Sắc mặt Lâm Phong lạnh lẽo, hắn cười khẩy một tiếng rồi bước chân ra, Hồn phiên trong tay múa may. Lại hai tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, hai người chết, lực lượng chân hỏa trong cơ thể đều bị nuốt sạch.
Tên trung niên cầm đầu kia cắn chặt răng, môi còn chảy cả máu tươi, giơ chân định bụng bỏ chạy khỏi nơi đây.
Nhưng đúng lúc này, một làn gió lạnh lẽo phảng qua khiến hắn đờ người ra rồi đột nhiên trầm xuống, Hồn phiên đáng sợ kia trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu hắn, âm phong rít gào.
- Nguy hiểm thật!
Người trung niên mặc trường bào màu đỏ lửa kia sắc mặt xanh mét, ngay sau đó nhìn thấy một người đáp xuống trước người hắn, đúng là Lâm Phong.
- Những người khác có lẽ không phải chết, nhưng ngươi thì nhất định phải chết.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu. Những kẻ này chạy tới giết hắn, cũng phải có kẻ phụ trách. Đám người Phong Trần phải chịu trách nhiệm, mà tên trung niên mặc trường bào đỏ lửa này là thủ lĩnh của đám người kia, hắn đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm.
Người muốn mạng của Lâm Phong, chỉ cần có đủ thực lực là Lâm Phong tất sẽ tru sát.
Người này chắc chắn phải chết.
- Ta cũng là bị người ta ép bức, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy??
Tên trung niên này cứng đờ mặt, trong giọng nói để lộ ra chút yếu đuối. Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết.
- Bất kể là ngươi có bị ép bức hay không, ngươi muốn giết ta chính là sự thật. Thực lực ta mà không bằng ngươi thì sẽ bị ngươi giết, khi đó ngươi cũng chẳng nói rằng ngươi bị người ta bức bách. Mà thực lực ta còn mạnh hơn cả ngươi, cho nên ngươi phải chết.
Lời nói của Lâm Phong rất lạnh lùng, hắn luôn theo đuổi đạo lý rất đơn giản, nếu người muốn giết ta, ta sẽ giết người, không cần nguyên nhân.
Giống như các thế lực như Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, Tuyết Nguyệt thánh viện đã tiêu diệt Vân Hải tông của hắn vậy. Sau này khi có thế lực, hắn cũng diệt môn các thế lực này, ai nợ gì thì kẻ đó phải trả.
Trung niên mặc trường bào im lặng, sau đó cũng chẳng nói gì thêm. Hắn có thể hiểu được Lâm Phong, nếu có người muốn giết hắn thì hắn cũng chẳng thể nào bỏ qua cho đối phương được, mà chắc chắn là sẽ tru sát đối phương.
Người khác muốn giết mình, mình lại không giết hắn, đây không phải là lương thiện, mà là ngu xuẩn.
Ngọn lửa chân nguyên ào ào phả ra, người trung niên quát lên một tiếng, rung đôi tay lên. Ngay lập tức ở trước người hắn xuất hiện một loạt những đốm lửa hừng hực bốc cháy.
- Hừ!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào mà trực tiếp sải bước ra, Thái Dương phiên trong tay bay tới thân thể đối phương.
- Đốt!
Trung niên gầm lên một tiếng, vung song chưởng ra, từng đốm lửa điên cuồng lao tới Lâm Phong, cuồn cuộn không dứt.
- Thu!
Tiếng gió rít gào, Thái Dương phiên cuốn tới, lập tức bao vây những đốm lửa ấy lại rồi trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ, có bao nhiêu ngọn lửa đến là cắn nuốt từng ấy.
Cảnh tượng này khiến trung niên sắc mặt trắng bệch, hắn biết rõ Thái Dương phiên này tuy rất lợi hại, nhưng nếu hỏa diễm chi lực mà có thể vượt qua khả năng phiên có thể thừa nhận thì vẫn có thể đốt cháy được nó.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn không làm được điểm ấy. Ngọn lửa hùng mạnh bị cuốn vào trong Thái Dương phiên là bị cắn nuốt ngay lập tức, có thể thấy được ngọn lửa trong Thái Dương phiên còn mạnh hơn cả ngọn lửa của hắn.
- Nên kết thúc thôi!
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân thể hắn nhẹ nhàng như một ngọn giớ bước ra. Sau khi nuốt hết toàn bộ ngọn lửa của đối phương, Thái Dương phiên này cũng cuốn cả người trung niên mặc trường bào đỏ lửa kia vào trong phiên.
