Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 34

Việc quay phim ngày nào cũng phải tiến hành, hết cảnh này đến cảnh khác, khiến Tả Húc chỉ có tối đa là 5 tiếng mỗi ngày để ngủ. Việc quay phim vất vả làm người hắn gầy rộc đi. Đạo diễn đương nhiên biết rõ sự vất vả của các diễn viên, nhưng lại nói ra lời rất không tốt, Tả Húc tiều tụy như thế rất phù hợp với tình trạng của nam chính sau khi bị mù.

Lương Ưu Tuyền không giúp được gì nhưng khi cô nghĩ đến Tả Húc vì đấu trí với Ngô Thiên Khải mới nhận vai diễn này thì trong lòng cô lại dấy lên cảm giác tội lỗi.

Dù sao mấy ngày này cô cũng chưa từng lơ là công việc điều tra của mình, có tin từ cục cảnh sát: thư kí riêng của Tả Húc, Lưu Na chuyên bán tin tức của công ty.

Cái này gọi là hiệu quả phụ đây mà. Hóa ra Lưu Na vẫn bán cho đối thủ của Tinh Hỏa những thông tin mật, nhờ thế mà kiếm chác được không ít. Hành vi này của Lưu Na chính là tội “vi phạm bí mật thương mại” (dựa trên điều “Luật hình sự” số 219, hành vi vi phạm bí mật thương mại và quyền bí mật thương mại, gây ra thiệt hại đáng kể sẽ nhận ba năm tù giam hình sự, cũng có thể là phạt tiền; nếu gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng sẽ bị phạt hơn bảy năm tù giam và phạt tiền).

Lương Ưu Tuyền nhất định phải nói cho Tả Húc rõ tình hình thực tế, còn chuyện có giao cảnh sát xử lý hay không lại phải xem ý kiến của hắn thế nào.

Lương Ưu Tuyền hít một hơi thật sâu, đối với Tả Húc tin này cũng không hẳn là tin xấu, ít nhất cũng giúp hắn thanh lọc công ty. Đối với cảnh sát thì coi như là loại được một nghi phạm. Nói cách khác giờ cô lại phải tìm một đối tượng mới để điều tra. Mà cũng phải nói, cái tên tội phạm ẩn nấp trong bóng tối đó, từ sau vụ bom hẹn giờ ở phòng bệnh kia, dường như đã lâu lắm rồi không có hành động.

Một chuỗi tiếng gõ cửa ngắt đứt mạch suy nghĩ của Lương Ưu Tuyền. Cô ra mở cửa, lại kinh ngạc “Ngô tiên sinh?”

Ngô Thiên Khải cười rực rỡ, ôm Lương Ưu Tuyền một cái rất lễ phép.

Lương Ưu Tuyền chú ý đến cái ba lô bên trên có dấu vận chuyển bằng đường hàng không, buột miệng hỏi “Anh vừa xuống máy bay sao?”

Ngô Thiên Khải tiện tay vứt ba lô xuống đất, xoay người ngồi lên ghế sô pha “Ừ. Tôi vốn chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ xả hơi vài ngay, lại nghe cha tôi nói em cũng đang ở đây. Em nói xem, thế này có tính là duyên phận không?”

“…” Lương Ưu Tuyền méo miệng “Tôi là vệ sĩ của Tả Húc, việc xuất hiện ở đây cũng không phải quá khéo.”

Ngô Thiên Khải đang uống nước, bị câu này của cô làm cho nước xộc lên mũi, ho khan vài tiếng, lại đấm đấm ngực, cười hỏi “Chắc không phải em vẫn tức giận vì lần trước tôi hủy hẹn đó chứ?”

Lương Ưu Tuyền nhớ lại việc đó “Đương nhiên không phải.”

Đúng lúc này một người trợ lý mở cửa phòng, niềm nở bước đến gần Lương Ưu Tuyền thông báo cho cô đêm nay sẽ có một buổi tiệc khiêu vũ nho nhỏ để chúc mừng bộ phim được hoàn thành. Tối đa là ba ngày nữa cả đoàn sẽ quay về thành phố.

Ngô Thiên Khải nghiêng đầu nhìn Lương Ưu Tuyền “Em còn nói không phải duyên phận à? Đêm nay làm bạn nhảy của tôi nhé?”

“…” Lương Ưu Tuyền kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan, bởi cô cũng chẳng phải bạn gái của ai. Mặc dù cô là tình nhân bí mật của Tả Húc thì cũng đâu thể công khai thân phận được.

