Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 555: Không Rảnh Luận Bàn

Ầm!

Bàn tay cương mãnh như gấu va chạm với chưởng lực bén nhọn, cát vàng bay múa trong không gian, nhưng Hắc Sa cảm thấy một lực lượng khôn cùng từ trong lòng bàn tay truyền tới, chấn cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều run rẩy.

- Giết!

Hắc Sa hét lớn một tiếng, trong miệng hắn phun ra là cuồng sa lợi nhận, những hạt cát kia giống như là từng thanh kiếm đâm tới Vu Thanh.

- Grào…

Vu Thanh gầm lên một tiếng như tiếng thú rống, cái miệng khổng lồ mở ra, trên mặt vô cùng dữ tợn, giống như là một đầu cuồng sư phát ra tiếng sư tử gầm, một khuôn mặt yêu sư như thực chất lộ ra.

Cuồng sa lợi nhận bị tiếng sư tử gầm thổi tan, Vu Thanh quát to một tiếng, chưởng lực vô cùng cương mãnh thu lại, sau đó giết ra. Thân thể Hắc Sa như một luồng lưu quang lùi lại, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ.

- Bịch, bịch…

Tiếng chân dẫm lên mặt đất, từng vết nứt xuất hiện. Hắc Sa liên tục lui về sau, nhìn những vết nứt kia cũng đủ biết thân thể hắn phải chịu đựng lực lượng khủng bố bực nào.

Mọi người đều tập trung nhìn về nơi này, ai cũng nhìn chằm chằm vào Vu Thanh, chỉ trong chớp mắt giao phong này, Vu Thanh dĩ nhiên chiếm thượng phong. Dùng chưởng lực cuồng bạo mà đẩy lui Hắc Sa, lực lượng thật đáng sợ.

Lâm Phong ngó chừng Vu Thanh, ánh mắt không ngừng lóe lên, năng lực Vũ hồn Vu Thanh rốt cuộc là gì? Vì sao hắn phát ra Đại Lực Hùng Chưởng mà lại phát ra tiếng sư tử gầm.

Vậy thì Vũ hồn của Vu Thanh là Hùng yêu hay là Sư yêu?

Về phần những người nước Tuyết Nguyệt biết được năng lực của Vu Thanh thì không kỳ quái gì, Vu Thanh là người đứng thứ ba trong tám đại công tử nước Tuyết Nguyệt, thực không cường đại sao được. Không phải là kẻ nào của đế quốc Long Sơn cũng có thể tùy ý sỉ nhục khiêu khích.

- Thiên tài đế quốc Long Sơn cũng không hơn gì! Thật không biết là lấy tư cách gì mà sỉ nhục người nước Tuyết Nguyệt ta!

Vu Thanh nhìn chằm chằm vào Hắc Sa, lạnh lùng phun ra một câu. Sau đó hắn lại lùi về chỗ mình đứng lúc trước, giống như là không có chuyện gì xảy ra.

Mà Hắc Sa thì sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi, lần giao phong này, hắn đã bại.

Vừa rồi còn lớn lối đắc ý, giờ lại bị thiên tài nước Tuyết Nguyệt đánh bại, mất hết mặt mũi rồi.

- Hắc Sa, xem ra ngươi phải tu luyện thêm một phen mới được.

Tần Xuyên lãnh đạm nói, Hắc Sa bị đánh bại thì bọn họ cũng cảm thấy mất mặt. Bọn họ muốn xem thử Lâm Phong là thần thánh phương nào, thuận tiện sỉ nhục các vị thiên tài nước Tuyết Nguyệt một phen. Nhưng Hắc Sa xuất thủ thì không những không sỉ nhục được người nước Tuyết Nguyệt mà còn bị người ta đánh lui. Bị người ta tát cho một phát làm cho bọ họ đều cảm thấy không còn mặt mùi gì rồi.

- Tần Xuyên, khong phải là ngươi muốn luận bàn với Lâm Phong một trận sao? Hiện tại, có phải là nên động thủ rồi phải không? Nếu ngươi muốn xuất chiến mà nói, bản thân ta cũng muốn đấu với người đánh bại Viên Đồng một trận.

Lúc này, một người nhìn Tần Xuyên nói, kéo lấy chú ý của mọi người, tất cả đều tập trung lên người Lâm Phong.

- Không sai!

Tần Xuyên gật đầu nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khiêu khích:

- Lâm Phong, có dám ra luận bàn một phen không?

- Chỉ vì nguyên nhân này mà các ngươi hưng sư động chúng tới đây?

Lâm Phong đạm mạc nói, mọi người đều sửng sốt, không rõ ý tứ của Lâm Phong.

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói:

- Các ngươi từ ngàn dặm xa xôi mà tới, tụ tập ở đây, khong phải là vì muốn đánh bại chúng ta, nhục nhã người nước Tuyết Nguyệt chúng ta một phen để chứng minh thực lực cường đại của các ngươi sao!

- Chỉ sợ các ngươi thất vọng rồi, đối với luận bàn gì đó, ta không có hứng thú!

