Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 625: Kiếm Uống Máu

Lâm Phong nhìn thấy ba người rời đi khỏi, trên khuôn mặt vàng như nến kia lộ ra một nụ cười bình thản, bọn họ rời đi chưa chắc đã là họa.

Bước chân nhảy tới trước một bước, Lâm Phong quay người lại nhìn đám người Thiên Sát tông trên khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

- Các ngươi đã thích đi theo ta, như vậy ta phải thành toàn cho các ngươi.

Nói dứt lời, kiếm khí trên người của Lâm Phong cuồn cuộn gào thét, lấy thân thể của Lâm Phong làm trung tâm, từng đường từng đường ánh sáng rực rỡ phóng ra.

Ây?

Đôi mắt những người đó đều ngưng tụ nhìn Lâm Phong chắm chằm, kiếm ý thật mạnh, Lâm Phong hắn là đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đạt tới cảnh giới ý chí kiếm đạo, tâm niệm vừa động thì có thể có kiếm khí gào thét, sản sinh ra màn kiếm lợi hại.

Phá!

Song chưởng của Lâm Phong chấn động, lập tức khí kiếm đạo hướng vào trong không gian, những tiếng ầm vang kịch liệt không ngừng truyền ra, không gian động phủ sụp xuống, từng khối đá lớn giáng xuống, mai táng những người trong động phủ này.

- Ngươi muốn nghĩ gì? muốn làm gi?

Một tiếng động gầm lên truyền ra, kiếm quang vô tận xuyên thấu qua động phủ, làm cho động phủ sụp xuống, những người Thiên Sát tông người người đều phóng thích ra chân nguyên lực lượng lợi hại, xuyên thủng những tảng đá lớn đang rơi trên người của họ.

- Phải đem bọn ngươi mai táng thôi.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hai tay dẫn động, lập tức mũi kiếm đáng sợ chói tai hóa thành ánh sáng kiếm đạo vô tận, đâm thẳng đến trước mặt những người Thiên Sát tông kia.

Che trời phủ đất toàn bộ đều là kiếm quang, tất cả không gian đều bị phong kín, ngàn vạn lần kiếm sắc bắn ra một lượt, chỉ có thể ngăn cản không thể né tránh.

- Khí sát tử thi.

Những người đó nhìn thấy kiếm khí sắc bén vô cùng linh hoạt đâm giết về hướng bọn họ, lập tức đôi mắt ngưng tụ, song chưởng rung động, khí sát tử thi vô cùng âm u lạnh lẽo khủng bố hóa thành một bức tường bằng tử thi ngăn cản kiếm quang ở phía trước.

- Đổ!

Lâm Phong giận dữ quát lên, âm thanh điên cuồng ầm vang, toàn bộ động phủ sụp xuống càng ngày càng lợi hại. Có những Thiên Sát tông bởi vì lo đi lấy khí sát tử thi để ngăn cản kiếm quang của Lâm Phong mà không có công phu để ý đến những tảng đá nện xuống đầu xuống thân thể, đầu và thân thể của họ bị những tảng đá lớn đập trúng, một trận mê man, thân thể của bọn họ rất nhanh đều đã bị mai táng, toàn bộ động phủ đều đã sụp đổ rồi.

Ngón tay Lâm Phong chỉ vào hướng hư không, lại là những tiếng vang ầm ầm truyền ra, mũi chân của hắn điểm xuống mặt đất, thân thể của hắn liền rời về phía sau, trên đỉnh đầu lại một tảng đá lớn nện xuống mai táng đóng kín không gian mà hắn đã đứng vừa rồi.

Về phần thân thể của Lâm Phong, cả người hắn đều phun ra nuốt vào kiếm quang, hóa thành một thanh kiếm sắc bén va chạm phóng tới núi đá trung tâm, trực tiếp đâm thủng núi đá nhưng không nhập vào trong đó.

Xuy xuy!

Tiếng khóc chói tai mãnh liệt truyền ra, núi đá kia kiên cố vô cùng cả người Lâm Phong đều đã hóa thành kiếm sắc, vẫn chậm rãi xuyên thấu tiến vào trong đó, Lâm Phong hắn chỉ cảm thấy một lực lượng cách trở thân thể của hắn ở phía trước, lực lượng này đè ép xuống thân thể của hắn.

