Ánh mắt Lâm Phong mở lớn, người xuất hiện kia chính là Thái tử nước Ma Việt hắn từng nhìn thấy qua lúc trước, Ma Yết, thiên tài trên chiến trường, bách chiến bách thắng.
Duy nhất chỉ có một trận ở Đoạn Nhận thành kia, hắn chiến bại, bại trong tay Lâm Phong.
Nhưng mà tuy rằng đây là thân ảnh của Ma Yết, nhưng giọng nói từ miệng hắn, Lâm Phong lại cảm giác rất quen thuộc.
- Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ đến đây.
Những tướng sĩ nước Ma Việt đang hoảng sợ lui về phía sau giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Lại thấy Ma Yết nhấc chân, trực tiếp bước lên sườn núi, nhìn thấy con ngươi lạnh như băng của Lâm Phong, hắn đặt tay trên mặt, trong miệng nói:
- Lâm Phong, là ta.
Xoẹt...
Một tiếng vang nhỏ, Ma Yết như kéo xuống một tầng mặt nạ, làm cho ánh mặt toàn bộ mọi người mở lớn, Thái tử Ma Yết vẫn luôn mang mặt nạ da người?
Chỉ có tướng lĩnh nước Ma Việt không có kinh ngạc, bọn họ đã gặp qua diện mạo thật của Ma Yết, thanh niên hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ mới là Thái tử thiên tài của bọn họ.
Mà giờ phút này, ánh mắt của Lâm Phong cũng ngạc nhiên không kém, kinh ngạc nhìn Ma Yết xé mặt nạ xuống, trong miệng lắp bắp:
- Vân....Phi.... Dương!
Thái tử nước Ma Việt này rõ ràng chính là Vân Phi Dương, người cùng hắn đi tới Mê thành Tuyết Vực, tham gia đại hội thiên tài Tuyết Vực, hơn nữa cũng trở thành bạn tốt với hắn, mà giờ khắc này, hắn lại là Thái tử nước Ma Việt.
Khó trách, không có ai biết hắn từ đâu mà tới, khó trách lúc Vân Phi Dương ở Tuyết Nguyệt lại nói hắn từ thành Đoạn Nhận mà đến, khó trách ở trên võ đài đại hội Tuyết Vực, hắn không nhìn thấy thiên tài Ma Yết của nước Ma Việt. Hiện tại, tất cả đều rõ ràng!
- Chính là ta, Lâm Phong, ta là thái tử nước Ma Việt, tên thật là Vân Phi Dương, hiệu là Ma Yết.
Vân Phi Dương sắc mặt bình tĩnh, giải thích khiến quân hai nước đều ngây ngẩn cả người. Tướng lĩnh nước Ma Việt cũng ngây ngẩn cả người, Lâm Phong và thái tử Ma Yết dường như có quen biết!
Thái tử bọn họ chính là đoạt được vị trí thứ mười trong đại hội Tuyết Vực, vô cùng cường đại, nhất định có thể bảo hộ bọn họ.
- Mặc dù là ngươi, ba vị tướng quân vẫn như trước, sẽ không chết vô ích, bọn họ toàn bộ đều phải chết.
- Nếu việc này là ngươi gây nên, ngươi cũng phải chết!
Lâm Phong hắn là đem Vân Phi Dương coi như là bằng hữu. Nhưng mà, bằng hữu này biết rõ quan hệ giữa hắn và Liễu Thương Lan, còn giết Liễu Thương Lan, như vậy thì không gọi là bằng hữu.
- Nếu là ta gây nên, không cần ngươi nói, ta cũng cam nguyện chịu chết.
Đối với việc này Vân Phi Dương sắc mặt âm trầm có chút khó coi. Ngày xưa cùng Liễu Thương Lan và Lâm Phong gặp nhau trên chiến trường, hắn há lại không biết quan hệ giữa Lâm Phong và Liễu Thương Lan, nhưng hôm nay, quân đội của hắn lại giết Liễu Thương Lan.
- Về phần bọn họ, không cần ngươi tới giết.
Vân Phi Dương lạnh như băng quét mặt nhìn những tướng lĩnh nước Ma Việt một cái, khiến nội tâm bọn họ hung hăng run rẩy. Bọn họ làm sao lại cảm giác, Thái tử điện hạ ở trước mặt Lâm Phong dường như bị vây ở thế yếu, thậm chí có thể nói, căn bản là đứng về phía Lâm Phong.