Lâm Phong nhàn nhạt nói mấy câu, tên Tần Xuyên này lại muốn dùng Lâm Phong hắn để chứng minh sự cường đại của mình, chứng minh là Tần Xuyên hắn lợi hại cỡ nào.

Lâm Phong hắn không rảnh luận bàn với bọn họ.

Xoay người, Lâm Phong chuẩn bị rời đi, cũng không để ý tới mấy người kia.

Thiên tài?!

Thiên tài chân chính còn phải nhờ luận bàn để chứng minh sao? Thiên tài chân chính, tự nhiên sẽ phát ra quang mang chói mắt trên võ đài đại hội Tuyết Vực.

Cái gọi là luận bàn này chỉ là vì bên trong nhóm người bọn họ. Muốn dùng người nước Tuyết Nguyệt để chứng mình sự lợi hại của chính mình.

Hơn nữa, Hắc Sa đánh một trận với Vu Thanh cũng không chiếm được tiện nghi, lúc này bọn họ liền đưa mắt nhìn sang phía Lâm Phong hắn.

Muốn dựa vào việc đánh bại Lâm Phong mà lấy lại mặt mũi đã mất đi, đồng thời chứng mình Tần Xuyên hắn có cường đại bao nhiêu, lợi hại thế nào!

Nhìn Lâm Phong quay người bước đi, những người kia đều nheo mắt.

Không đánh!

Lâm Phong lại lười luận bàn với bọn họ!?

Tần Xuyên trở nên lạnh lùng, ánh mắt không ngừng lóe lên. Bây giờ, đánh hay không thì không phải Lâm Phong có thể định đoạt. Hôm nay, hắn đã buộc vào thế phải đánh bại Lâm Phong, sao có thể tay không mà về.

Nghĩ tới đây, Tần Xuyên bước tới, đuổi theo Lâm Phong.

Đồng thời, trên người Tần Xuyên phóng ra khí tức cường đại mà lạnh lẽo, bao phủ cả người Lâm Phong.

- Đánh hay không thì không phải ngươi nói là xong!

Tần Xuyên theo cương phong cuồng bạo mà tới, cuồng phong thổi qua mặt hắn, ánh mắt nhìn về bóng lưng Lâm Phong, chiến ý ngút trời bao trùm Lâm Phong.

Chân nguyên lực cuộn trào trong thân thể, Lâm Phong không đánh, hắn cũng phải bức Lâm Phong phải đánh.

Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia băng hàn cùng cực, ngay một khắc này, thân hình hắn đột ngột xoay người đứng lại. Đôi mắt lạnh lùng hắc ám rét lạnh thấu xương. Tần Xuyên nhìn không được mà thầm run rẩy, đôi mắt lạnh đến đáng sợ.

- Bốn ngàn Phật Ma lực!

Trong lòng Lâm Phong thầm quát một tiếng, một tia hắc ám cuộn trào, lực lượng Phật Ma đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay, Lâm Phong xoay người đánh về Tần Xuyên đang lao tới.

Cương phong mãnh liệt cắt qua không gian, phát ra từng tiếng phần phật, dường như muốn xé nát cả không gian.

Tròng mắt Tần Xuyên đột nhiên co lại, không nghĩ tới Lâm Phong lại bỗng nhiên công kích dữ dội như vậy, làm cho hắn ứng phó không kịp, căn bản không có bất kỳ ứng phó gì.

Kinh phong khủng bố đập vào mặt, Tần Xuyên nhanh chóng lui về sau, nếu bị lực lượng của Lâm Phong đánh trùng thì chắc sẽ bị thương rất nặng.

- Gió!

Thân hình Lâm Phong như một cơn gió mà theo sát Tần Xuyên. Lực lượng Phật Ma đáng sợ vẫn cuộn trào như trước, ép lên mặt Tần Xuyên, thổi bay mái tóc dài của Tần Xuyên.

- Cút ngay…

Tần Xuyên muốn vận khởi chân nguyên lực mà công kích, nhưng đã không có kịp rồi. Lâm Phong trực tiếp mạnh mẽ tấn công, đây nào phải luận bàn. Với lực đạo của Lâm Phong cùng với chân thân cương mãnh giết ra trong nháy mắt, nhanh tới mức không tin nổi.

- Diệt!

Trong lúc gấp gáp, Tần Xuyên giơ tay lên, chân nguyên lực ngăn cản công kích của Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong càng thêm lạnh lùng, căn bản không bỏ qua, thân hình hắn gần như dán vào Tần Xuyên, làm cho Tần Xuyên không có thời gian phản kích.

Chân nguyên cuộn trào trong tay, Tần Xuyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Phong.

- Cửu Dương Liệt Nhật!

Lâm Phong lại quát to một tiếng, một chùm ánh sáng mặt trời chói mắt phóng lên, theo tay trái Lâm Phong mà tràn ra, cực kỳ nhanh manh. Mục đích của hắn là bức cho Tần Xuyên không kịp ra tay.

Mọi người nhìn hai bóng người, ánh mắt đều trợn trừng. Nhanh, tốc độ của hai người quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ cảm thấy gần như mơ hồ. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, Lâm Phong dán sát vào Tần Xuyên, căn bản không để Tần Xuyên có cơ hội xuất thủ.