Rốt cục, một cảm giác vô cùng thoải mái truyền đến, đôi mắt của Lâm Phong lại thấy được một cái động phủ, thân thể của hắn hung hăng run lên, xuyên ra ngoài đứng ở một gian động phủ khác, ở giữa động phủ này lộ ra một ý kiếm đạo vô cùng khủng bố.

- Tới rồi.

Lâm Phong thở sâu, ánh mắt nhìn về phía trước, ở nơi đó có một bộ hài cốt mà ở phía trên bộ hài cốt đó có cắm một thanh kiếm, kiếm huyết sắc.

Có lời đồn đại rằng, sau khí lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, sử dụng kiếm ngay cả ở trong bất tri bất giác cũng có thể phụ thêm ý chí trở thành lợi khí thần binh cầm giữ sinh mạng. Chiếc kiếm này, bản thân nó chỉ sợ sẽ ngang với kiếm cao phi thường, ở trên lại lộ ra một cỗ lực lượng ý chí, có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này mới có thể khiến ý chí ngộ kiếm đạo trong tâm ta sinh ra cảm ứng.

Lâm Phong nhìn thanh kiếm này thầm nghĩ trong lòng, hắn vừa rồi tùy theo cảm ứng trong tâm mà đến khiến cho động phủ sụp xuống, xuyên thấu qua một cửa đá vô cùng chắc chắn cuối cùng bước chân vào nơi này và lấy được thanh kiếm này.

Tất cả đều chỉ là bởi vì tâm thần cảm ứng.

Mê thành Tuyết Vực vốn là một tòa thành thần bí cổ xưa có rất nhiều di tích, Đọa Thiên sơn mạch này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tuy nhiên việc có di tích trong đó cũng là một việc rất bình thường, bởi vậy Lâm Phong sau khi do cảm ứng tâm thần mà có được ý chí kiếm thì không dám có một lát trì hoãn nào mà nhanh chóng một đường chạy như bay, phòng ngừa gặp biến cố bất thường.

Đi lên trước một bước, Lâm Phong nhìn vào cái thi thể kia, huyết sắc kiếm này là hắn giữ ở trong tay mình tự đâm vào trái tim mình, dường như là hắn tự sát mà chết.

Người có thể có được một thanh kiếm như thế, thực lực phải là phi thường khủng bố mới đúng, nhưng không biết vì sao mà lại phải tự sát.

Nhìn thanh kiếm trước mắt như máu, thân kiếm thì màu đỏ cực kỳ yêu dị.

- Ma kiếm mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng dường như nó có được chủ kiến của mình, tính mạng của mình, nó sẽ cắn trả ta, ta căn bản không dùng được nó, hiện tại đó chính là một thanh kiếm ta cần.

Tay Lâm Phong chậm rãi vươn ra lập tức nắm chặt vào chuôi kiếm, lập tức trên thân kiếm màu máu đỏ càng tươi hơn, phóng thích ra huyết sắc hào quang, dường như sống lại.

Xuy!

Hào quang huyết sắc chiếu sáng bộ hài cốt kia, lập tức bộ hài cốt này hóa thành tro tàn, mai một vào trong giữa hư không.

Đồng thời một cỗ huyết sắc quang hoa nhưng lại thuận theo tay cầm kiếm của Lâm Phong mà bám lên, một đám huyết sắc xâm nhập vào giữa máu thịt trên cánh tay của Lâm Phong, giao hòa cùng thân thể của Lâm Phong.

- Huyết kiếm nhận chủ?

Đồng tử Lâm Phong ngưng tụ, thần binh lợi khí thật sự nó luôn có được tình mạng của mình, huyết kiếm có được ý chí kiếm đạo thông linh, giờ phút này huyết khí xâm nhập vào thân thể Lâm Phong, đó là nó đã chọn chủ.

- Thật sự là nhận chủ.

Tinh thần và huyết kiếm liên kết chặt chẽ, chuôi kiếm này huyết kiếm huyết quang đầy trời, tràn đầy kiếm khí khủng bố và huyết khí giết chóc, xung quanh không gian nhỏ hẹp của động phủ tràn ngập quang hoa đỏ như máu, thân kiếm huyết kiếm cũng điên cuồng run rẩy lên, như thể là đã phải lặng yên từ lâu lắm.

- Kiếm uống máu.

