Ưng bảo chủ quát lạnh một tiếng, lập tức cuồn cuộn vó ngựa lao ra, đem Thiên Sơn tửu lầu vây tầng tầng. Ưng bảo chủ đứng ở đàng xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tửu lầu, sát khí lộ rõ.
- Xông vào, muốn sống.
Ưng bảo chủ lạnh lùng nói.
- Dạ!
Sau khi quát một tiếng, rất nhiều thiết kỵ đạp đổ đại môn của Thiên Sơn tửu lầu, lập tức mấy thớt ngựa đồng thời bước vào trong tửu lầu.
Nhưng ngay lúc bọn họ bước vào tửu lầu, một cỗ khí thế sắc bén bá đạo vô cùng đập vào mặt, làm cho bọn người đang ngồi trên lưng ngựa kia tâm thần run lên.
Đao, theo gió, ẩn chứa đao ý vô cùng bá đạo.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đám người từ trong tửu lầu bay ra, va vào bọn đang muốn tiến vào ở phía sau, nhất thời hỗn loạn, máu tươi bay tứ tung.
Tiếng ầm vang không ngừng truyền ra, rất nhiều người té trên mặt đất, trong đó, những người đầu tiên bước vào tửu lầu đã tắt thở!
Một màn này làm cho ánh mắt của mọi người khẽ run, Lâm Phong ở bên trong nhưng lại không chút khách khí, trực tiếp giết những người dám bước vào tửu lầu.
Không ai bên Ngốc Ưng bảo dám bước vào tửu lầu nữa, mà đứng trước tửu lầu chần chừ, do dự.
Người ở bên trong rất nguy hiểm.
Người có thể giết Ngốc Thứu hiển nhiên không yếu, ở chỗ này, nếu luận thực lực thì chỉ sợ chỉ có Ưng bảo chủ mới có thể chiến thắng người nọ.
- Xếp một hàng, cùng nhau xông vào, không cho phép bất cứ ai được lùi.
Ưng bảo chủ thấy đám người ngồi trên lưng ngựa chần chừ, lạnh lùng quát, Ngốc Ưng bảo sao có thể kể cả tên đã giết Ngốc Thứu cũng bắt không được.
Bọn người Ngốc Ưng bảo ánh mắt run lên, trên mặt đều hiện lên một tia sát khí. Lập tức bọn họ dàn trận, vó ngựa cuồn cuộn, gần như đồng thời hướng Thiên Sơn tửu lầu chạy chồm tới.
Không có ánh đao bá đạo xuất hiện, cũng không có ai bị oanh ra ngoài, từng đạo thiết kỵ chạy chồm lên, toàn bộ xông vào tửu lầu.
Ưng bảo chủ trên mặt lộ ra một tia cười lạnh như băng, dám giết người của Ngốc Ưng bảo, nhất định phải chết!
- A….
Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột truyền ra, làm cho nụ cười của Ưng bảo chủ cứng ngắc lại, đồng thời, cũng làm cho mọi người bên ngoài trong lòng run lên.
Trong tửu lầu, ánh sáng màu tím như ẩn như hiện, tiếng vang rào rào truyền ra, ánh sáng tím đó càng ngày càng thịnh, ngút trời ngút đất.
Ở trong mắt mọi người, trong tửu lầu dường như xuất hiện một đại dương mênh mông màu tím, bao phủ toàn bộ những người ở trong tửu lầu.
- Rống…
Một mồm rộng màu tím xuất hiện ở cửa tửu lầu, đem toàn bộ thiết kỵ trong tửu lầu chặn lại, xuất hiện ở trong mắt mọi người đại dương mênh mông màu tím, giống như mồm rộng của yêu thú, vô cùng dữ tợn, mồm rộng yêu xà màu tím!
Đợi cho đại dương mênh mông màu tím chậm rãi rút đi, mọi người lại nhìn vào trong tửu lầu, đã không thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Những người bước vào tửu lầu đều đã chết!
Không có người nào còn sống!
- Xem ra muốn giết Lâm Phong cũng không dễ dàng.