Thùng thùng!
Vân Phi Dương nện bước chân, đi đến chỗ thi thể của ba vị tướng quân, trước đài hành hình, nhìn thi thể của Liễu Thương Lan ở giữa, hai đầu gối hơi cong, trực tiếp quỳ rạp xuống.
Cảnh tượng này lại khiến ánh mắt mọi người chấn động.
Đầu Vân Phi Dương nện thật mạnh xuống mặt đất, va chạm mãnh liệt mà phát ra tiếng vang thùm thụp.
Lúc ngẩng đầu lên, trên trán Vân Phi Dương đã có một đám máu:
- Tướng quân chính chiến sa trường hai mươi năm, hiện giờ chết oan trong tay quân nhân nước Ma Việt ta, nước Ma Việt, Vân Phi Dương, thẹn với tướng quân.
Tiếng nói vừa dứt, đầu Vân Phi Dương lại lần nữa nện xuống, giọng nói ầm ầm truyền ra, lần này va chạm càng thêm mãnh liệt.
- Nực cười, Vân Phi Dương ta lúc rời đi còn từng cùng tướng quân đàm luận quốc sự, mời tướng quân cùng ta đồng mưu nghiệp lớn, tướng quân dù chưa đáp ứng, nhưng Vân Phi Dương cùng tướng quân vẫn trở thành bạn vong niên, nhưng nực cười thay, kết quả lại như vậy. Vân Phi Dương ta thẹn với tướng quân.
Dứt lời, lại là một cái dập đầu thật mạnh làm cho mọi người đều nhìn đến ngây người.
- Ma Việt quân ta bị người lợi dụng, làm cho ba vị tướng quân chết oan, liên lụy tướng sĩ ba quân tử thương vô số, lại thành toàn cho người khác, đây đều là lỗi của Vân Phi Dương. Vân Phi Dương ta thẹn với tướng quân.
Dứt lời, trong ánh mắt Vân Phi Dương hiện lên một tia sát khí lạnh lùng, thân thể chậm rãi đứng lên, đem đài hành hình chém rách, thật cẩn thận đem thi thể ba người đặt ngang.
Làm xong những việc đó, Vân Phi Dương lại lần nữa đi đến trước mặt Lâm Phong, ở trong tay hắn xuất hiện hai phong thư, với hai bao thư phong cách khác biệt.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, tiếp nhận bao thư, lập tức mở một phong thư ra, lật xem, đôi mắt của hắn không khỏi nhìn chăm chú.
Hai cái phong thư phong cách khác biệt này chính là xuất phát từ tay hai người, một phong trong đó rõ ràng là Thái tử nước Ma Việt, Ma Yết.
Mà người còn lại chính là giọng điệu của Liễu Thương Lan.
Vân Phi Dương và Liễu thúc thường xuyên thư từ qua lại. Đúng như Vân Phi Dương đã nói, Vân Phi Dương hắn và Liễu Thương Lan kết giao bằng hữu, trong thư bọn họ không chuyện gì không nói. Trong thư, Vân Phi Dương nói qua, muốn mời Liễu Thương Lan rời khỏi Tuyết Nguyệt, kết hợp cùng với đại quân Ma Việt, một ngày kia đánh vào hoàng thành Tuyết Nguyệt. Hơn nữa, khi đó hắn nguyện đem Tuyết Nguyệt giao cho Liễu Thương Lan thống trị.
Tuy nhiên, Liễu Thương Lan cự tuyết, cũng không có nói thêm gì, chỉ là đơn giản cự tuyệt.
- Lâm Phong, đây là phong thư cuối cùng ta nhận được từ tướng quân. Hẳn là tuyệt bút khi tướng quân còn sống, nực cười là sau khi ta trở lại Ma Việt liền bế quan tu luyện, nếu không tướng quân cũng không chết như vậy.
Vân Phi Dương cầm phong thư còn lại trong tay giao cho Lâm Phong, bao thư cũng đã được mở ra, Lâm Phong liền lấy thư ra đọc, nhìn đến chữ viết tung bay trong đó.
