Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 336: Công Pháp Thái Dương

Lâm Phong trực tiếp đi vào trong gian phòng của Mộng Tình, rất tùy ý, giống như đi vào gian phòng của mình vậy.

Nếu như hắn gõ cửa hỏi ý kiến của Mộng Tình, nói không chừng Mộng Tình lại nói nàng đã ngủ. Bây giờ Lâm Phong đã học được bài học, muốn đi vào chẳng nên gõ cửa.

Mộng Tình ngồi ở đó, nhìn Lâm Phong đi vào, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia sáng kỳ lạ. Nàng quay về Lâm Phong nói:

- Ngươi đã thăng cấp?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu cười:

- Huyền Vũ cảnh, không bao lâu nữa, ta sẽ không cần nàng phải bảo vệ ta.

Nghe thấy Lâm Phong nói vậy, Mộng Tình sửng sốt một chút. Trong mắt nàng lại lóe lên một sự thất vọng. Nàng nhìn Lâm Phong nói:

- Vậy ngươi... không cần ta ở bên cạnh sao?

- Làm sao có thể như vậy được!

Lâm Phong nhìn sự thất vọng trong mắt Mộng Tình, trên mặt trái lại lộ vẻ vui mừng. Rốt cuộc cô gái này không còn che giấu tình cảm của mình nữa.

Lâm Phong đi tới bên cạnh Mộng Tình. Hắn ngồi xuống, một tay vòng qua sau lưng Mộng Tình, ôm vòng eo thon của nàng, khiến thân hình Mộng Tình khẽ run rẩy, muốn nhanh chóng tránh ra. Chỉ có điều hiện tại Lâm Phong cũng không khách khí với nàng. Hắn dùng chút sức lực mạnh mẽ kéo Mộng Tình vào ngực mình.

Bây giờ Lâm Phong xem ra đã rõ ràng. Hi vọng Mộng Tình chủ động là chuyện không thể có được, chỉ có bản thân hắn cương quyết một chút, ngược lại bất luận hắn làm sao Mộng Tình cũng sẽ không thể nào bắt hắn.

Huống hồ, có thể không tốn thời gian dài, tu vi của hắn đã có thể vượt qua Mộng Tình. Khi đó, Mộng Tình không làm gì được hắn. Vậy không phải là tùy vào hắn sao…

Nghĩ tới điều này, trong lòng Lâm Phong lại có mấy phần đắc ý.

- Mộng Tình, ta không cần nàng tiếp tục bảo vệ ta, nhưng ta sẽ bảo vệ nàng.

Nghe thấy Lâm Phong nói những lời ôn như như vậy, trong lòng Mộng Tình khẽ run rẩy. Trong con ngươi lại hiện lên một nụ cười. Chỉ có điều, nụ cười chỉ thoáng hiện rồi lập tức biến mất.

Hai người ôm nhau không nói gì.

Một lúc lâu, Mộng Tình lại mở miệng nói:

- Lâm Phong, thể chất trên người ngươi dường như đã thay đổi. Ngươi tu luyện chính là công pháp thuộc tính "Hoả" sao?

- Xem như là vậy đi. Ta tu luyện công pháp Đại Nhật Phần Thiên kinh, công pháp chí dương, luyện thành Dương Hỏa chân nguyên, thể chất tất nhiên là thiên hỏa.

Lâm Phong cũng không có gì che giấu Mộng Tình, mở miệng nói.

- Đại Nhật Phần Thiên kinh!

Ánh mắt Mộng Tình cứng lại, nói:

- Lâm Phong, Đại Nhật Phần Thiên kinh vừa mới bắt đầu tu luyện đó là công pháp Địa cấp hạ phẩm. Dương Hoả chân nguyên hùng mạnh, đẳng cấp công pháp cũng sẽ tăng lên. Có người nói chính là công pháp thái dương chân chính, uy lực vô cùng. Ngươi làm sao có được nó vậy?

Mắt Lâm Phong nhíu lại, nhìn Mộng Tình, kinh ngạc hỏi:

- Mộng Tình, làm sao nàng biết?