Đám người trong lòng thầm run, vừa rồi người Ngốc Ưng bảo trước sau bước vào tửu lầu cũng có mấy chục người, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đã bị giết. Ưng bảo chủ không ra tay, Lâm Phong ở bên trong chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ đi vào một cái, chết một cái.
Đương nhiên, còn có một phương pháp, là hủy tửu lầu, nhưng nếu dựa vào thủ đoạn này làm cho Lâm Phong hiện thân, như vậy có vẻ như người Ngốc Ưng bảo ngay cả một cánh cửa đều không đạp vào nổi, mà phải hủy cả tửu lầu.
Lúc này, Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ở trước tửu lầu, ánh mắt quét mắt qua đám người liếc mắt một cái, hết sức khinh cuồng, bá đạo.
- Ai dám đi vào? Kẻ nào vào ta giết kẻ đó.
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, làm cho rất nhiều người ánh mắt trầm xuống, nếu bọn họ dám tiến vào, thật sự sẽ bị Lâm Phong giết từng người một.
Lâm Phong cũng không phải là hạng người lương thiện!
- Muốn chết.
Ưng bảo chủ quát một tiếng lạnh như băng, bén nhọn tiếng ưng gáy truyền ra, thân thể hắn phóng lên, rồi đột nhiên ở trên không đổi hướng, hướng tửu lầu đánh tới, tốc độ nhanh đến khó tin, ưng kích trường không.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên nụ cười lạnh lùng, nhìn Ưng bảo chủ đang lao đến, thân thể hắn đột nhiên lui về phía sau, vô tận ánh sáng tím gầm thét, quấn quanh thân thể của hắn.
- Giết!
Ưng bảo chủ nháy mắt đã đến cửa tửu lầu, một tiếng quát chói tai từ trong miệng hắn truyền ra, nhất thời ba đạo chân nguyên lực đồng thời oanh kích ba hướng, Mộng Tình, Lâm Phong cùng Bá Đao.
- Ào ào!
Quang hoa màu tím phô thiên cái địa, hướng Ưng bảo chủ quét qua, đồng thời, kiếm quang bá đạo chém xuống, va chạm vào một luồng chân nguyên lực, phát ra tiếng ầm vang.
- Hừ!
Ưng bảo chủ hừ lạnh một tiếng, chân nguyên lực phóng ra ngoài, trên người tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, song chưởng đánh ra. Hồ nước màu tím gào thét nhưng lại bị đẩy ngược lại, không mảy may ăn mòn hắn, đồng thời, lợi trảo của Ưng bảo chủ, chộp thẳng tới Lâm Phong, rất mạnh, động tác vô cùng liền mạch dứt khoát.
Nhưng mà đúng lúc này, Ưng bảo chủ trái tim đột nhiên rung động, một cổ lãnh ý cực kỳ bá đạo, trực tiếp xâm nhập trái tim của hắn, đóng băng trái tim của hắn.
Thân thể đột ngột chuyển hướng, hàn ý khủng bố vô cùng làm cho Ưng bảo chủ sắc mặt đại biến, thân thể run lên, muốn hướng ngoài cửa mà đi, nhưng giờ phút này đại môn tửu lầu đã đóng chặt, hàn ý cực hạn, đã phủ xuống.
- Rầm két!
Vô tận hàn băng va chạm cùng chân nguyên lực, giờ khắc này, chân nguyên cũng như bị đóng băng, cũng cùng lúc này, tiếng vang gào thét ào ào vang lên đại dương mênh mông màu tím phô thiên cái địa nháy mắt bao phủ thân thể Ưng bảo chủ. Một cỗ ăn mòn khí tức xâm thực thân thể Ưng bảo chủ, làm cho sắc mặt hắn kịch biến.
- Phong!
Một cổ hàn ý từ trên trời giáng xuống, Ưng bảo chủ giãy dụa thân thể, nhưng những yêu xà thật lớn do hồ nước màu tím vô tận hóa thành xoay quanh, giống như một cái lốc xoáy, đem thân thể hắn cuốn ở bên trong, không thể động đậy.
- Răng rắc!