Xùy… xùy…
Ngọn lửa điên cuồng bốc cháy trong chớp mắt, đã đốt cháy thân thể người trung niên, hút linh hồn hắn vào trong không gian của phiên rồi dùng ngọn lửa luyện hóa, luyện hóa ngọn lửa có tính thôn phệ trong thân thể hắn.
Trên Thái Dương phiên, ngọn lửa đáng sợ đang bốc cháy hừng hực, càng lúc càng lợi hại. Trên đồ án mặt trời kia hiện lên đầy ngọn lửa, có lực lượng hỏa diễm của chính chiếc phiên này, cũng có lực lượng vừa cắn nuốt được.
Lực lượng vừa cắn nuốt được này chậm rãi dung nhập vào trong phiên, cũng có một phần xuyên qua hồn phách chi lực mà Lâm Phong ký thác vào Thái Dương phiên khi luyện chế ra nó, không ngừng truyền lại cho Lâm Phong.
Nhưng Lâm Phong lại không nhận lấy lực lượng hỏa diễm này, mà đẩy bọn chúng về trong Thái Dương phiên. Lực lượng hỏa diễm này còn cần trải qua quá trình tinh luyện, dù sao chúng vốn là lực lượng ngọn lửa của kẻ khác, không trải qua tinh luyện mà hấp thu thì sẽ khiến tu vi cảnh giới bị rối loạn.
Đối với Lâm Phong thì đây không phải chuyện tốt gì, nhiều khi chẳng những không thể xúc tiến được tu vi mà còn khiến tu vi cảnh giới của hắn không vững chắc.
Đối với những chuyện gây trở ngại tới tiền đồ tu luyện, Lâm Phong tất nhiên là sẽ không làm. Hỏa diễm chi lực vừa cắn nuốt được này tạm thời niêm phong lại trong Thái Dương phiên, như vậy cũng không có vấn đề gì.
Lúc này trong hư không rộng lớn mênh mông này chỉ còn lại một mình Lâm Phong, những kẻ khác đã sớm chạy trốn tới nơi nào rồi. Mà về phần những người không chạy thì đã bị Lâm Phong dùng Thái Dương phiên thu hết lại.
Lâm Phong dùng ý nghĩ thu Thái Dương phiên lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
- Cùng Kỳ!
Một tiếng quát trầm thấp vang lên. Cùng Kỳ dang đôi cánh ra, ngay lập tức bay vụt tới trước mặt Lâm Phong, cúi người xuống đợi Lâm Phong bước lên.
Mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ hiện giờ tuy vẫn bướng bỉnh khó thuần hóa như trước, nhưng ở trước mặt Lâm Phong vẫn còn vài phần nhân tính. Lâm Phong bảo nó làm gì là nó làm cái đó.
Lâm Phong bước lên ngồi sau đôi Xích Thanh vũ dực của Cùng Kỳ, cực kỳ oai phong.
- Tới hoàng cung!
Lâm Phong lạnh lùng ra lệnh. Hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong lại muốn Lâm Phong hắn chết đến thế sao?
Lệnh Mục Thanh tới giết hắn, khiến Tà Hỏa giáo đối phó hắn, tất cả đều là chuyện mà nước Thiên Phong làm ra, mục đích chỉ có một, muốn lấy mạng Lâm Phong.
Nếu bọn họ đã thèm mạng của Lâm Phong hắn như vậy, vậy Lâm Phong cũng phải thành toàn người khác không thì thất lễ rồi, chí ít thì cũng khiến Phong Trần luôn có cơ hội.
Cùng Kỳ gào thét bay lượn trên không trung, băng qua từng tòa lầu gác cao ngất. Lâm Phong đứng trên lưng Cùng Kỳ nhìn xuống phía dưới, xuyên qua mây mù, đúng là có vài phần mỹ cảm.
Mà lúc này ở giữa Hoàng thành, nơi một ngọn núi đá, hoàng tử Đoàn Vô Nhai của Tuyết Nguyệt, Hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong cùng các vị tuấn kiệt trẻ tuổi của hai quốc gia chia làm hai bên trái phải, cùng tiền bối của đế quốc Long Sơn Nhược Lam Sơn, còn có Kiếm Thần và Nghiêu Thiên Khu.
Lúc này, Hoàng tử nước Thiên Phong Phong Trần đột nhiêm cảm giác một làn gió lạnh lẽo kéo tới, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Phong Trần giật mình, quay đầu nhìn về phương xa như muốn xuyên thấu qua lớp mây mù trùng trùng điệp điệp kia, tìm kiếm người khiến hắn thấy lạnh lẽo.