Trên đường chạy tới bệnh
viện Lương Ưu Tuyền lại nhận được điện thoại từ cảnh cục nói rằng con gái duy
nhất của chủ tịch tập đoàn Tinh Hỏa, Dương Phỉ Nhi nửa giờ trước đã về nước.
Giờ này Dương Phỉ Nhi
đang trên đường trở về Tinh Hỏa. Theo nguồn tin đáng tin cậy, cô ta dắt theo
đoàn luật sư của Dương lễ Trung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nội bộ của
Tinh Hỏa có thể sẽ có đại biến.
Sau khi nhận được điện
thoại Lương Ưu Tuyền lập tức báo cho Tả Húc, nhưng điện thoại Tả Húc đã ở chế
độ thư thoại. Cô lại gọi đến văn phòng Tả Húc, nhận được thông báo của thư kí:
hiện đang tổ chức họp khẩn cấp.
Lương Ưu Tuyền nghĩ nghĩ,
cảnh sát giám sát việc Dương Lễ Trung và người nhà ông ta xuất nhập cảnh đơn
giản là để điều tra vụ án buôn lậu. Còn việc Dương Phỉ Nhi đột nhiên về nước
vẫn cần điều tra, dĩ nhiên nếu là vì việc nhà thì không liên quan đến cảnh sát.
Cô đỗ xe vào bãi, cầm túi
sách đi vào khoa bỏng của bệnh viện.
Quả thật Tả Húc với Đỗ
Mai Mai không hề tệ chút nào. Chẳng những vì Đỗ Mai Mai thuê hẳn một phòng
bệnh, mời bác sĩ chăm sóc chị ta, trong phòng bệnh còn đầy đủ mọi thứ. Có thể
thấy tiền chữa trị và tiền những thứ này không hề rẻ.
“Chị Mai.” Tuy cửa phòng bệnh không đóng nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn
lễ phép gõ cửa.
“Mau vào đi. Vào giúp chị nhìn những lời
này là có ý gì với.” Đỗ Mai Mai cầm trong tay hai cái kim đan, đối diện là
một quyển sách dạy đan.
Khóe miệng Lương Ưu Tuyền
hơi méo đi. Cô kiên trì nhìn lại nhìn, nhưng nói thật cô đâu phải kiểu con gái
hiểu được những thứ nữ công gia chánh này. ==|||.
Trên đó có một bức ảnh
chỉ cách đan một con nai năm màu, Lương Ưu Tuyền nhìn cuộn Dương Lễ Trungn
phiền phức, đầu bắt đầu to gấp đôi.
(Đây là trạng thái suy nghĩ sao?)
“Cái hoa văn này phức tạp thật đấy, chị mà
không hiểu dĩ nhiên em không hiểu rồi. Mà giờ mới là mùa hè, sao chị đã muốn
đan rồi?”
Đỗ Mai Mai hạ hai kim đan
xuống, phiền muộn nói “Haiz,
còn dệt cho ai được nữa. Dĩ nhiên là Nãi Đường. Vừa rồi nghe thời sự nói mùa
đông năm nay đặc biệt lạnh, cậu ấy lại là một người đàn ông, chẳng biết cách
chăm sóc chính mình. Bình thường em bận như vậy, chị nhàn rỗi chẳng có chuyện
gì làm nên đan vậy thôi… Em không để ý chứ?”
Lương Ưu Tuyền giật mình,
cười lắc đầu “Đương
nhiên không. Chị Mai, chị chu đáo thật.”
Đỗ Mai Mai vỗ tay cô, chỉ
giá sách “Ưu
Tuyền, phiền em lấy hộ chị cuốn album kia vậy… Đó… Chính nó… Cám ơn em.” Đỗ Mai Mai nhận lấy cuốn album, cẩn thận từng ly từng
tý mở ra “Cuốn album này là bạn của chị suốt mười năm. Mỗi tấm
hình đều là do chị tự mình chụp đấy, ghi lại những khoảnh khắc huy hoàng cũng
như đau khổ của Nãi Đường. Em tự xem đi, cầm cẩn thận…”
Lương Ưu Tuyền sầm sì,
nhận lấy cuốn album xem qua từng bức ảnh…
Tả Húc năm mười sáu tuổi
rất khác so với bây giờ. Lúc đó làn da hắn trắng nõn, tựa như một cô học sinh
thanh tú. Trong đó còn có mấy bức khiến Lương Ưu Tuyền phải bật cười.
