Lương Ưu Tuyền đưa Tả Húc
đến hội trường của bữa tiệc. Lúc trên đường Tả Húc đã mua một bộ lễ phục, Lương
Ưu Tuyền lại tiếp tục đi bên cạnh Tả Húc với thân phận một người vệ sĩ.
Bên trong hội trường đã
bắt đầu tiệc rượu linh đình. Tuy rằng Tả Húc đến trễ nhưng lại được đích thân
chủ nhà ra chào đón và các nghệ sĩ khác chào hỏi.
Hôm nay là mừng thọ sáu
mươi của một vị trong hội đồng quản trị, giám đốc Vương. Thấy giám đốc cùng với
vợ và con gái đi tới phía trước, Tả Húc nhẹ nhàng cười, sau đó đưa lên một món
quà gói rất giản dị.
Mỉm cười khi nhận quà và
mở quà là một loại lễ tiết, đương nhiên giám đốc Vương sẽ không thất lễ. Nhưng
khi ông nhìn phần quà ở bên trong thì lập tức trả cái hộp lại cho Tả Húc.
“Tả tổng, món quà này quá quý, tôi không
thể nhận được.”
Lương Ưu Tuyền liếc trộm
chiếc hộp một cái, thấy bên trên có in kí hiệu BMW, còn cái hộp nhỏ đủ để cất
một cái chìa khóa. Lương Ưu Tuyền không khỏi giật mình. Lúc trên đường thật sự
Tả Húc có ghé vào một cửa hàng bán ô tô, nhưng còn chưa đến 10 phút hắn đã đi
ra, không ngờ là mua một cái xe để làm quà sinh nhật?… Cô nhớ đến căn hộ ở tầng
cao nhất cùng các vật dụng xa hoa bên trong, sau đó lại nghĩ tới thái độ trớt
quớt của Tả Húc. Anh ta chắc không phải triệu phú đâu, đúng không nhỉ?
Tả Húc cười cười, chuyển
cái hộp vào tay phu nhân của Vương giám đốc, trêu chọc “Không nhận là
không coi tôi ra gì rồi.”
Thấy thế vợ chồng ông
Vương chỉ biết nhìn nhau cười, sau đó rối rít cảm ơn và dẫn Tả Húc vào khu
khách VIP. Lương Ưu Tuyền lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều ngôi sao nghệ sĩ
như vậy, trong đó còn có một diễn viên trung niên mà mẹ cô rất thích. Cô vẫn
nhớ ngày xưa mẹ mình từng mặc kệ sự phản đối của ông bố, nhất quyết dán cái áp
phích của ngôi sao này trong phòng ngủ. Hay giờ cô xin chữ kí giúp mẹ mình nhỉ?
Tả Húc sau một hồi hàn
huyên với thọ tinh*, đợi đến khi ông ta phải đi tiếp khách khác mới có thể dành
thời gian cho Lương Ưu Tuyền. Hắn vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh, nói “Em đừng giống
như gái quê thế chứ? Còn kiễng chân lên nhìn nữa à?”
(* người được mừng thọ)
Lương Ưu Tuyền không cho
là đúng ngồi xuống, nhỏ giọng thầm thì “Mẹ tôi đặc biệt thích XX, tôi có
được đi xin chữ kí không?”
“…” Tả
Húc mệt mỏi hạ bả vai, tiện tay đưa cô một cái đĩa trống“Muốn ăn gì
thì cứ tự lấy. Anh có chút chuyện.”
Lương Ưu Tuyền gật đầu,
nhìn các món cao lương mĩ vị, xoẹt xoẹt xoẹt, lấy cho mình một đĩa đầy ụ rồi
ngồi vào một góc cặm cụi ăn.
“Lương tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Lương Ưu Tuyền đang nuốt
nốt miếng tôm chiên, bỗng nhớ ra vị trưởng lão này là ai liền đứng dậy chào hỏi “Ngô đạo diễn,
ngài khỏe chứ?”
Ngô đạo diễn ngồi xuống,
không khỏi xúc động “Cuối
cùng tôi cũng tìm được một bàn ăn mà không có diễn viên ngồi rồi. Ngồi xuống
ngồi xuống, cứ ăn tiếp.” Lại nói ông
vừa bước vào chưa đầy 3 phút mà các diễn viên ca sĩ đã cứ đến tự giới thiệu,
khiến đầu ông ong ong hết cả.
