền lôi số Đỗ Mai Mai ra so sánh với số điện thoại kia.
Lúc này cô mới phát hiện,
cái số máy gửi đến đống tin phỉ báng cô kia cũng không phải số cố định của Đỗ
Mai Mai.
Nói cách khác, cho dù
Lương Ưu Tuyền đưa những tin nhắn này cho Tả Húc xem cũng không thể chứng minh
nó là do Đỗ Mai Mai gửi. Hơn nữa chỉ bằng hai chữ “Nãi Đường” đã nhận định là
tin nhắn Đỗ Mai Mai gửi đến, chỉ có thể nói mình có thành kiến với Đỗ Mai Mai.
Cô cười gượng hai tiếng, thiếu chút nữa lại rơi vào chiếc bẫy liên hoàn Đỗ Mai
Mai sắp đặt… Cô đặt điện thoại xuống, ung dung nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Ánh sáng sớm thật chướng mắt, đâm bị thương đôi mắt của cô.
Xúc động là ma quỷ, xúc
động là mầm tai họa khiến ta tự chui đầu vào rọ, xúc động là một đống hối hận
ăn không hết.
Dù sao như vậy cũng tốt,
chết sớm sẽ sớm tái sinh, vừa vặn đoạn tuyệt quan hệ với Tả Húc.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi biết chương này mọi người đọc rất nín thở, nhưng
các cô gái phải vững lòng tin, Tả Húc nhất định sẽ cho mọi người một lời giải
thích. ^_^
Mặt khác, mở một truyện
cổ trang, mời mọi người cổ động nhiều hơn!
Truyện mới của tôi,
“Nương tử bảy ngày”.
Thời cổ cái kia phó mười
tám tuổi thân thể là “Phản” phụ
Sau khi xuyên việt nàng
đã thành danh xứng với thực hài nhi mẹ hắn
Phòng bị dột trời mưa cả
đêm, thuyền trì lại gặp ngược gió