Qua Mấy bức ảnh cũng dễ
nhận ra, Tả Húc ngủ ở studio, trong lúc ngáy có rất nhiều nữ diễn viên thích
trêu chọc hắn, vụng trộm bôi son môi và buộc bím tóc cho hắn. Nhưng tính hắn
rất tốt, không vì bị trêu mà tức giận, còn cười tủm tỉm chụp ảnh cùng mấy cô
gái kia. Thậm chí trong album còn có ảnh hắn sắm vai nữ hoàng Ai Cập, dáng vẻ
yêu mị rất sinh động.
Đỗ Mai Mai thấy khóe
miệng Lương Ưu Tuyền nhếch lên rất vui vẻ, cũng đi theo cười “Nãi Đường là
một người rất hiểu phép tắc. Cậu ấy đối xử với nhân viên công tác rất thân mật,
mặc kệ là người của tổ nào cũng đều thích cậu ấy…”
“Dạ, em nhìn ra được. Nhưng giờ anh ấy
thay đổi rồi, ví như lần này…” Nụ
cười của Lương Ưu Tuyền cứng đờ, không biết Đỗ Mai Mai có biết việc Tả Húc đã
tiếp tục tham gia đóng phim chưa.
Đỗ Mai Mai lại cười rất
ung dung, nói “Em
nói đến phim mới của Ngô đạo diễn phải không? Ha ha, phim còn chưa chiếu đã
nóng hầm hập trên mạng rồi. Nam chính là do Nãi Đường thủ vai, chị không muốn
biết cũng khó.”
“Chị Mai, chị sẽ không vui sao?”
Đỗ Mai Mai mím môi lắc
đầu “Nãi
Đường thật sự rất ham mê đóng phim. Là sự tùy hứng của chị ngăn cản sự nghiệp
cậu ấy thích. Cậu ấy trời sinh là diễn viên, không diễn là quá lãng phí rồi.
Ai, toàn bộ đều tại chị. Năm năm trước chị không thể đối mặt với vết bỏng của
mình, còn không dám nhìn bộ dạng xấu xí của mình lúc đó. Trời vừa tối chị liền
gặp ác mộng. Chị mơ thấy cậu ấy kết hôn với một nữ diễn viên nào đó. Trong mơ
vợ cậu ấy cười nhạo chị, nói chị vừa già lại vừa xấu. Mơ tới những thứ này chị
sẽ khóc rồi tỉnh lại… Cho nên chị mới cầu xin Nãi Đường không đóng phim nữa,
không ngờ cậu ấy thật sự đồng ý, ngay sau khi bộ phim cậu ấy đóng lúc đó kết
thúc liền dứt khoát lui về sau màn ảnh.” Lời
còn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra từ hai hốc mắt.
Vẻ mặt Đỗ Mai Mai rất khó
khăn. Cô ôm chặt hai tay, giống như ác mộng lại hiện về.
Nội tâm Lương Ưu Tuyền
đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô ngồi vào một bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ
Mai Mai.
“Chị Mai, chị sao lại cho mình là vừa già
vừa xấu được?… Em vừa nhìn thấy ảnh chụp chị trước khi bị thương, thật sự là
rất xinh đẹp. Chẳng qua bây giờ vì thuốc nên mới thay đổi chút xíu thôi. Cũng
may mặt chị không bị thương, xem như trong bất hạnh có vạn hạnh* rồi. Chờ khi
chị hoàn toàn khôi phục em sẽ cùng chị tập thể dục, đi thẩm mĩ, cam đoan so với
lúc trước còn xinh đẹp hơn. Nhé?” Lương
Ưu Tuyền cũng không nói dối. Ảnh Đỗ Mai Mai năm đó thật sự rất đẹp, chị ấy có
một khuôn mặt đáng yêu như em bé. Nếu không nói chị ấy lớn hơn Tả Húc bốn tuổi
thì cũng khó có người nhận ra được.
(* gần giống như trong rủi có may.)
Đỗ Mai Mai tựa vào vai
Lương Ưu Tuyền, trong lúc vô tình lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh
của Lương Ưu Tuyền. Ngay lập tức cô chụp lấy ngón tay Lương Ưu Tuyền, môi run
rẩy, kinh ngạc ngước lên “Em,
em đã cùng… Nại Đường đính hôn rồi sao?…”
Lương Ưu Tuyền nhìn chiếc
nhẫn bằng bạc rất bình thường trên ngón tay, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đỗ
Mai Mai. Nụ cười của cô dần dần biến mất… Đương nhiên Đỗ Mai Mai không giống
lúc trước chị ấy nói, có thể bình tĩnh đối diện với hôn nhân của Tả Húc. Vì thế
Lương Ưu Tuyền lấy chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, nói “Đây là chiếc nhẫn
em mua ở vỉa hè thôi, mười đồng một chiếc.”