“Ah, ngài muốn uống gì để tôi đi lấy?”
Ngô đạo diễn giơ cốc nước
dưa hấu lên, cười nói “Nghe
Thiên Khải nói gần đây thằng bé thích một cô gái rất xinh đẹp lại giỏi võ nghệ,
có lẽ nào chính là Lương tiểu thư?”
“…” Lương
Ưu Tuyền nhanh chóng phủ nhận “Chắc không phải đâu ạ.”
Ngô đạo diễn kín đáo
cười, sau đó hai người đều vùi đầu vào ăn, không nói chuyện phiếm gì cả. Không
khí có phần ngượng ngùng.
“Ah, nếu cô muốn XX kí tên chẳng phải rất
đơn giản sao?” Ngô đạo diễn buông dao nĩa, mời vị diễn viên kia đến.
Còn diễn viên kia thấy được đạo diễn nổi tiếng mời, cười mãn nguyện đi tới,
không ngờ Ngô đạo diễn chỉ muốn giúp một cô gái chụp ảnh lưu niệm với mình.
Lương Ưu Tuyền vẻ mặt
sung sướng, thổi thổi cái ảnh có chữ kí “Ha ha, mẹ nhất định sẽ rất vui
đây.”
Ngô đạo diễn bất đắc dĩ
cười “Tôi
đã kí hợp đồng với tập đoàn Tinh Hỏa rồi. Ngày kia phim sẽ bắt đầu quay, hoan
nghênh cô tới chơi.”
“Dạ, ngài đã chọn được nam diễn viên rồi
sao?”
“Ah? Cô không biết Tả Húc đã chấp nhận
diễn rồi?”
“Không biết ạ, là bộ phim có một người mù
cố gắng vượt lên chính mình sao?” Khóe
miệng Lương Ưu Tuyền bắt đầu co rút.
“Ừ. Tiểu Húc ban đầu không chịu nhận, tôi
vốn định tuyển diễn viên, không ngờ cuối cùng thằng bé nhận. Cô nói, đứa nhỏ
này rất đáng trách phải không?” Ngô
đạo diễn thoải mái cười to. Ông tin tưởng không ai có thể hợp với vai diễn này
hơn Tả Húc.
“Ngô đạo diễn, trong phim có phải có cảnh
giường chiếu không ạ?”
“Làm gì có. Nhưng thật ra thì có một cảnh hôn
đấy.”
“…” Lương
Ưu Tuyền cực kì đồng ý với Ngô đạo diễn, Tả Húc thật sự là một
diễn-viên-vô-cùng-xuất-sắc.
※※※
Chờ bữa tiệc kết thúc
Lương Ưu Tuyền hầm hừ
ngồi trên ghế phụ, nhớ đến cái đêm “biểu diễn” kia cùng hắn, cô cảm thấy mình
như một con ngốc.
Tả Húc kéo cravat, khởi
động máy, đi một đoạn đường liền liếc cô một cái “Chưa ăn no sao?”
Lương Ưu Tuyền không đáp
lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cái chuyện ngu ngốc kia sẽ ảnh hưởng đến
chỉ số IQ của cô, không cần nhắc đến nữa vậy.
Tả Húc đỗ xe trước một
tiệm mì, bước xuống xe trước. Ban nãy lúc ở bữa tiệc hắn cứ phải xã giao mãi,
có được ăn tý gì đâu.
Lương Ưu Tuyền ngay lập
tức cầm mấy lon bia lạnh ngồi bên cạnh. Cô cần được uống chút bia hạ hỏa.
Tả Húc ăn mặc ngay ngắn
đẹp đẽ, lại ngồi ở một tiệm mì đơn giản ăn mì, tay đọc báo chiều*, có điểm
không phù hợp.
(* ở Bắc Kinh ngoài báo sáng thì còn có
báo chiều.)
Đúng lúc ấy có mấy người
ăn mặc bụi bặm đi vào tiệm mì, chiếm sạch mấy cái bàn trống còn lại. Bọn người
đó cùng không gọi món ăn, chỉ ngậm tăm cười ha hả. Nhân viên phục vụ thấy có
người tới quấy rối, vội vào trong tìm ông chủ.
