Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 737: Chủ Mẫu

Hắc Phong Lĩnh, mảnh đất của yêu thú, mỗi một yêu thú cũng hoạt động trong phạm vi nhất định của mình, tuân theo luật rừng của yêu thú, cực ít có yêu thú dám tiến vào trong chỗ sâu sinh sống, nơi đó có yêu thú cường đại đang sống.

Tại sâu nhất trong Hắc Phong Lĩnh, quanh năm đều có tuyết rơi, tạo thành một lãnh địa vô cùng rộng lớn, trắng xóa một mảnh, toàn bộ đều là tuyết lạnh. Nếu có người tiến vào nơi này, tuyết đọng dưới chân cũng đủ che kín tới gối.

Nhưng, tầng tuyết dày này trắng tinh một màu, tinh khiết tới một dấu chân cũng không có, gần như là không có.

Đây là một lãnh địa không kẻ nào dám đặt chân vào, vô luận là người hay yêu thú.

Giờ phút này, tại trong lĩnh vực tuyết trắng này, một yêu thú đầu người thân trâu chậm rãi đi qua nơi này. Đây là một con Ngưu yêu tu luyện mấy trăm năm, giờ phút này nó đã là nửa hóa hình, chỉ thiếu một chút nữa là có thể tiến hóa thành Thiên yêu cường đại. Khi đó, nó liền hóa thành hình người, đi ra ngoài nhìn thế giới nhân loại một chút.

Con Ngưu yêu này nhìn thoáng qua vùng đất tuyết trắng kia, đi tới bên cạnh biên giới tuyết trắng, nhưng vẫn không tiến vào trong nửa bước. Chỉ cần đạp chân lên mặt tuyết, chẳng khác nào bước chân vào lĩnh vực sâu nhất của Hắc Phong Lĩnh này. Nó không dám, Ngưu yêu nhìn mảnh tuyết trắng vô bờ, trong mắt lộ ra mấy phần kính sợ, mấy phần kiêng kỵ. Tại trong Hắc Phong Lĩnh, chưa từng có yêu thú hay nhân loại nào có thể bước vào mảnh lãnh địa này mà còn sống đi ra. Điều này là ông nội của Ngưu yêu nói cho nó biết, cũng nói rõ ra, từ đời ông nội nó, nơi này đã là cấm địa của yêu thú cùng nhân loại, cấm địa của Hắc Phong Lĩnh.

Vô số lần, nó đã muốn đi vào nhìn một chút, nhưng nhớ lại lời ông, nó liền mạnh mẽ ép xuống vọng động này.

Ngưu yêu lẳng lặng phủ phục ở đó, hấp thu yêu khí thiên địa tinh hóa từ trong thẩm thấu ra, an tĩnh hưởng thụ. Mắt nó thỉnh thoảng nhìn vào sâu trong mảnh tuyết trắng kia, nó rất muốn biết, trong đó thật sự có cái gì?

Mảnh lãnh địa tuyết trắng kia, phía trên vẫn là bông tuyết bay múa, theo ánh mắt của Ngưu yêu, xuyên thấu qua vài ngàn dặm, đại khái là nơi sâu nhất trong mảnh tuyết trắng này.

Nơi đó, có một cái động khổng lồ, cửa động có hình giống như một con yêu thú, nhưng khi bông tuyết rơi xuống gần động thì liền bị hòa tan, tuyết trong động này còn trắng hơn ở bên ngoài.

Tại xung quanh cửa động này, có mấy bức tượng yêu thú do tuyết trắng khắc thành, toàn bộ đều là tuyết, những pho tượng này có hùng yêu khổng lồ, có đại bàng yêu cường hãn, hình thể cũng cực kỳ khổng lồ, từ xa nhìn vào cũng đủ làm người ta run rẩy.

Ngay vào lúc này, trong cửa động kia hình như truyền ra tiếng vang rất nhỏ, sau một khắc, bông tuyết trên bầu trời đều ngừng lại, toàn bộ đều ngừng giữa không trung, không nhúc nhích, rất là quỷ dị.

Mặt tuyết bên trong chậm rãi ngọa nguậy, hoặc là nói, cái động khổng lồ hình yêu thú kia đang ngọa nguậy, kèm theo những tiếng rầm rầm nhỏ, một luồng khí tức đáng sợ làm cho không gian xung quanh như trở nên tĩnh lặng. Không đúng, đây không phải là cái động, mà là một con yêu thú chân chính đang nằm đó, lúc này, con yêu thú kia động rồi.

Thân hình bự hơn mười thước, cao năm sáu thước, bộ lông toàn thân còn trắng hơn tuyết, đôi mắt kia chói mắt, xinh đẹp. Đây là một con yêu thú cực kỳ xinh đẹp, nếu nàng có thể nhỏ đi một chút, nhất định sẽ làm cho người người đều thích.

Rầm rầm…

Từng tiếng động vang lên, nhưng bức tượng tuyết kia cũng động, không phải là tượng tuyết, mà là yêu thú chân chính, tất cả đều là yêu thú khổng lồ.

Rầm…

Ầm….

Những bức tượng này đều phủ phục xuống đất, gục đầu về yêu thú ở giữa, cung kính hô:

- Chủ mẫu!

Tuy bọn họ mang hình thể yêu thú, nhưng âm thanh lại là tiếng người.

Đầu yêu thú xinh đẹp mà khổng lồ ở giữa đưa mắt nhìn quanh, sau đó dừng lại trước người đại bàng yêu, hỏi:

- Đại Bàng, ta ngủ bao lâu rồi?

- Chủ mẫu, đã qua mười năm!