- Bởi vì ta tu luyện công pháp thiếu âm.

Mộng Tình mở miệng nói:

- Bây giờ Đại Nhật Phần Thiên kinh của ngươi mới là Địa cấp hạ phẩm, cũng thuộc về công pháp thiếu dương. Nhưng sau này công pháp thăng cấp, sẽ trở thành công pháp thái dương chân chính, đối lập với công pháp thái âm, là công pháp hùng mạnh chân chính có thể thiêu trời đốt biển.

- Thái dương, thái âm, còn có thiếu dương, thiếu âm.

Mắt Lâm Phong chợt lóe sáng. Thái dương này cũng không chỉ là là thái dương thiên không, mà là một loại dương chí cực.

Mộng Tình, nàng mới chỉ tu luyện công pháp thiếu âm, hàn ý đã mạnh như vậy. Mà Đại Nhật Phần Thiên kinh là công pháp thái dương, chẳng trách thể chất lại nóng như vậy. Ngay cả tắm cũng có thể đun nóng nước trong bồn tắm khiến nước bốc hơi.

- Mộng Tình, hiện tại Đại Nhật Phần Thiên kinh thuộc về công pháp thiếu dương, mà nàng tu luyện chính là công pháp thiếu âm. Như vậy…

Ánh mắt Lâm Phong lóe sáng, xoa xoa đầu, run run cười nói:

- Mộng Tình, chi bằng... chúng ta song tu?

Trong mắt Lâm Phong lộ ra vài phần xấu hổ, giống như một thiếu niên mới lớn. Hôm nay thực lực của hắn đã đạt đến Huyền Vũ cảnh, quả quyết sát phạt. Nhưng khi nhắc tới hai chữ song tu, trái tim hắn vẫn đập thình thịch. Hắn còn nói ra với Mộng Tình, nữ thần trong lòng mình. Lâm Phong thật sự đã lấy hết sự dũng khí.

Mộng Tình nghe thấy hai chữ song tu, sắc mặt liền cứng đờ. Trái tim nàng cũng đập thình thịch, vô cùng khẩn trương.

- Mộng Tình, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn trục xuất hàn ý trên người của nàng ra. Công pháp thái dương của ta có lẽ có thể áp chế được công pháp thiếu âm của nàng.

Lâm Phong nhìn thấy Mộng Tình nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác hơi không dễ chịu, cười ngây ngô nói.

Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Phong như vậy, lớp băng sương trên mặt Mộng Tình rốt cuộc đã được hòa tan. Nàng bật cười, giống như đóa tuyết liên nở rộ trên núi tuyêt, đẹp đến mức khiến Lâm Phong hoa mắt.

Mộng Tình nở nụ cười khuynh thành như vậy, đại khái bởi vì hắn nói làm vậy là suy nghĩ cho bản thân mình. Khi hàn ý trên mặt nữ thần băng sơn bị hòa tan, lộ ra nụ cười sáng lạn hoàn mỹ kia, đủ khiến băng tuyết đầy trời cũng tan đi, khiến ánh mặt trời chiếu vào tâm linh người ta.

Lâm Phong cũng mỉm cười, một nụ cười rất tự nhiên. Nhìn thấy nụ cười khuynh thành của Mộng Tình, hắn cười, một nụ cười phát sinh từ sâu trong nội tâm.

- Lâm Phong, cho ta thêm một ít thời gian nữa được không?

Mộng Tình dịu dàng nói, khiến nụ cười trên mặt Lâm Phong chợt cứng lại, tim không ngừng đập mạnh:

- Mộng Tình... Nàng... đồng ý sao?

Mộng Tình nói cho nàng thêm một thời gian nữa, không thể nghi ngờ là một sự thừa nhận ngầm.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phong, trên mặt Mộng Tình đỏ bừng. Ánh mắt bối rối lại không dám đối diện với Lâm Phong. Chỉ có điều Mộng Tình vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Nàng đồng ý. Yêu, còn có cái gì không thể cho hắn nữa. Chỉ là... Nàng hơi sợ...