Lương Ưu Tuyền vốn đang
uống bia lạnh và ăn chút đồ ngon nên thoải mái dần, giờ lại bị tiếng ồn làm cho
mất vui. Cô nhíu mày, tuy nhiên không nói gì, chỉ đơn giản biểu lộ sự phản cảm
với mấy người kia.
Một tên lưu manh huýt sáo
với Lương Ưu Tuyền, giở thói côn đồ “Cô bé đằng kia, em không thích
anh hả?”
Lương Ưu Tuyền đêm nay
không muốn đánh nhau nên không thèm trả lời, chỉ quay lưng lại về phía mấy
người đấy.
Tên lưu manh thấy không
vừa ý liền đứng lên đi đến cạnh Lương Ưu Tuyền, đặt mông ngồi trước mặt cô.
Lương Ưu Tuyền vừa muốn nói tên lưu manh cút thì ông chủ tiệm mì đã chạy tới
giúp cô giải vây. Tay ông nắm chặt một đống tiên mười tệ, cúi đầu khom lưng nói “Các vị huynh đệ,
hôm nay làm ăn không tốt, các ngài cứ cầm tạm đã. Mấy ngày sau tôi sẽ bù thêm.”
Tên lưu manh kia nhổ cây
tăm ra, đập bàn, một cước đã ông chủ lăn ra đất “Ông đang đuổi ăn xin đấy à?! Bọn
này có tới tám người, không có 800 tệ thì lần sau ông không cần buôn bán nữa
đâu!”
Nhưng hắn vừa dứt lời
thì, “Bịch!”, ăn nguyên một chai rượu vào đầu.
Tên lưu manh ôm đầu kêu
thảm thiết, Lương Ưu Tuyền ném vỏ chai đi, còn chưa kịp lôi cảnh huy ra thì bảy
tên còn lại đã lôi dao ra, vây lấy cô.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Hai tiếng vang lên, lần lượt có hai tên khác ăn rượu vào đầu, nhưng lần này
không phải Lương Ưu Tuyền ra tay nữa. Tả Húc lôi Lương Ưu Tuyền ra đứng sau
mình.
(Cuối cùng bản chất anh hùng đã lộ diện
rồi *tung hoa* ai nói anh yếu đuối nào *sướng rơn*)
Hắn dùng mu bán chân nhặt
một con dao dưới đất, kề vào cổ một tên, bình tĩnh nói “Muốn đánh nhau
thì ra ngoài!”
Ông chủ tiệm mì thấy thế
sợ đến mức tim đập tay run, khẩn khoản nói“Tiên sinh tiểu thư, đừng đánh nữa được
không? Bọn họ sẽ không tha cho tôi đâu.” Sau đó
cúi đầu với mấy người kia “800 thì 800, xin các vị tha cho chúng tôi.”
Lương Ưu Tuyền tức đến
sôi cả người. Cô kéo ông chủ đang quỳ dưới dưới đất lên “Đất nước có
luật pháp, sao ông phải cúi lạy như vậy?! Sao ông không báo cảnh sát đi?”
“Cảnh sát có thể bảo vệ những người dân
nhỏ bé như chúng tôi 24 tiếng sao? Cô đánh bọn họ rồi bỏ đi, vậy còn tôi thì
phải làm sao?”Ông chủ lau khóe mắt “Cô đừng nói gì nữa, tôi trả tiền
là được.”
Tên côn đồ vung dao lên
ôm bụng cười “Hiện
tại làm sao có thể là 800 tệ được chứ. Phải tăng thêm tiền bồi thường thuốc
men, không có 8000 thì không xong đâu!”
Lương Ưu Tuyền tức điên,
còn Tả Húc bước đến cạnh, đút cái gì đó vào tay cô. Lương Ưu Tuyền lặng lẽ xem
xét, là một khẩu súng. Nhưng bằng ánh mắt chuyên nghiệp cua mình, cô đoán cái
này chỉ là hàng mô phỏng thôi.
Lương Ưu Tuyền nhìn hắn
một cái, Tả Húc lơ đãng chỉ ngực mình một cái. Ngay lập tức Lương Ưu Tuyền đã
ngộ ra.
Bởi thế cô quyết đoán lôi
cảnh huy ra “Cảnh
sát đây. Xem các người còn dám ở trước mặt tôi thu phí bảo kê không?”