Lương Ưu Tuyền nhíu mày, cô vốn biết loại quan hệ không thể lộ ra ở ngoài ánh sáng này sẽ đem lại nhiều phiền phức rồi mà. Cũng may là cô chưa nhận lời Tả Húc.

Ngô Thiên Khải phải gọi Lương Ưu Tuyền vài tiếng mới lôi kéo được sự chú ý của cô. Lương Ưu Tuyền cười nhàn nhạt “Tôi cũng không biết khiêu vũ, chỉ đi cho vui thôi.”

Ngô Thiên Khải vui vẻ nhận lời sau đó xách hành lí của mình về phòng, hẹn nhau sẽ gặp tại buổi khiêu vũ.

※※※

Tám giờ tối, bể bơi của làng du lịch đã biến thành hội trường khiêu vũ. Buổi tiệc này không có màn diễn văn lằng nhằng, chỉ có rượu ngon cùng món ngon. Tất cả những diễn viên và nhân viên suốt một tháng cực khổ quay phim đều đang đắm chìm trong điệu nhạc. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ được nghỉ ngơi lúc này thôi, sau đó lại phải lao tiếp vào một vòng quay phim tiếp.

Tả Húc uể oải ngồi trong góc, đám trợ lý của hắn cứ một lúc lại phải ngăn mấy cô diễn viên muốn mời hắn ra nhảy lại. Thật ra ở đây không ai không biết Tả Húc khó tiếp cận, nhưng cuộc sống vốn là như vậy, càng khó tiếp cận lại càng muốn khiêu chiến, càng muốn tìm ra những điều bí mật của hắn.

Bởi thế khi nữ chính Vương Hiểu Linh bước đến phía Tả Húc trong tiếng ồn ào của mọi người, đám trợ lý lại phải hạ đĩa thức ăn xuống. Nhưng dù sao cũng là nữ chính cho nên họ cũng không bước lên cản cô lại.

Hôm nay Vương Hiểu Linh ăn mặc rất thanh khiết, vừa hoát bát vừa sôi nổi, so với tạo hình của cô trong phim thì khác nhau một trời một vực. Cô thong thả ngồi xuống cạnh Tả Húc “Anh Tả Húc, nể mặt em, chúng ta nhảy một điệu được không?”

Tả Húc cũng không dừng động tác cắt bít tết lại… “Không phải không nể mặt em nhưng thật sự tôi không có sức lực, thật xin lỗi.”

Vương Hiểu Linh vốn không có ý miễn cưỡng Tả Húc. Cô quay ra phía mấy người con gái đứng đó không xa ra dấu thất bại, nhưng mọi người đều có tâm lý muốn gây chuyện nên đều cố hết sức giật dây cô, nếu không bắt được Tả Húc chứng tỏ mị lực của Vương Hiểu Linh cô không đủ rồi.

Vương Hiểu Linh đột nhiên có cảm giác như đâm lao thì phải theo lao. Cô thấy Tả Húc đang ăn cơm cũng đành ngồi ở bàn này ăn tạm một thứ gì đó.

Đúng lúc này thì Ngô Thiên Khải và Lương Ưu Tuyền xuất hiện. Ngô Thiên Khải nhìn theo ánh mắt mọi người liền tìm được Tả Húc, cùng lúc đó sự xuất hiện của Ngô Thiên Khải cũng khiến khá nhiều người con gái chú ý tới. Ngô Thiên Khải là kiểu người to lớn đẹp trai, những ai thích đàn ông cơ bắp đượng nhiên không thể bỏ qua cơ hội được cho con mắt ăn kem ly rồi.

Tuy Ngô Thiên Khải không phải người trong giới nghệ sĩ nhưng cũng khá nổi tiếng. Hắn chào hỏi ba vài tiếng, sau đó đi đến gần Tả Húc “Tiểu Húc, có phải cậu gầy đi rồi không?”

Ánh mắt Tả Húc quét qua người Lương Ưu Tuyền một lượt, lại quay qua nhìn Ngô Thiên Khải, cười hỏi “Ơ kìa, Thiên Khải anh đến bao giờ thế? Ngồi đi.”

“Vừa mới đến thôi. Thấy cậu quay phim nên không đến tìm vội.”Ngô Thiên Khải kéo ghế giúp Lương Ưu Tuyền, sau khi cô ngồi xuống hắn mới ngồi. Hắn nhìn về phía nữ chính, lễ phép gật đầu chào “Không làm phiền hai người ăn cơm chứ?”