Băng phong chi ý ngập tràn, Ưng bảo chủ bàn tay bị hàn băng bao trùm, đóng băng, hơn nữa, này đóng băng theo bàn tay của hắn đi lên rất nhanh. Dưới ánh mắt tuyệt vọng của hắn, thân thể hắn bị đóng băng từng chút một.
- Rống!
Ưng bảo chủ nhìn tận mắt thân thể của chính mình bị đóng băng, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng vô dụng, rơi vào lốc xoáy trong hồ nước màu tím, hắn căn bản không có chỗ mượn lực, giờ phút này lại bị băng phong, hắn chỉ có một con đường chờ chết.
Đường đường phó bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng lúc này, lại phải nhìn tận mắt chính mình tiến gần đến cái chết, loại sợ hãi này làm cho thân thể hắn điên cuồng run rẩy, hắn không muốn chết.
Hắn chạy tới báo thù, muốn giết Lâm Phong, nhưng hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, hắn sẽ bị người ta phản giết.
Tiếng vang răng rắc vẫn truyền ra, hàn băng lan tràn. Rốt cục dưới ánh mắt soi mói đầy tuyệt vọng của Ưng bảo chủ tuyệt vọng, thân thể hắn đã triệt để bị đóng băng.
Bên ngoài, mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào đại môn đã bị tổn hại của Thiên Sơn tửu lầu, tuy rằng đã bị đánh đến biến dạng hoàn toàn, nhưng vẫn đủ để che khuất tầm mắt bọn họ.
Bên trong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa rồi, Ưng bảo chủ tại sao lại phát ra tiếng gầm giận dữ, giết được Lâm Phong rồi sao?
- Ầm két!
Một tiếng vang bạo liệt truyền ra, đại môn tửu lầu hoàn toàn bị nứt vỡ, một bóng người bay ra khỏi tửu lầu.
Bóng người rơi xuống đất, không có một chút sức sống. Khi nhìn rõ bóng người ấy là ai, mọi người chỉ cảm thấy trong óc oanh một tiếng nổ vang, ánh mắt toàn bộ đều đọng lại.
Ưng bảo chủ, bóng người ấy, dĩ nhiên là cường giả Huyền Vũ cảnh, Ưng bảo chủ.
Ưng bảo chủ đã chết!
Mới bước vào trong tửu lầu một lát, bá đạo bước vào, nằm ngang bay ra.
Cảm giác lạnh buốt lan tràn sâu trong nội tâm đám người Ngốc Ưng bảo, Ưng bảo chủ thế nhưng mà cũng giống những người vừa rồi, đi vào, rồi chết. Đại môn tử lâu kia hệt như cánh cửa tử vong vậy.
Một đạo bóng người xuất hiện trước cửa tửu lầu, bóng người ấy khuôn mặt thanh tú, nhưng mà trên sự thanh tú ấy, còn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Đối với người muốn lấy mạng của hắn, giết!
Ảo ảnh màu tím xoay quanh ở phía sau Lâm Phong, giống như một yêu xà màu tím thật lớn thật dài. Lâm Phong lăng không cất bước, xúc tu màu tím nháy mắt đập ra, quấn chặt lấy hai người đang ngồi trên ngựa ở phía trước, cuốn vào không trung. Tức thì, một đạo kiếm quang rực rỡ xẹt qua, hai đạo bóng người trực tiếp bị kiếm quang xé rách, chết!
Ở phía sau Lâm Phong, một đạo bóng dáng bạch sắc khuynh thành cùng với một phương bá chủ bóng người như đao trước sau cùng xuất hiện. Nơi bóng người khuynh thành mị hoặc kia đi qua, tất cả người Ngốc Ưng bảo toàn bộ bị hàn băng giết chết, ngay cả bảo mã của bọn họ cũng đều bị đóng băng.
Mà nơi người bá đạo như đao kia xuất hiện, ánh đao chói mắt, mỗi một đao hạ xuống, tất có người tử vong!
Tàn sát, ba người, giết hại trăm người Ngốc Ưng bảo. Đã không có Ưng bảo chủ, người Ngốc Ưng bảo hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, một đám chỉ có chịu chết.