Nụ cười của bọn côn đồ
khựng lại, nhưng bọn chúng nhanh chóng chớp mắt mấy cái rồi híp mắt cười “Thì ra là nữ
cảnh sát à… Nhưng bọn tôi không đánh người cũng chả cưỡng hiếp ai, cảnh sát thì
làm sao? TM lũ cảnh sát các người. Tính dọa tụi này sao?”
Lương Ưu Tuyền lùi về
phía sau, đứng song song với Tả Húc, cầm khẩu súng giả kia đặt vào đầu tên lưu
manh Tả Húc đang khống chố. Cô cũng chỉ còn cách này để tạm thời khống chế bọn
chúng, nhưng khổ sở là cái lũ người kia có vẻ biết luật, biết rõ cảnh sát không
được tùy tiện nổ súng, huống chi cũng chưa có bằng chứng chứng minh chúng thu
phí bảo kê.
“Có giỏi thì nổ súng đi. TM nó cô định dọa
ai?!” Tên lưu manh đang bị Tả Húc khống chế cầm lấy họng
súng.
Thoáng chốc Lương Ưu
Tuyền cảm thấy bất lực. Giống như những gì ông chủ tiệm mì đã nói, bọn họ suốt
ngày gặp cướp bóc, còn có thể tin tưởng vào cảnh sát sao?
Tả Húc thấy Lương Ưu
Tuyền đờ ra liền đá nhẹ vào chân cô. Lương Ưu Tuyền lập tức đánh thật mạnh vào
quai hàm tên lưu manh. Mấy tên còn lại không thể thấy người một nhà bị đánh mà
không làm gì, lập tức cầm dao lao tới. Tả Húc ném tên con tin trong tay ra,
thuận thế cầm cái ghế gần đó lên đánh lại. Bên kia có một tên khác lao vào cướp
súng của Lương Ưu Tuyền. Tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đúng lúc đó, có một tiếng
súng vang lên, xé toạc cả bầu trời (?).
Tất cả mọi người bất động
một lúc, sau đó vội kiểm tra thân thể mình, chỉ sợ viên đạn đã xuyên qua lục
phủ ngũ tạng rồ. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, nhưng không phải của đám lưu
manh, chỉ thấy Tả Húc một tay chống bên bàn, một tay ngăn máu ngực chảy ra,
trán đổ mồ hôi đầm đìa, chậm rãi trượt xuống đất.
Màn này làm đám con đồ sợ
mất mật. Cái tên lưu manh vừa cướp súng của Lương Ưu Tuyền vội giơ tay lên, hét
lớn “Không
phải tôi bắn…”
“Không phải ông bắn sao?” Lương Ưu Tuyền ngồi xổm bên cạnh Tả Húc, vờ vịt kiểm
tra hơi thở của hắn, sau đó ngoái lại cười lạnh lẽo “Giết người
đền mạng. Thủ phạm tử hình thì không còn gì để nói nữa, tòng phạm cũng ít nhất
mười năm tù. Có dấu vân tay làm bằng chứng, trốn sao được?!” Nói xong họng súng Lương Ưu Tuyền nhằm ngay cổ họng
của hắn “Có giỏi thì bỏ chạy đi. Tôi xem ông chạy nhanh hay đạn
của tôi nhanh!”
Mà đúng lúc ngàn cân treo
sợi tóc này, không biết ai đã ngắt cầu dao điện.
Đương nhiên cơ hội chạy
trốn đã tới, mấy người kia bỏ chạy phọt cả cứt đái (nghe kinh tởm
thật). Lương Ưu Tuyền ở trong bóng tối lớn
tiếng hét mấy tên kia không được chạy, thực ra trong lòng thì nghĩ: đúng là một
lũ rùa, tranh thủ thời gian chạy nhanh đi, đừng có quay lại làm gì.
Chỉ chốc lát sau ánh sáng
đã quay trở lại với tiệm mì. Lương Ưu Tuyền nói với ông chủ người bị trúng đạn
không nguy hiệm đến tính mạng, bây giờ cô phải đưa đi cấp cứu gấp, chỉ hy vọng
ông chủ có thể giữ kín chuyện này. Đương nhiên ông ta cũng sẽ không nói lung
tung, chỉ là sau cái màn ầm ĩ vừa rồi thì mấy người kia ít nhất ba năm sau cũng
không dám trở lại, vậy là ông có thể yên lành buôn bán rồi. Chỉ có chuyện này
ông không hiểu, sao cái vị tiên sinh bị trúng đạn vừa rồi lại có thể bảo ông đi
ngắt cầu dao nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta biết trước mình sẽ trúng đạn sao? Đúng là lạ
lùng thật.
