Độc Cô Thương cũng run rẩy, khiếp sợ nhìn Lâm Phong.
- Sao có thể chứ, sao hắn có thể mạnh như vậy?
Độc Cô Thương hơi hoảng hốt, y chưa từng gặp Lâm Phong bao giờ, mà lại trẻ tuổi như vậy, lúc này kiếm khí phóng ra lại có khí thế đánh đâu thắng đó.
Thiên Nhất học viện vốn không có nhân vật nào như thế cả.
Ngay khi Độc Cô Thương run lên, Lâm Phong đã bước đến trước người y nhanh như tia chớp.
Thiên Nhân Hợp Nhất không chỉ thể hiện ở kiếm pháp, mà còn cả thân pháp. Nay Lâm Phong cũng tiến vào một cảnh giới khác, hòa vào trời đất, thân pháp sẽ mau lẹ, tinh diệu cỡ nào.
- Bốp!
Một cái tát vô cùng vang dội. Thân thể Độc Cô Thương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trên mặt xuất hiện dấu bàn tay rất rõ ràng.
Mọi người đều run lên vì sợ, thật là đáng sợ, một nhân vật hùng mạnh với tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, xếp thứ tư trong Thiên Nhất học viện này thậm chí không thể tiếp nổi dù chỉ một chiêu của Lâm Phong, một cái tát trực tiếp vào mặt y.
Mà cô ả cay nghiệt kia cũng vô cùng chấn động, há hốc miệng như gặp phải chuyện gì đó khó có thể tưởng tượng được.
Kẻ hùng mạnh như Độc Cô Thương lại ăn tát, người này là ai?
Vân Khê cũng vô cùng vui sướng, Lâm Phong vẫn ngông nghênh phóng đãng, ngạo nghễ như trước.
Lúc này cái tát đả thương Độc Cô Thương còn khiến người khác chấn động hơn cả lần đánh bại Hắc Ma kia, chỉ có một chiêu.
- Hay!
- Không hổ là người của hệ Tướng Tinh chúng ta, đám mèo bệnh hệ Quý Tộc kia chỉ biết khoe khoang, thực tế lại không chịu nổi một chiêu thế đó.
Trong đám người vang lên mấy tiếng kêu hô, hiển nhiên là không ưa cái kiểu người như Độc Cô Thương.
Sắc mặt Độc Cô Thương trông thật khủng bố như đang nhỏ máu, nhìn chằm chằm Lâm Phong:
- Ngươi là ai?
- Ta?
Lâm Phong chỉ vào mình rồi lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ là một tên rác rưởi, không đáng một xu, rác rưởi mà ngay cả tư cách so với ngươi cũng không có.
Lâm Phong nói đầy châm chọc khiến Vân Khê không nhịn được mà bật cười. Nếu Lâm Phong là rác rưởi, vậy Độc Cô Thương là cái gì?
- Rác rưởi?
Độc Cô Thương nhất thời không kịp phản ứng, lại nghe có người cười nói:
- Thật buồn cười, ở đó nhục nhã người khác, nói người khác không có tư cách so với y, ấy thế mà người khác đó đứng trước mặt mà y lại không biết, còn bị người ta bạt tai bay ra ngoài. Nếu là ta ấy, ta chả có mặt mũi nào ở lại đây nữa, có cút được bao xa liền cút đi luôn.
Âm thanh đầy châm chọc mỉa mai này khiến Độc Cô Thương tức giận, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lâm Phong!
Y cuối cũng đã hiểu tiếng nói mỉa mai kia là có ý gì, người quăng cho y cái tát chính là Lâm Phong, vừa rồi y đã nói Lâm Phong không có tư cách so với y.
Mà cô ả kia cũng run lên, Lâm Phong, hắn là Lâm Phong.
Thì ra hắn còn mạnh hơn Độc Cô Thương nhiều như vậy.
- Ngươi sẽ hối hận vì hành vi hôm nay.
Độc Cô Thương lạnh lùng uy hiếp một câu rồi lập tức xoay người định bỏ đi. Y quả thực không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa.
- Đợi đã.
Một âm thanh lạnh nhạt truyền đến khiến Độc Cô Thương dừng lại, y quay người lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
- Cứ đi như vậy sao?
Lâm Phong nói đầy trêu chọc.
- Ngươi muốn thế nào?
Độc Cô Thương ngẩn ra, chẳng lẽ Lâm Phong còn dám làm gì y sao?