Vương Hiểu Linh xấu hổ lắc đầu “Tôi chỉ ngồi tạm ở đây thôi. Mọi người có nói chuyện đi.”

Ngô Thiên Khải rất có phong độ, lấy hai ly đồ uống từ khay phục vụ, một ly cho Lương Ưu Tuyền, một ly cho Vương Hiểu Linh.

Tả Húc thấy Lương Ưu Tuyền cầm lấy ly định uống, nhân chỗ bàn khuất lén đá chân cô một cái. Nhưng hắn đá hơi mạnh khiến Lương Ưu Tuyền suýt làm rơi ly. Cô trừng hắn một cái, ăn uống cũng không được nữa.

Tả Húc và Ngô Thiên Khải nói chuyện phiếm câu được câu không. Lương Ưu Tuyền cũng Vương Hiểu Linh tương đối im lặng, hai người cứ liếc nhìn nhau, cười một cái, đúng là hoàn cảnh này không hợp để nói chuyện.

Cho đến khi một khúc nhạc khiêu vũ vang lên, Tả Húc thấy Ngô Thiên Khải nhìn Lương Ưu Tuyền, vừa lau khóe miệng vừa chìa tay cho cô. Nhân lúc Lương Ưu Tuyền chưa kịp phản ứng, Tả Húc đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô lôi đi, không quên quay qua cười tạ lỗi với Ngô Thiên Khải “Không ngại tôi mời Lương tiểu thư nhảy trước chứ?”

Ngô Thiên Khải không còn cách nào khác đành mỉm cười, buông tay nhìn theo, dường như muốn nói gì.

Vương Hiểu Linh sửng sốt, trong lòng có chút khó chịu. Tả Húc chẳng nể mặt cô chút nào.

Ngô Thiên Khải thấy thế đứng lên mời Vương Hiểu Linh khiêu vũ, giúp nhau hết xấu hổ.



Tiến vào sàn nhảy chưa được một lúc, Tả Húc đã lợi dụng đám đông dẫn Lương Ưu Tuyền đi ra xa.

“Em cố ý chống đối anh?” Tả Húc không vui hỏi.

“Cái gì với cái gì, ban nãy trùng hợp gặp Ngô Thiên Khải, chẳng lẽ em còn nói người ta đi trước, mình theo sau sao?” Lương Ưu Tuyền lườm hắn.

“Ngô Thiên Khải nhất định sẽ mời em nhảy. Em định từ chối hay không từ chối?”

“…” Lương Ưu Tuyền liếc Tả Húc, thấy hắn không chút che dấu tỏ ra bất mãn, trong lòng bỗng khoan khoái dễ chịu hẳn. Cô ra vẻ mất bình tĩnh trả lời “Từ chối, từ chối!”

Tả Húc đắc ý hếch mặt lên, lại ra vẻ nghiêm túc thuyết giáo “Anh nói em đừng có tham lam thế được không hả? Em tính cùng lúc đi hai thuyền sao? Nói thẳng với cái người đang theo đuổi đó là em hiện tại đang điên cuồng yêu thầm một người rất đẹp trai đi. Ừm, nói thế được rồi, hoàn hảo.”

(Anh có thể vô sỉ hơn được không?)

“…” Lương Ưu Tuyền âm thầm muốn đánh cho hắn một trận “Này, em cũng chưa đồng ý với anh. Hiếm khi có nhiều người theo đuổi như thế, em dại gì không sắp cho mình đường lui.”

“Ai nha, đùa bỡn cơ thể anh xong còn không dám chịu trách nhiệm sao?” Tả Húc liếc về phía bóng lưng Ngô Thiên Khải, khinh thường hừ “Cơ bắp to không có nghĩa là cái đó cũng to đâu.”

(*phụt* quả nhiên anh có thể vô sỉ hơn =].)

“…” Lương Ưu Tuyền mặt đen sì, không ngờ Tả Húc lại nói thế “Cái người này, hai người không phải bạn bè sao?”

“Trên đời không được đùa vợ bạn. Anh ta có ý đồ đoạt người của anh thì sao là bạn anh được?” Tả Húc lại lườm nguýt người ta, hoàn toàn không thừa nhận lúc trước là tự hắn cho Ngô Thiên Khải số điện thoại Lương Ưu Tuyền.