Một cỗ trí nhớ dũng mãnh ở trong đầu của Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong lại lóe lên không chừng, đồng thời hiện tại trong đầu của Lâm Phong còn có một bộ kiếm pháp, mười ba kiếm uống máu.

Kiếm giết người, kiếm pháp giết người.

Đồng tử của Lâm Phong một trận co rút lại, mười ba kiếm uống máu, kiếm uống máu vì sát phạt kiếm uống máu mà sinh.

Như vậy một thanh kiếm giết người, có gặp được hắn nhưng lại trực tiếp chọn chủ, chẳng lẽ bởi vì trong cơ thể của hắn có máu sát phạt chảy xuống?

- Thu lại.

Từ trên mặt đất bên cạnh Lâm Phong nhặt lên một vỏ kiếm đã han rỉ đem đeo lên trên lưng của mình, sau đó hắn tra kiếm vào vỏ, lập tức kiếm uống máu kia liền yên lặng.

Ánh mắt nhìn liếc chung quanh, không có vật phẩm nào khác, chỉ có một thanh kiếm, người nọ chết cũng không biết được vì sao mà chết.

- Đi ra!

Bước chân Lâm Phong đạp trên mặt đất, một cố kiếm ý phóng lên cao, vách núi từ từ bị xuyên thấu, vẫn là môt chất liệu cực kỳ cứng rắn, hẳn là một căn phòng bí mật.

Chỉ khi Lâm Phong xuyên thấu qua một cự ly ngắn, hắn lập tức cảm giác thấy thoải mái rất nhiều, thân thể trực tiếp ngút trời ầm ầm tiếng vang truyền ra, một lát sau thân thể của hắn chạy ra khỏi vách núi, bước vào trong giữa bóng đêm hư không.

- Đi tìm cái chết.

Một đạo sát khí đáng sợ trực tiếp áp bách lên người, Lâm Phong cảm thấy da đầu run lên, cổ âm sát khí này khiến cho hắn sinh ra một cảm giác buồn nôn.

- Cút.

Lâm Phong giận giữ quát lên, một ngọn lửa đáng sợ đột ngột phóng thích ra trong đêm tối điên cuồng thiêu đốt, bay thẳng đến trước người quăng đi ra ngoài.

Ông!

Ánh lửa bùng ra, người đột nhiên công kích Lâm Phong kia lóe tránh không kịp, lập tức cả người bị ngọn lửa chụp vào.

Khí âm sát tử thi điên cuồng lưu động ở quanh thân nhưng không có cách nào dập tắt được ngọn lửa này, ngọn lửa đáng sợ trong nháy mắt đã đốt cháy hoàn toàn, bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, làm cho người đánh lén này hóa thành người lửa.

- A!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hư không truyền ra, đánh vỡ không gian yên tĩnh, giữa hư không từng đạo bóng đen lóe ra. Người Thiên Sát tông toàn bộ tụ tập ở bên này, một đám lạnh lùng nhìn chắm chằm ngọn lừa đang thiêu đốt, chờ cho đến khi người nọ hoàn toàn biến mất đám người bọn họ mới đưa mắt nhìn sang Lâm Phong, thần sắc băng hàn đến tận xương.

Tại cửa ra vào sơn động này bọn họ đều có người phục chờ Lâm Phong, chính là vì để một kích giết chết Lâm Phong, họ không nghĩ tới Lâm Phong lại có thể thoát ra để lại quay lại, đầu tiên đánh giết bọn họ.

-Ta muốn nuốt tinh hoa huyết nhục của ngươi.

Một giọng nói âm u lạnh lẽo đến tận xương truyền đến, chỉ thấy một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy cất tiếng quát lạnh như băng:

- Lấy khí sát tử thi hút khô hắn đi.

Tiếng nói của người này vừa dứt, lập tức những Thiên Sát tông đó vây chặt Lâm Phong, một cổ sát khí tử thi đáng sợ từ trên người của bọn họ phóng ra lan tràn về hướng Lâm Phong.

- Xem ra kiếm uống máu ngày đầu tiên thấy ánh mặt trời, sẽ uống máu.

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, đôi vai khẽ run lên, một tiếng rít kiếm khí truyền ra, huyết sắc kiếm hiện ra giữa hư không, huyết quang mãnh liệt tách ra trong đêm tối có vẻ yêu dị vô cùng.