Đại bàng khẽ vỗ cánh, phủi tan tuyết đọng trên thân, cung kính đáp. Tại trong thế giới yêu thú, luật rừng càng thêm rõ ràng, yêu thú cường đại muốn nô dịch yêu thú nhỏ yếu, vậy thì yêu thú nhỏ yếu chỉ có thể khuất nhục, nếu không chính là bị xé nát.

- Mười năm, lâu như vậy!

Tuyết yêu xinh đẹp kia lẩm bẩm nói nhỏ. Ý thức khủng bố bao phủ toàn bộ lĩnh vực tuyết trắng, trong khoảnh khắc, một luồng uy áp đáng sợ phủ xuống, làm cho đám yêu thú cường đại bò lổm ngổm xuống, cúi người xuống thấp, lĩnh vực băng tuyết mênh mông, bông tuyết cũng ngừng rơi xuống, mà Ngưu yêu nhích tới gần khu vực tuyết trắng kia lại chợt ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc chấn động.

Ngay sau đó, Ngưu yêu cúi thấp đầu, phủ phục xuống, nó rốt cục hiểu được khuyến cáo của ông mình.

Tại trung tâm khu vực tuyết trắng này, đầu tuyết yêu khổng lồ kia khẽ nhíu mày, trong chớp mắt, một luồng yêu khí khủng bố phủ xuống, yêu thú cường đại xung quanh không dám thở dốc, câm như hến.

- Tiểu thư đâu?

Tuyết sắc đại yêu lạnh băng hỏi, những yêu thú kia bị dọa cho thân thể kịch liệt run rẩy.

- Đại bàng, ngươi nói đi!

Đại bàng thầm nghĩ xui xẻo rồi, nó ngẩng đầu, thấy đôi mắt săc bén mà lạnh lùng kia, nó gần như không thở nổi.

- Chủ mẫu, tại mấy năm trước, tiểu thư không chịu nghe khuyến cáo của chúng ta, đã tự mình rời đi, đã … đã đi ra thế giới nhân loại!

Đại bàng run rẩy nói, trong lúc nói thì thân thể không ngừng run rẩy. Chủ mẫu cũng không ôn hòa như tiểu thư, uy nghiêm của chủ mẫu, không có yêu thú nào dám mạo phạm.

Nghe được lời của Đại bàng, trong mắt Tuyết yêu lộ ra hàn mang lãnh liệt, liếc mắt quét chúng yêu một lượt, rét lạnh nói:

- Các ngươi nên cầu nguyện cho tiểu thư không có việc gì đi!

Lời vừa ra, trên người Tuyết yêu, một nhúm lông trắng như tuyết bay lên không trung, cùng giao hòa với bông tuyết, vậy mà hóa ra một cái gương.

- Linh Lung, ngươi không biết trời cao đất rộng rồi!

Tuyết yêu lộ vẻ nghiêm túc, trên người nàng bộc phát ra màn sáng thánh khiết, một ngón tay chỉ lên mặt gương, quang mang tuyết sắc phóng lên, trong mặt gương xuất hiện từng hình ảnh.

Trong hình ảnh, xuất hiện một cô gái, thánh khiết như tiên, nếu Lâm Phong ở nơi này, tất nhiên sẽ chấn động, hình ảnh cô gái trong đó chính là Mộng Tình.

Hình ảnh biến ảo cực kỳ nhanh, một hơi thở trôi qua là một ngày, một canh giờ tựa như một năm, từng màn trong mười năm, toàn bộ từ trong hình ảnh biểu hiện ra. Khi thấy Mộng Tình bị đánh thành yêu thú, ầm một tiếng, hình ảnh trực tiếp vỡ tan, mà Tuyết yêu kia cũng đã hoàn toàn trầm mặt.

Về phần những yêu thú khác, vừa nhìn thấy hình ảnh cuối cùng thì trực tiếp nằm rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, giống như lạnh quá mà run, xong, xong rồi….

Chậm rãi xoay người, Tuyết yêu nhìn yêu thú nằm rạp đầy đất, trên mặt đã lạnh tới cực điểm.

Thân thể khổng lồ của Tuyết yêu chậm rãi hóa thành hình người, là một nữ tử trung niên, trên người khoác trường bào như tuyết, mà mắt của nàng, so với tuyết còn lạnh hơn.

Phất tay, dưới mắt đất liền xuất hiện một ngọn tuyết tháp, tòa tuyết tháp này nhanh chóng phóng to, tuyết tháp khổng lồ như một tòa lao tù, cửa tuyết tháp, còn đang mở ra.

- Các ngươi tự mình bước vào đi!

Nữ tử xinh đẹp vừa hóa thành chậm rãi nói, những yêu thú kia càng thêm run rẩy, nhìn tuyết tháp, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

- Còn muốn ta mời sao?

Giọng của nàng càng lạnh thêm mấy phần, một luồng uy áp bao phủ lên những yêu thú kia, từng tiếng trầm thấp gào thét vang lên, từng con yêu thú hóa thành hình người, sau đó chậm rãi tiến vào trong Tuyết tháp, đợi đến khi bọn họ tiến vào trong tuyết tháp hết, cửa tuyết tháp cũng trực tiếp đóng lại.

- Các ngươi cầu nguyện cho tiểu thư không sao, nếu không, vĩnh viễn cũng đừng ra!

Nữ tử trung niên xinh đẹp vung tay, tuyết tháp dần thu nhỏ lại, hóa thành một sợi lông trắng như tuyết, trực tiếp trở lại trên người nàng.

Mà nàng cũng lao lên hư không, bay về phía nước Tuyết Nguyệt, mỗi bước đạp ra đều tiến đi rất xa.

Ngưu yêu vẫn nằm rạp ở đó, cho đến khi yêu khí chấn động trời cao kia đi xa, nó mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh phía xa một cái, lộ ra kính sợ sâu sắc.