Sau khi Lâm Phong rời đi, trong phòng luyện đan chỉ còn lại Hỏa lão và Xích lão.
- Xích lão quỷ, nói thật, tuổi của ngươi nhỏ hơn so với ta một chút, tu vi cao thâm hơn so với ta, đã là Huyền Vũ cảnh tầng ba đỉnh phong. Thiên phú tốt hơn so với ta. Huyết Hồn Huyền đan này sẽ tăng cường huyết mạch, tăng cường linh hồn. Nếu như ngươi dùng, rất có khả năng ngươi sẽ có đột phá trong cảnh giới, bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Trong thành cổ Thiên Lạc đang hỗn loạn này, chúng ta cũng có thêm mấy phần lực lượng.
Trong ánh mắt Hỏa lão có mấy phần nghiêm túc, nói:
- Cho nên lão quỷ, chúng ta liền không nên tiếp tục tranh cãi nữa.
Ánh mắt Xích lão có phần ngưng trọng. Trầm mặc chốc lát, rốt cục lão gật đầu, nói:
- Được.
- Lão quỷ, không cần nghiêm túc như vậy. Lấy thiên phú của Lâm Phong, thêm vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đan dược sau này còn không phải là cuồn cuộn không dứt sao? Ngươi còn sợ ta sẽ không được dùng nữa sao.
Con ngươi của Xích lão co lại một hồi. Lâm Phong bây giờ mới Linh Vũ cảnh. Mà Hỏa lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Ông ta lại nói muốn đi theo Lâm Phong.
- Đúng, đi theo Lâm Phong.
Hỏa lão cũng không giống như đang đùa. Ông ta nghiêm túc nói:
- Lão quỷ, năng lực luyện đan của Lâm Phong thế nào, nói vậy trong lòng ngươi hẳn đã đoán được.
Lông mày của Xích lão nhíu chặt, lão gật đầu nói:
- Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có lực lượng linh hồn đặc biệt, ta đoán Lâm Phong chính là Luyện Đan sư trời sinh.
- Lão quỷ nhà ngươi nói sai rồi.
Hỏa lão lắc đầu.
- Sai rồi sao?
- Đúng, sai rồi. Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng linh hồn đặc biệt, không chỉ có luyện đan, tất cả các phương diện, chỉ cần Lâm Phong muốn là hắn đều có thể làm được. Hắn có thể trở thành võ tu hùng mạnh, Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp Đại sư. Tất cả mọi thứ, chỉ cần hắn muốn đều có thể làm được. Với thiên phú như thế, có thể gặp mà không thể cầu.
Không sai, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa còn có linh hồn lực mạnh mẽ lượng, đây chính là thiên phú. Tất cả mọi thứ đều dựa vào thiên phú như thế.
- Lão quỷ, dù xét về cách đối nhân xử thế cũng như thiên phú của Lâm Phong ngươi cũng đều thấy được. Đáng để tín nhiệm. Ngươi biết, chúng ta mặc dù là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng tuổi tác không nhỏ. Dựa vào chính mình, sợ rằng cả đời cũng không hy vọng có thể bước vào cảnh giới Thiên Vũ hùng mạnh hơn. Tuổi thọ của chúng ta sẽ có thời điểm cuối cùng. Bây giờ tại thành cổ Thiên Lạc nhất thời có thể uy phong, nhưng chung quy sẽ hóa thành đất vàng. Nhưng theo Lâm Phong, lại có thêm một cơ hội.
Xích lão nghe được thấy Hỏa lão nói vậy, trong lòng run lên. Không sai. Tuổi thọ của người bình thường là một trăm. Mà khi võ tu, Khí Vũ cảnh và Linh Vũ cảnh sẽ khiến thân thể cường tráng, bình thường có thể sống đến một trăm năm mươi năm; Mà Huyền Vũ cảnh nắm giữ thời gian hai trăm năm, nhưng đại nạn vẫn sẽ tới; Tuy nhiên một khi đạt tới Thiên Vũ, mới tính là sải bước vào một cảnh giới khác, nắm giữ tuổi thọ năm trăm năm, có thêm ba trăm năm để theo đuổi võ đạo vô thượng.
Tuy rằng bọn họ ở thành cổ Thiên Lạc vẫn tính là uy phong, nhưng phóng tầm mắt ra đại lục, lại chẳng tính là gì. Hơn nữa, sớm muộn sẽ tới ngày đại nạn, hóa thành bụi bặm, không có cơ hội theo đuổi đại đạo.