Đỗ Mai Mai trố mắt một
lát, xấu hổ cười “Thật
xin lỗi, biểu hiện chị kì quái lắm sao? Chị chỉ ngạc nhiên vì chuyện lớn như
vậy mà lại không báo cho chị… Ha ha…”
Lương Ưu Tuyền âm thầm
thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Mai Mai là một người con gái rất đáng thương, nếu là cô
cô cũng không chịu nổi. Nếu có thể, cô thà làm một người bạn gái giả câm giả
điếc.
Sau khi ăn xong cơm tối
tại bệnh viện, Đỗ Mai Mai vẫn như trước không muốn Lương Ưu Tuyền rời đi. Lương
Ưu Tuyền liền tiếp tục ngồi với Đỗ Mai Mai, đọc thơ cho chị ấy nghe: cùng một
đôi mắt nhưng cái nhìn không giống nhau; cùng một lỗ tai nhưng nghe được không
giống nhau; cùng một cái miệng mà lời nói không giống nhau; cùng một tấm lòng
mà ý kiến không giống nhau; có phải vì thế mà sầu bi con người mới không giống
nhau. (Kỷ Mễ / Trứ)
Lương Ưu Tuyền nhìn Đỗ
Mai Mai đang nằm yên tĩnh. Người con gái này dành từng giây phút cho Tả Húc,
mới khi nhắc đến Tả Húc trong ánh mắt cô lại vô thức phát sáng, mặc dù biết
tình cảm này không có kết quả nhưng vẫn đắm chìm trong đó, mặc sức tưởng tượng
bay lượn.
Mỗi lúc nghĩ đến chuyện
này Lương Ưu Tuyền lại thấy chán ghét bản thân. Cô không có mặt trong quá khứ
của Tả Húc nhưng lại tiếp nhận hiện tại của hắn. Một bên cô hưởng thụ tình yêu
của hắn, một bên lại gánh cảm giác tội lỗi với một người phụ nữ khác.
Hai giờ sáng
Lương Ưu Tuyền lặng yên
rời khỏi phòng bệnh, mệt mỏi bước ra bãi đỗ xe. Cô ngồi trên xe, ngáp một cái,
gửi cho Tả Húc một tin nhắn.
Ngủ chưa?
Tin trả lời đến ngay lập
tức, lại hỏi một câu rất vô lý ~
Ai đó?
Lương Ưu Tuyền xác định
đúng số điện thoại, gửi trả lời:
Chị của anh!
Năm phút sau, không nhận
được tin nhắn mà là điện thoại trực tiếp.
Lương Ưu Tuyền đang lái
xe liền đeo tai nghe, chờ đối phương nói chuyện.
“Thật xin lỗi. Cô là cái… chị gì đó của Tả
Húc sao?” Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của nữ giới.
Lương Ưu Tuyền phanh gấp.
Cô cố hết sức kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nói “Xin cho gặp Tả Húc.”
“Ah, anh ấy đang tắm. Hay chị chờ anh ấy
tắm xong rồi gọi lại được không?” Thái
độ cô gái kia rất khách khí.
Lương Ưu Tuyền hít một
hơi dài “Xin
hỏi cô có quan hệ gì với Tả Húc?”
“Ah? Tôi là hôn thê của Tả Húc, tên Dương
Phỉ Nhi. Nếu chị có việc gấp tìm anh ấy thì để tôi chuyển máy nhé?”
Dương Phỉ Nhi, là Dương
Phỉ Nhi – cô con gái chủ tịch mới về nước sao?! Tốt cho anh, Tả Húc!
Cùng lúc đó, trong văn
phòng tổng giám đốc
Tả Húc ngồi bật dậy, đi
đến cửa sổ túm lấy điện thoại trong tay Dương Phỉ Nhi, gọi lại cho Lương Ưu
Tuyền thì máy đã bận.
“Anh tỉnh rồi?” Dương Phỉ Nhi vặn vẹo trên ghế công tác, hơi chân đung
đua, tay cầm chén rượu.
“Ai cho cô nghe điện thoại của tôi?”
Tả Húc tựa bên cửa, xoa
huyệt thái dương. Tin cha nuôi Dương Lễ Trung bị ung thư khiến hắn khó lòng
tiếp nhận, hơn nữa hắn vẫn không liên lạc được với ông ta. Dương Phỉ Nhi dùng
thân phận người thừa kế về nước, tuy Dương Lễ Trung không có mặt nhưng di chúc
thật sự là thật. Dương Phỉ Nhi lợi dụng chức vị cao nhất của mình ra lệnh công
ty phải lập tức sửa sang và nộp báo cáo, cho nên hiện tại tất cả các ngành đều
đang tăng ca, công ty đang rối loạn.
