Đôi mắt của Lâm Phong đọng lại, hắn lúc này dường như đã sa vào trong cô tịch thế giới của Khô Mộc, toàn bộ đều là cô tịch, đây là lực lượng ý chí.
Ý chí, là phương diện lĩnh ngộ cảnh giới thần thông võ kỹ của người luyện võ, không chỉ kiếm có ý chí kiếm đạo, Khô Mộc cô tịch khí, cũng ngộ ra ý chí, khiến hắn đưa thân vào trong một vùng cô tịch thế giới.
- Đốt cháy!
Trong miệng của Lâm Phong phun ra một giọng nói lạnh lùng, trong khoảnh khắc, xuất hiện một ngọn lửa đáng sợ điên cuồng rống giận gào thét, khắp nơi đều là ngọn lửa hừng hực, hướng quanh thân khuếch tán ra ngoài, vô cùng vô tận, cỗ ngọn lửa hùng mạnh này dường như muốn đốt cháy tất cả thành hư vô, cực kỳ đáng sợ.
- Lực lượng ý chí.
Đồng tử Khô Mộc co rút lại, ngọn lửa đáng sợ, đây là ngọn lửa lực lượng ý chí, cả mảnh không gian này hóa thành biển lửa, đốt cháy tất cả.
Vô tận dây leo khô mộc chạm vào Lâm Phong trong nháy mắt liền bị đốt cháy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chính như Lâm Phong nói, đối phó với Khô Mộc, dùng ngọn lửa, dường như rất thích hợp.
- Giết.
Ngọn lửa khủng bố từ bàn tay của Lâm Phong phóng ra, ngọn lửa như một vầng mặt trời thiêu đốt thiên địa, nóng cháy làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thân thể Khô Mộc né tránh, né tránh ngọn lửa đáng sợ kia, hắn không dám chạm vào ngọn lửa, ngọn lửa này quá mức mãnh liệt, dường như muốn đốt cháy tất cả, rất mãnh liệt.
- Đồng thuật!
Đôi mắt Khô Mộc ngưng tụ, lập tức con ngươi của hắn cũng hóa thành cô tịch, nơi ánh mắt hắn lướt qua, không gian dường như đều mất đi sức sống, ngọn lửa trên người Lâm Phong dường như đều yếu đi vài phần.
Khô yêu đồng, yêu dị vô cùng, dường như có thể làm cho tất thảy đều héo rũ, ngọn lửa héo rũ, sinh mạng héo rũ.
- Ừm?
Đôi mắt của Lâm Phong hơi ngưng tụ, không có khả năng, đồng thuật, sẽ không thể nào có uy lực kinh khủng như thế, khiến hết thảy sinh mạng đều héo rũ, nếu vậy, thật sự rất nghịch thiên, nhất định là ảo giác, ngươi cho rằng héo rũ, nó liền thật sự héo rũ.
- Nhất định là như vậy.
Lâm Phong ánh mắt cứng cỏi, khô yêu đồng yêu dị có thể làm cho người ta đi theo cảm giác của hắn, dường như lực lượng của chính mình héo rũ, sinh mạng cũng dần héo rũ, khi ngươi chân chính cho rằng như thế, dưới cỗ cô tịch ý chí này, sinh mạng của ngươi sẽ thật sự héo rũ.
Lâm Phong mặc dù biết, nhưng song yêu đồng quá mức yêu dị, cô tịch ý chí dường như thời khắc nào cũng ảnh hưởng tới ý nghĩ của hắn, ảnh hưởng ý chí của hắn, hơn nữa ngọn lửa quả thật đang trở nên yếu đi.
- Đồng thuật?
Lâm Phong tâm thần vừa động, đôi mắt của hắn, dần dần trở nên hắc ám, thâm thúy, như thể là Ma Uyên không đáy, rất lạnh, rất vô tình.
Tất cả xung quanh đã không còn có thể lay động lòng hắn nữa, không thể ảnh hưởng ý chí của hắn, tất thảy đều đã rõ ràng, từng tiếng vang rất nhỏ, đều hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Nhìn cặp đồng tử tối đen của Lâm Phong, Khô Mộc tâm thần không kìm nổi, hơi rung động, hai con ngươi này, lạnh quá, khô yêu đồng cô tịch hơi thở dường như đã không thể ảnh hưởng mảy may tới Lâm Phong nữa.
- Ở trước mặt ta, lực lượng của ngươi dường như hoàn toàn bị khắc chế.
Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, bước chân bước ra, ngọn lửa phần thiên lại lần nữa rít gào, ngọn lửa này dường như muốn đốt cháy cả hư không, thế giới cô tịch bị thế giới lửa thay thế, ở trong tay của Lâm Phong, xuất hiện một thanh kiếm, dương hỏa chân nguyên ngưng tụ thành chân nguyên kiếm.
- Triều Dương!
Một kiếm lao đến, như thể là ánh sáng mặt trời mọc lên, cực kỳ tươi đẹp, bên trong ánh sáng mặt trời là thái dương chi hỏa, ngọn lửa ý chí, không trung, một vòng ánh mặt trời giáng xuống, phản chiếu lên thân chân nguyên chi kiếm, cực kỳ loá mắt.
Xuy xuy…
Vô tận cô tịch khí dường như bị một kiếm này chém rụng, thân thể Khô Mộc điên cuồng lui lại, nhìn hỏa kiếm đáng sợ xẹt qua trước người, thậm chí có một đám lửa dính trên người của hắn, thiếu chút nữa đốt trụi cả người hắn, một đám lửa ẩn chứa thái dương chi hỏa ý chí, hắn cũng phải hao phí lực lượng không nhỏ mới dập tắt được.
- Thái dương chi hỏa.
Đôi mắt Khô Mộc run lên mạnh mẽ, ngọn lửa của Lâm Phong rất đáng sợ, động tới lập tức bị đốt cháy, căn bản không thể dập tắt dễ dàng, nếu trong chiến đấu bị ngọn lửa của hắn cuốn lấy, tuyệt đối sẽ phi thường phiền toái, phân tâm mệt mỏi.
Mà đúng như Lâm Phong đã nói, Khô Mộc thuật, cô tịch khí, cùng với khô yêu đồng của hắn rất lợi hại, nhưng dường như hoàn toàn bị Lâm Phong khắc chế sít sao, mà thái dương chi hỏa, chân nguyên lực lượng cùng với kiếm đạo thành tựu của Lâm Phong cũng đủ bù lại chênh lệch tu vi giữa bọn họ, một trận chiến này, tất cả cơ hội chiến thắng đều bị bóp chết.
- Không cần chiến rồi, trận chiến này, ta bại.
Khô Mộc mặt không chút thay đổi, xoay người trực tiếp về chỗ cũ, trận chiến này hắn nhận thua, bởi vì không nhìn thấy được hy vọng thắng lợi, bởi vậy phải bảo tồn lực lượng của chính mình, để chiến thắng tất cả các trận đấu có cơ hội thắng lợi khác, nếu không nếu bị ngọn lửa của Lâm Phong cuốn lấy đốt tổn thương, vậy thì không ổn rồi.
Lâm Phong, thêm trận chiến này, đã có sáu trận toàn thắng.
- Xem ra vị trí trước thứ sáu đã không còn nghi ngờ rồi, Lâm Phong hẳn là ẩn số lớn nhất trong lần đại hội Tuyết Vực này.
Mọi người trong lòng âm thầm nói, thực lực của Lâm Phong, ra ngoài dự đoán của mọi người, giờ phút này, đã đánh bại ba vị Tuyết Vực bát đại thiên tài, một thanh niên thiên phú tuyệt luân như vậy, buồn cười là trước kia không ai biết hắn.
Kế tiếp, Đường U U chọn lựa đối thủ, lúc này đây, nàng lựa chọn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hiển nhiên có chút bất ngờ, sau Đường U U cũng còn không ít người có thể khiêu chiến, vậy mà nàng liền trực tiếp muốn khiêu chiến hắn.
Lưng đeo bảy chuôi kiếm, Lăng Tiêu chậm rãi bước ra, nhìn Đường U U nói:
- Lâm Phong, hắn là nam nhân của ngươi sao?
- Ừm?
Đường U U sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên của Lăng Tiêu lại là Lâm Phong có phải nam nhân của nàng không, điều này làm cho ánh mắt của nàng hiện lên một chút dị sắc.
Đám người cũng đều sửng sốt, năm người Lâm Phong, Quân Mạc Tích, Đường U U, Thanh Mộng Tâm cùng với Vân Phi Dương, đều là người của đế quốc Long Sơn, năm người bọn họ quan hệ dường như cũng rất tốt, nhất là lấy Lâm Phong làm trục tâm, mỗi người đều quen biết hắn, Đường U U cũng thế, quan hệ của nàng với Lâm Phong dường như có chút khác thường.