- Dệt hoa trên gấm, giúp người khi gặp nạn. Xích lão quỷ, bây giờ Lâm Phong đang cần giúp đỡ. Nếu như hiện tại theo hắn, Lâm Phong chắc chắn sẽ cảm kích trong lòng. Mà nếu như có ngày, Lâm Phong một bước thẳng lên mây xanh, muốn dệt hoa trên gấm, ai còn quan tâm tới ngươi.
Hỏa lão tiếp tục nói:
- Lão quỷ, rồng bơi trong chỗ nước cạn, khi gặp thời thế có thể bay vút lên trời. Bây giờ chúng ta có cơ hội trở thành một phần trong đó, chứng kiến một thiên tài quật khởi, làm sao có thể không phải là một chuyện may mắn. Huống hồ, có thể đi theo Lâm Phong, chúng ta còn có thể có cơ hội truy tìm đại đạo bất tử kia.
- Rồng bơi chỗ nước cạn, gặp thời thế bay vút lên trời!
Xích lão thì thào nói nhỏ:
- Đại đạo bất tử không thể chạm tới. Chúng ta thật có cơ hội chạm đến sao!
- Được rồi lão quỷ. Bản thân ngươi suy nghĩ thật kỹ. Trước tiên dùng Huyết Hồn Huyền đan tăng cường cảnh giới một chút. Ta sẽ giúp ngươi hộ pháp.
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua. Tại thành cổ Thiên Lạc, gió nổi mây phun.
Phía tây, cao thủ Hạo Nguyệt Tông vừa tới thành cổ. Phía bắc, cao thủ Băng Tuyết sơn trang tề tụ. Mặt khác, cho dù là Lạc Hà tông ở biên giới cách xa Tuyết Nguyệt cũng có cao thủ đến đây. Đồng thời, Hoàng thành, Vạn Thú môn, Vũ gia thậm chí là hoàng thất đều có cao thủ đi tới thành cổ Thiên Lạc.
Trừ những người này ra, còn có một vài thế lực thần bí không rõ tên, toàn bộ đều bị bao vây bên trong thành cổ Thiên Lạc, chỉ được phép vào, không cho phép ra. Bất kể là người phương nào, cũng không thể bước ra khỏi thành cổ Thiên Lạc nửa bước.
Mọi người, đều chỉ vì một mục đích, một trong bốn chiếc đỉnh nổi tiếng thời thượng cổ, Cửu Thiên Thương Long đỉnh.
Kỳ bảo thượng cổ, không có ai biết nó có công hiệu hùng mạnh thế nào, nhưng nếu Cửu Thiên Thương Long đỉnh có thể trở thành một trong mười cái đỉnh nổi danh nhất thời thượng cổ, tuyệt đối là báu vật chân chính.
Thời thượng cổ này, không phải là thời thượng cổ của Tuyết Nguyệt, mà là thời thượng cổ của đại lục Cửu Tiêu. Một chiếc đỉnh được đại lục công nhận là nổi danh xuất hiện ở Tuyết Nguyệt, sao có thể không dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Không nói nước Tuyết Nguyệt, cho dù là các quốc gia khác biết Tuyết Nguyệt có kỳ bảo như vậy xuất hiện cũng tới tranh cướp.
Lúc này, trong một gian nhà cổ cũ nát tại thành cổ Thiên Lạc, một người ăn mặc rách rưới, đầu đội mũ rộng vành ngồi dưới đất, đầu cúi thấp xuống. Nhưng mà, trong mắt lão lại không ngừng lóe lên tà quang.
- Một đám khốn kiếp!
Âm thanh tà ác phun ra từ trong miệng người này. Ánh mắt của lão lại có vẻ cực kỳ lạnh giá.
Người này, chính là Mạc Thương Lan ngày ấy đã chiếm được Cửu Thiên Thương Long đỉnh.
Chỉ có điều, chuyện sau đó không hề tuyệt vời giống trong tưởng tượng của lão. Sau khi lấy được kỳ bảo, Mạc Thương Lan gặp phải vô số sự ngăn chặn, bị khắp nơi xông tới bao vây tấn công. Lão mấy lần muốn lao ra khỏi thành cổ Thiên Lạc, nhưng cũng thiếu chút nữa ngay cả cái mạng cũng phải vứt bỏ. Về sau, càng ngày càng nhiều cường giả tập trung ở trong thành cổ. Mạc Thương Lan, đi cũng không đi được, bị mọi người liên tục bao vây tấn công.