Lương Ưu Tuyền nghe được câu này không cười nổi, cô nhấc đầu mình ra khỏi bả vai Tả Húc, nói “Nếu năm nay em mới mười tám tuổi, em sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta rất mới lạ. Nhưng em đã hai tư tuổi rồi Tả Húc à… Em vẫn muốn có một tình cảm quang minh chính đại. Đương nhiên, người đàn ông đó sẽ không xuất chúng như anh, nhưng ít ra có thể thoải mái giới thiệu em với bàn bè rằng em là bạn gái anh ấy.”

Tả Húc quay người lại ngồi trên ghế dài “Anh cũng không phải yêu đương vụng trộm!… Em…”

“Hôm Đỗ Mai Mai mất tích, thật ra là đến đồn cảnh sát tìm em.”Lương Ưu Tuyền ngắt lời hắn, cô thở dài, nói thêm “Em thừa nhận em rất thông cảm với cảnh ngộ của chị ấy, nhưng cùng lúc em cũng hiểu việc anh phải gắn vác thêm cuộc đời của một người khác là rất không công bằng. Sau khi chị ấy bị thương có phải anh đã hứa là sẽ chăm sóc chị ấy cả đời? Chị ấy cho rằng đó là lời anh hứa sẽ ở bên chị ấy cả đời. Sự xuất hiện của em chính là sự phá hủy giấc mộng của chị ấy, em có thể làm như mắt điếc tai ngơ sao?”

Tả Húc trầm mặc hồi lâu… Ngón tay xoa bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi.

Lương Ưu Tuyền ngồi xổm trước chân hắn, không biết nên nói gì.

Rất lâu sau, Tả Húc đứng dậy, bước ra phía bên ngoài làng du lịch. Lương Ưu Tuyền nhìn bầu trời đen kịt, đi theo sau hắn, mắt nhìn cái bóng kéo dài đến tận chân mình của hắn.



Hai người họ đi một đoạn rất xa, cho đến khi Lương Ưu Tuyền thoáng nghe được tiếng sói tru, cô mới vội bước nhanh lên ngăn trước người Tả Húc.

Tả Húc ngừng chân, một tay cắm vào túi quần, mệt mỏi nói “Em về trước đi, anh muốn đi một mình.”

Lương Ưu Tuyền nhìn ra sự thất vọng của hắn với mình trong đáy mắt hắn, cô cũng không biết mình bị làm sao, thô bạo đẩy vai hắn, giận dữ nói“Anh tưởng em vui vẻ lắm sao?! Trên đời này bao nhiêu con gái như thế cớ sao anh cứ chọc em?! Anh biết rõ mình không thể cho em một tương lai còn muốn kéo em xuống thuyền hải tặc! Anh làm sao mà có thể an được tâm hả?!” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã ứa ra ngập hai hốc mắt.

Tả Húc để cô tùy ý xô xô đẩy đẩy. Cho đến khi lưng hắn va vào thân cây, hắn mới dang tay ôm cô vào trong ngực.

“Anh chưa từng muốn giấu gì em. Đỗ Mai Mai là trách nhiệm của anh và anh phải chịu trách nhiệm. Nhưng anh không cho rằng trách nhiệm cùng tình yêu không thể cùng tồn tại, là em muốn phức tạp hóa mọi chuyện hay tại anh đơn giản hóa tất cả?…”

Lương Ưu Tuyền khóc nức nở không nói, Tả Húc vuốt ve mái tóc dài của cô… “Nói thật, hiện tại anh chỉ mong em ở cùng anh vì danh lợi, như thế anh cũng không thấy em bị ủy khuất thế này.”

Lương Ưu Tuyền phải thừa nhận, cô đương nhiên lại đẩy mình vào ngõ cụt như vậy. Giờ cô cần đối mặt với tình cảm hay dứt khoát buông tay đây?

“Tả Húc, anh thật đáng ghét, thật đáng ghê tởm! Loại quan hệ kì quái này đương nhiên cần một người tình nguyện hi sinh, mà người đó đương nhiên lại là tôi. Anh đã sớm biết rằng cái người dễ bị điều khiển đó phải là tôi rồi đúng không?…”

Tả Húc vừa định nói gì đó, một giọng nói tức giận vang lên từ phía sau bọn họ…

“Phụ nữ đều vì tình yêu mà đau khổ một mình, nhưng ai biết cô ấy sẽ cố gắng được bao lâu? Nếu cậu không thể cho Lương Ưu Tuyền một thân phận công khai thì Tả Húc, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”

Ngô Thiên Khải chỉ là lo Lương Ưu Tuyền một mình rời khỏi làng du lịch nên mới đi theo, nào ngờ lại được nghe một đoạn đối thoại “đặc sắc” như vậy.