Chẳng lẽ thật sự giống như Lăng Tiêu hỏi, Lâm Phong là nam nhân của Đường U U?
- Ngươi nói lời này là có ý gì?
Đường U U hỏi một câu, Lăng Tiêu không quan tâm chiến đấu hay không, nhưng lại hỏi Lâm Phong có phải nam nhân của nàng hay không.
- Tiểu Vũ, nàng là sư muội của ta, cũng là nữ nhân mà ta yêu mến, quan hệ giữa Lâm Phong và ngươi thật ra cũng có vài phần tương tự như quan hệ giữa ta và sư muội, Lâm Phong hắn đánh bại sư muội của ta, vậy ta có nên cũng làm như thế với ngươi hay không?
Lăng Tiêu thản nhiên nói, trên người lộ ra một cỗ Lăng Tiêu kiếm khí, thân thể thẳng tắp đứng ở nơi đó, như một thanh kiếm sắc bén.
Đám người trong đôi mắt hiện lên một đạo quang mang, thì ra là thế, Lăng Tiêu muốn vì Vũ Tiêu Tiêu hả giận, Lâm Phong còn không khiêu chiến hắn, Đường U U đã khiêu chiến hắn trước, vì thế hắn liền tỉnh toán với Đường U U.
Lúc này trên đỉnh đầu Lăng Tiêu dường như lộ ra một cỗ kiếm khí đáng sợ, khiến khí chất của hắn thay đổi hoàn toàn, trở nên không giống với lúc trước, hùng mạnh, bá đạo, cứng cỏi.
Quay người lại, ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía Vũ Tiêu Tiêu, nói:
- Sư muội, đại hội Tuyết Vực hôm nay, sư tôn tại đây, thiên hạ mọi người cũng đều ở đây, ta sẽ nói cho mọi người, Lăng Tiêu ta, sẽ dùng thực lực của ta, vĩnh viễn bảo hộ nữ nhân ta yêu.
- Thì ra là thế.
Nghe được lời nói của Lăng Tiêu đám người lập tức đều đã hiểu, Lăng Tiêu, hắn muốn dùng đại hội Tuyết Vực như sân khấu, ngay trước mặt thế nhân tuyên thệ, nói cho mọi người tình cảm của hắn dành cho Vũ Tiêu Tiêu, tình huống như vậy, Lăng Tiêu hắn như thế nào không tự hiểu rõ mình, tự tin vào chính mình, Đường U U chỉ sợ sẽ phải xui xẻo, biến thành món quà mà Lăng Tiêu dùng để tỏ tình với Vũ Tiêu Tiêu.
- Sư muội, ta nói với sư tôn, cũng nói cho ngươi biết, Lăng Tiêu ta, có được quyết tâm và tư cách này.
Dứt lời, thân thể của Lăng Tiêu chậm rãi vòng lại, ánh mắt nhìn Đường U U:
- Ngươi hẳn là phải cảm thấy vinh hạnh, ngươi là người chứng kiến cho thời khắc này.
Lăng Tiêu tiếng nói vừa dứt, một cỗ Lăng Tiêu kiếm khí phóng lên cao, sau lưng hắn, Thất Tình Kiếm, đồng thời phóng lên không, quấy động phong vân.
Một cỗ thất tình ý chí đáng sợ nở rộ, ý chí kiếm đạo, tình ý chí, kiếm này đâm xuyên thiên địa, tình này khiến Thương Thiên phải khóc.
- Kiếm khí thật đáng sợ, đây là ý chí kiếm đạo, tam trọng!
Ánh mắt của mọi người cứng ngắc, tam trọng ý chí, thực lực của Lăng Tiêu vậy mà lại đáng sợ như thế.
Đôi mắt của Đường U U cứng đờ, thất tình chi kiếm nở rộ ra ý chí kiếm đạo kia, khiến nàng cảm giác cả người đều bị khóa chặt, thân thể cứng ngắc, đây là đối thủ mạnh nhất mà nàng từng đụng độ tại đại hội Tuyết Vực, hùng mạnh vượt quá sự tưởng tượng, nàng không dự liệu được, mọi người cũng không dự liệu được.
Lăng Tiêu dùng cách thức chấn động nhất, hướng Vũ Tiêu Tiêu thông báo, Đường U U dường như trở thành nền, trở thành vật hi sinh.