Lương Ưu Tuyền đỡ Tả Húc
ra xe, Tả Húc ngay lập tức nghiêng ngả “giãy chết”. Sau khi xe chuyển bánh, cô
không nhịn được bật cười “Đừng
giả chết nữa. Sao anh nghĩ ra kế hay vậy?”
Đôi lời cần nói: (các ông
chủ tiệm mì xin đừng làm theo phương pháp này, tiền đáng quý nhưng tính mạng là
cao nhất.)
Tả Húc lười biếng mở mắt
ra “Ông
chủ tiệm mì nói không sai. Cuối cùng người bất hạnh nhất vẫn là ông ấy thôi. Để
giải quyết đám lưu manh này thì cách tốt nhất là làm bọn chúng biến khỏi thành
phố, trốn đông trốn tây khổ sở một thời gian…” Hắn châm một điếu thuốc, ung dung thở dài “Mấy người toàn
dùng vũ lực, chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi, đương nhiên làm sao thông minh mà
hiểu được…” Lương Ưu Tuyền lập tức dùng
cùi chỏ đánh vào bả vai hắn, khiến Tả Húc không kìm được hô lên “Đau…”
Lương Ưu Tuyền nhìn vẻ
mặt hắn khổ sở, cười khúc khích “Vẫn chưa diễn xong sao?”
Tả Húc nhíu mày không trả
lời. Thấy có điều không ổn, Lương Ưu Tuyền vội phanh xe, giật cổ áo hắn ra xem
xét, thấy máu đang chảy ra từ bờ vai Tả Húc. Bảy, tám con dao cùng chém tới,
làm sao có thể không bị thương cho được.
“Tới bệnh viện thôi!”
Tả Húc phất tay, tự vén
áo sơ mi lên xem vết thương “Không có chuyện gì đâu, miệng vết thương
không lớn. Mua tạm thuốc bột Vân Nam* dùng là được rồi.” Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của
Lương Ưu Tuyền thì không khỏi giật mình “Sao thế?”
(* là một loại thuốc trị thương nổi tiếng
của Trung Quốc, do bắt nguồn từ bác sĩ của tỉnh Vân Nam nên được gọi là thuốc
bột Vân Nam. Quần Lót băn khoăn quá, nên để là ‘yunnanbaiyao’ hay là ‘thuốc bột
Vân Nam’ bây giờ?)
“Sao anh lại đồng ý diễn
vai nam chính cho bộ phim của Ngô đạo diễn?”
Tả Húc nói chậm rãi nói “Được rồi. Ngô
Thiên Khải lợi dụng chuyện đó để làm điều kiện trao đổi với em, khiến anh thấy
hơi khó chịu.”
(Hơi thôi sao = =)
Lương Ưu Tuyền chăm chú
nhìn hắn lâu thật lâu… Hắn rõ ràng rất thích đóng phim lại phải lùi về sau hậu
trường; hắn rõ ràng rất giỏi võ lại để mặc cô đấm đá chính mình; hắn rõ ràng
rất hiệp nghĩa nhưng lại bảo vệ kẻ chủ mưu vụ buôn lậu; thậm chí hắn còn vì bảo
vệ thể diện của một cảnh sát hình sự là cô mà bỏ qua cơ hội làm anh hùng. Rốt
cục thì Tả Húc là người như thế nào?
Đột nhiên Lương Ưu Tuyền
nhoài người ra hôn nhẹ môi Tả Húc một cái, sau đó nhìn thẳng về phía trước, lái
xe đi tìm tiệm thuốc.
“…” Tả
Húc sờ sờ môi mình… Mắt xoay một vòng, phải tận dụng thời cơ thôi “Anh
mệt rồi. Mau tới khách sạn.”
(Tận dụng thời cơ *lăn lộn* thật thâm
hiểm)
“Ráng đợi một chút, để em đi tìm tiệm
thuốc.”
“Khách sạn có hết mà. Chữa bệnh và chăm
sóc, cái gì cũng có.”