Nhìn Mộng Tình ngượng ngùng gật đầu, Lâm Phong chỉ cảm thấy tìm mình như sắp nhảy ra ngoài. Song tu, trước đây hắn chưa bao giờ dám nghĩ, không dám xem thường nữ thần băng tuyết này.

Ngày xưa, Mộng Tình thể hiện ra thực lực Huyền Vũ cảnh, hơn nữa còn có dung nhan hoàn mỹ khiến Lâm Phong chỉ có thể thưởng thức nàng. Mặc dù thỉnh thoảng hắn có một chút tâm tư, cũng chỉ đặt ở sâu trong nội tâm. Nhưng theo cảm tình dần dần trở nên sâu đậm, cùng với tu vi không ngừng trở nên mạnh mẽ, suy nghĩ của Lâm Phong cũng thay đổi, muốn có được Mộng Tình, hoàn toàn nắm giữ.

Nữ thần băng tuyết thì đã làm sao. Cho dù trái tim mình có bị tan ra, hắn cũng nguyện bảo vệ nàng.

Mộng Tình nhất định là cô gái của hắn.

Đặc biệt là sau khi đột phá đến Huyền Vũ cảnh, có thể bản thân Lâm Phong cũng không biết, sâu trong nội tâm hắn lại có ý nghĩ này. Nó càng ngày càng mãnh liệt, mới có thể khiến hắn dám mở miệng nói với Mộng Tình hai chữ song tu.

Mà Mộng Tình cũng cho hắn một niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Không ngờ nàng lại không từ chối. Tuy rằng Lâm Phong cũng biết Mộng Tình thích hắn, nhưng mỹ nhân băng sơn này trước sau hắn vẫn không có cách nào mở rộng cửa lòng của nàng. Lâm Phong cảm giác giữa hai người luôn có một bức tường vô hình kéo dài khoảng cách. Nhưng giờ phút này, bức tường vô hình kia đã không còn nữa. Mộng Tình không tiếp tục che giấu tình cảm trong lòng mình, hoàn toàn thả lỏng. Nàng lại gật đầu đồng ý song tu với hắn.

Chỉ đơn giản gật đầu như vậy, không thể nghi ngờ chính là lời tuyên ngôn cho ái tình.

Lâm Phong nở nụ cười, cười đặc biệt sáng lạn, ôm chặt lấy Mộng Tình, nhìn dung nhan khuynh thành của nàng gần trong gang tấc. Lâm Phong dịu dàng nói:

- Đương nhiên có thể, chỉ có điều, hiện tại trước tiên hôn đã...

Lâm Phong nói xong, rất bá đạo cúi đầu xuống đôi môi đỏ mang theo hơi lạnh, dần dần dùng sự ấm áp hòa tan băng giá.

Mộng Tình, là cô gái của Lâm Phong hắn!

Mộng Tình cũng không tiếp tục che giấu tình cảm trong lòng mình. Hai tay nàng ôm chặt lấy Lâm Phong, để mặt hắn xâm phạm cũng không mấy dịu dàng.



- Thiếu gia!

Lúc này, một giọng nói cắt ngang sự nhiệt tình của Lâm Phong và Mộng Tình. Môi hai người rời nhau. Khuôn mặt hoàn mỹ của Mộng Tình ửng hồng, càng thêm rung động lòng người.

Lâm Phong vừa cười vừa nhìn Mộng Tình, dịu dàng vuốt ve gò má của nàng, nhưng trong lòng hơi buồn bực.

Y Tuyết đến thật không phải lúc.

- Ta đi xem thử.

Lâm Phong trầm giọng khẽ nói.

- Ừ.

Mộng Tình nhu thuận gật đầu, giống như một cô gái rất biết nghe lời.

Lâm Phong ra khỏi phòng, chỉ thấy hắn Tuyết đứng ở đó, quay về Lâm Phong nói:

- Thiếu gia, có một người tự xưng là Nam Sơn tới tìm thiếu gia.

- Nam Sơn.

Lâm Phong thoáng nhíu mày. Hắn tới làm gì vậy?

Nam Sơn là người của nhị hoàng tử. Hắn đến, đại biểu cho nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai muốn tìm mình.