Giờ phút này, trên người lão đầy vết thương. Chính là những vết thương có được sau những đợt tấn công. Tuy nhiên cũng có vô số người đã chết ở trong tay của lão.
Nhưng hôm nay, lão lại giống như một con chuột nhắt, trốn tránh khắp nơi, bị người đuổi giết, cực kỳ uất ức.
Hơi thở hết sức nặng nề, trên người Mạc Thương Lan mơ hồ có lực lượng chân nguyên đang lưu chuyển, khí tức cực kỳ bất ổn. Trong khoảng thời gian này, lão lại cắn nuốt tinh huyết chân nguyên của không ít người. Nhưng hậu quả đáng sợ chính là tai hoạ ngầm cũng dần dần xuất hiện. Đặc biệt là ở thời khắc mấu chốt này. Điều này đối với lão mà nói, có tính chất huỷ diệt.
Lúc này, chân mày Mạc Thương Lan nhíu lại. Tà quang lóe lên. Phía xa không ngừng có người đi về phía này.
- Sư muội, nơi này có một gian nhà tranh. Chúng ta qua đó xem thử một chút.
Một giọng nữ vang lên. Ngay lập tức có không ít tiếng bước chân truyền đến.
Tà quang trong mắt Mạc Thương Lan loé lên, lão ngồi ủ rũ ở trong một góc.
Một lát sau, có ba bóng dáng mỹ lệ đi vào gian nhà tranh này.
- Sư tỷ, tỷ xem, nơi này có người. Chúng ta vẫn nên đi tới nơi khác đi.
Một nữ nhân ôn nhu nói.
- Đi chỗ khác cái gì. Bảo hắn cút đi là được.
Người được gọi là sư tỷ kia khá ngang ngược. Nàng lập tức tiến tới bên cạnh Mạc Thương Lan, lạnh lùng quát:
- Chúng ta chính là người của Lạc Hà tông, muốn nghỉ ngơi ở chỗ này. Ngươi đi chỗ khác đi.
- Đi chỗ khác?
Mạc Thương Lan thốt lên một câu nói khẽ. Ngay lập tức, đầu của lão chậm rãi ngẩng lên. Tà quang yêu dị lóe lên trong đôi mắt lão, khiến cả linh hồn của vị sư tỷ kia run lẩy bẩy, biến sắc.
Vèo vèo.
Từng sợi dây leo nhanh chóng vung lên, trong nháy mắt trói chặt lấy thân thể của cô ta. Nguyên lực và tinh huyết của cô ta không ngừng bị hút ra.
- A…
Tiếng hét khủng bố chói tai truyền ra. Hai người phía sau muốn chạy trốn, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có hai dây leo lần lượt cuốn chặt lấy thân thể của các nàng, trói chặt lấy các nàng.
- Cứu mạng...
Vị sư tỷ kia kêu thảm một tiếng. Thân thể của cô ta lập tức hóa thành một bộ thây khô, mềm oặt nằm trên mặt đất.
Không chỉ có cô ta, một thiếu nữ bên cạnh nàng, cũng bị hút khô. Ba vị nữ tử, chỉ còn lại có một người cuối cùng.
- Mạc Thương Lan, ngươi quả nhiên ở chỗ này.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền ra. Ngay lập tức, gian nhà tranh bị đóng băng. Thân thể Mạc Thương Lan bỗng nhiên run lên, không để ý tới chuyện giết nữ tử kia nữa.
- Ầm!
Khối băng vỡ vụn. Mạc Thương Lan trực tiếp xông ra ngoài.
- Mạc Thương Lan, ta đã đuổi theo ngươi lâu như vậy, ngươi còn muốn trốn sao?
Giọng nói lạnh lẽo từ phía xa truyền đến, vô cùng lạnh lùng.
- Băng… Hà… Đằng!
Bên trong nhà tranh, thiếu nữ nghe được một tiếng tiếng kêu cực kỳ tà ác. Ngay lập tức thân thể của nàng mềm oặt, ngồi dưới đất, nhìn hai vị sư tỷ của mình đã bị hút thành thây khô. Thân thể của nàng vẫn không ngừng run rẩy.