- Ma Yết... Không, lần này ta nên gọi ngươi là Vân Phi Dương đi. Có lẽ đây là phong thư cuối cùng ta đưa cho ngươi. Sinh thời, Liễu thúc có thể kết giao với Lâm Phong cùng ngươi, hai vị đồng dạng là thanh niên tài tuấn thiên phú tuyệt luân, coi như là không uổng công đời này rồi. Ta từng cự tuyệt ngươi vô số lần, thực sự không phải bởi vì Tuyết Nguyệt, đối với Tuyết Nguyệt, ta đã sớm chết tâm. Nhưng mà, ta không bỏ xuống được chính là mảnh đất thành Đoạn Nhận này, nơi này có vô số huynh đệ của ta bỏ ra nhiệt huyết, nếu ta quay lưng phản bội chính là làm cho nhiệt huyết bọn họ chảy vô ích, trừ phi có một ngày, ta chết đi.
- Phi Dương, sau khi người xem xong phong thư này, nếu có cơ hội, giúp ta chuyển nó cho Lâm Phong. Nếu như có một người có thể có cơ hội nhìn thấy phong thư này..., ta nghĩ nhất định là Tiểu Phong rồi, về phần kế tiếp... là lời ta muốn nói với Tiểu Phong....
- Tiểu Phong: Nếu có một ngày ngươi thấy được phong thư này, liền chứng minh ta đã chết, xin không cần hoài nghi Vân Phi Dương, cái chết của ta nhất định không có quan hệ gì với hắn. Nếu không quan hệ với Vân Phi Dương, như vậy người giết ta cũng không thể nào là Ma Việt, người nước Ma Việt giết không được ta. Cho nên, không cần tạo quá nhiều sát nghiệt, người ám hại ta sẽ chỉ có người Tuyết Nguyệt. Tiểu Phong không cần báo thù cho ta, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng cho các huynh đệ của ta lại giống như ta, vì Tuyết Nguyệt mà đổ máu, không đáng. Chiếu cố tốt Phi Phi, đây là vướng bận duy nhất của Liễu thúc.
Xem hết từng chữ trong phong thư, thân thể Lâm Phong cũng khẽ run, người ám hại Liễu thúc sẽ chỉ là Tuyết Nguyệt!
Nhảy lên, thân thể của Lâm Phong nhảy vào giữa hư không, đem phong thư giao cho Liễu Phỉ, nói:
- Là chữ viết của Liễu thúc sao?
Liễu Phỉ đem phong thư xem hết, thân thể cũng hung hăng run rẩy.
- Chính là chữ viết của phụ thân, không sai.
Giọng của Liễu Phỉ lộ ra vài phần run rẩy, giết người của bọn họ chỉ có thể là Tuyết Nguyệt.
- Lâm Phong, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
Vân Phi Dương nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn, đôi mắt của hắn giống như đại đao sắc bén, quét nhìn những tướng sĩ Ma Việt, lạnh lùng nói:
- Ma Phong đang ở đâu?
Ánh mắt mọi người nhìn chung quanh cũng run lên, chủ tướng nước Ma Việt, Ma Phong, không thấy.
- Ma Phong, lăn ra đây.
Giọng Vân Phi Dương trầm xuống, ánh mắt quét về phía đám người vô tận, lập tức có một bóng người bay lên không, mặc áo giáp tướng sĩ bình thường. Người này chính là tướng quân nước Ma Việt, Ma Phong.
- Thái tử điện hạ.
Ma Phong bước đến sườn núi, nhìn Vân Phi Dương hơi hơi khom người, ánh mắt bình tĩnh.
- Từ khi nào thì ngươi bắt đầu phản bội Ma Việt?
Vân Phi Dương lạnh như băng hỏi.
Trên mặt Ma Phong hiện ra mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không ngờ thái tử điện hạ lại đích thân đến, Ma Phong cũng biết khó lòng thoát chết, về phần bao nhiêu năm, hẳn là từ năm năm trước đi.
- Là vị nào của nước Tuyết Nguyệt?
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Là vị nào, đem ngươi xếp vào đại quân nước Ma Việt ta năm năm, cho tới hôm nay mới gây rối, hại chết vài vị tướng quân Tuyết Nguyệt, hại chết vô số tướng sĩ của thành Đoạn Nhận, đồng dạng cũng hại chết vô số tướng sĩ nước Liệp Vân cùng nước Ma Việt ta. Rốt cuộc là vị đại nhân vật nào của nước Tuyết Nguyệt, tâm cơ sâu như thế, mưu kế tàn nhẫn như thế!