“Tôi nào biết cuộc điện thoại đó có quan
trọng hay không, anh gấp cái gì…” Dương
Phỉ Nhi cong môi, bộ dáng vênh vênh váo váo ban nãy đã biến mất, thay vào đó là
vẻ ngây thơ vô tội.
“Cô nói cho tôi cha nuôi đang ở viện nào.
Tôi muốn đi gặp ông ấy.”Vẻ mặt Tả Húc mệt mỏi. Dương Lễ Trung
đối đãi với hắn như với con ruột, tuy mấy năm nay gặp mặt không nhiều nhưng hai
người vẫn nói chuyện phiếm với nhau qua mạng. Huống chi họ vừa gặp tuần trước,
sắc mặt ông ấy hồng hào khỏe mạnh, sao đột nhiên lại thành ung thư giai đoạn
cuối được?
“Cha ở đâu tôi cũng không rõ lắm. Là nhờ
luật sư tôi mới biết ông ấy bị bệnh nặng, tôi cũng đâu có liên lạc được đâu.
Cha nhờ luật sư gửi tôi một bức thứ, trong thư nói hy vọng tôi nhanh chóng nhận
lấy vị trí chủ tịch tập đoàn Tinh Hỏa, sợ ông không có nhiều thời gian.”Dương
Phỉ Nhi dập tắt điếu thuốc, thở dài, nói “Tuy rất hoang đường nhưng thư và
di chúc anh cũng thấy rồi đấy. Dù tôi không có hứng thú với Tinh Hỏa thì cũng
phải thực hiện di nguyện của cha thôi.”
Tả Húc đã thấy thư viết
tay của Dương Lễ Trung, đó là một bức thư khá dài. Đối với hiểu biết của hắn về
Dương Lễ Trung thì đây đúng là thư ông viết. Chỉ là không có ai nói với hắn chuyện
hắn phải lấy Dương Phỉ Nhi ah?
“Thật ra cha muốn giao công ty cho anh,
lại sợ tôi không có người quản, nói trắng ra chính là một mua một bán. Sau khi
kết hôn tôi tiếp tục đi chu du, còn anh làm chủ tịch, không ai mất gì. Anh
chẳng những cưới được một cô vợ tươi như hoa đẹp như ngọc, lại còn trở thành
ông chủ trẻ nhất của giới nghệ thuật, cần gì phải tỏ ra đau khổ như vậy?”Dương
Phỉ Nhi nhấp một ngụm rượu, cười không cho là đúng.
“Dương Phỉ Nhi, cha ruột cô sống chết còn
chưa rõ mà cô vẫn có tâm trạng đùa tôi sao?” Tả
Húc cảm thấy bất đắc dĩ. Còn nhớ lần cuối cùng gặp Dương Phỉ Nhi, lúc đó con bé
mới 17 tuổi, là cô con gái với mái tóc uốn cong màu hồng cùng với kiểu ăn mặc
khác người Dương Lễ Trung yêu thương không dứt. Nhoáng một cái đã tám năm không
gặp, Dương Phỉ Nhi tuy đã ăn mặc gợi cảm nhưng tính tình thì vẫn như năm đó,
chỉ thích làm theo ý mình.
Dương Phỉ Nhi muốn nói
gì, lại nghe thấy “ầm” một tiếng, cửa phòng làm việc bị đá văng.
Sau khi Lương Ưu Tuyền
phát hiện nhà trọ không có người liền đi thẳng đến văn phòng. Cô biết mình bị
lừa, nhưng cái người đã lừa mình là một con yêu tinh 100%!
Dương Phỉ Nhi cũng khôn
sợ hãi. Dựa vào ánh mắt Tả Húc, cô nhận ra mối quan hệ giữa cô gái này với Tả
Húc.
Vì thế đôi giày cao gót
gõ lanh lảnh, chậm rãi đi đến phía Lương Ưu Tuyền.
Dương Phỉ Nhi cao ngạo
giơ cằm, cay nghiệt nói “Vị
tiểu thư này, tôi không cần biết cô là ai, yêu cầu cô lập tức rời khỏi đây. Nếu
không dù mất tài liệu gì tôi cũng sẽ tính sổ với cô.”
Sau khi nghe xong, Lương
Ưu Tuyền xì mũi coi thường, đáp lại “Chị đây không thể dọa bừa đâu.”
Cô không đợi Dương Phỉ
Nhi lại mở miệng, lôi giấy chứng nhận ra “Tôi cũng không cần biết cô là ai,
xin đưa ra CMND. Cảnh sát vừa nhận được tin báo của một người giấu tên rằng ở
đây có gái bán dâm!”
(Thật độc ác! Chửi thật độc!)
A há, nhóc con ơi, tính
chơi chị sao?! Chơi chết mi đi!