- Vừa rồi ngươi muốn tát ta, ba quỳ chín vái, giờ ngươi phát hiện mình không bằng ta thì định bỏ đi dễ dàng thế sao?
Lâm Phong thấy khá bất đắc dĩ, nói:
- Ngươi cho ta là ai?
Mọi người đều thấy thú vị, đều chờ mong xem Lâm Phong sẽ đối phó Độc Cô Thương như thế nào.
- Hãy chiếu theo lời ngươi nói ban nãy, tự tát mình một cái, ba quỳ chín vái.
Ngữ khí của Lâm Phong đột nhiên lạnh xuống, nụ cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự sắc bén của kiếm.
- Ngươi muốn ta tự tát mình, quỳ xuống đất khấu đầu sao
Độc Cô Thương hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, Lâm Phong dám yêu cầu y làm vậy?
- Xem ra ta nói vô ích rồi, tự mình động thủ vẫn đơn giản hơn.
Thì thầm một câu, Lâm Phong đột nhiên bước ra một bước, lập tức biến mất, hắn không hề do dự mà trực tiếp ra tay.
Độc Cô Thương khiếp sợ, thật quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt, Lâm Phong đã đến trước mặt y, một ngón tay chỉ thẳng tới y.
Đầu ngón tay lóe lên kiếm khí.
Độc Cô Thương vội vã giơ tay ngăn cản. Kiếm khí phóng ra khắp nơi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sắc mặt Độc Cô Thương tái nhợt, nắm tay của y đã bị ngón tay của Lâm Phong trực tiếp xuyên qua.
- Bốp!
Một cái tát nảy lửa vang lên, bàn tay Lâm Phong trực tiếp tát lên mặt Độc Cô Thương, vang dội như thế.
- Bốp, bốp…
Những cái tát vang dội liên tục khiến mọi người đều ngây dại, kinh ngạc nhìn Lâm Phong đang không ngừng tát vào mặt Độc Cô Thương, lòng thấy lạnh lẽo. Khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo của Độc Cô Thương kia thảm rồi!
Mà bản thân Độc Cô Thương lúc này đã hoàn toàn ngơ ngẩn, y kiêu ngạo là thế mà lại bị Lâm Phong đùa bỡn, bị tát liên tục trước mặt mọi người.
- Nếu đã để ta tự mình ra tay thì phải có ít lợi tức.
Lâm Phong nói xong, hai tiếng răng rắc truyền ra, rồi bùm một tiếng, Độc Cô Thương trực tiếp quỳ rạp xuống đất, phủ phục trước mặt Lâm Phong, trông vô cùng ti tiện, so với vẻ kiêu ngạo cách đây không lâu thì quả là trái ngược quá lớn.
Mọi người đều toát mồ hôi hột, kẻ này thật quá ngông cuồng.
- Ta ngay cả tư cách sánh với ngươi đều không có, vậy giờ ngươi quỳ trước mặt ta làm gì vậy?
Lâm Phong nhìn xuống Độc Cô Thương đang quỳ dưới đất kia, lạnh lùng nói. Ở trước Lâm Phong, kẻ đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thì Độc Cô Thương với tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám kia căn bản không đỡ được dù chỉ một chiêu.
Lâm Phong còn từng chiến với cường giả Huyền Vũ cảnh.
Độc Cô Thương cúi đầu, lòng vô cùng oán hận. Sau đó, một bàn chân trực tiếp móc cằm y, rồi Lâm Phong chỉ phun ra một chữ:
- Cút!
Dứt lời, thân thể Độc Cô Thương cũng bay ra ngoài.
Không nhìn đối phương nữa, Lâm Phong quay sang Vân Khê, cười nói:
- Cô muốn xử trí ả thế nào thì cứ làm thế đó.
Ả mà Lâm Phong nói chính là cô ả nói lời cay nghiệt kia, lúc này sắc mặt ả ta cứng đờ, thân thể run nhè nhẹ.
Vân Khê chỉ thản nhiên liếc ả một cái, mỉa mai nói:
- Người như thế ta ngay cả đụng vào cũng không muốn.
- Vậy thì dễ thôi, ta cũng không muốn đụng vào.
Lâm Phong khẽ cười rồi lập tức chỉ vào tầng thứ tư của tháp tu luyện, nơi đó trống không, là địa bàn của Độc Cô Thương.
- Đi vào đó tu luyện, thế nào?
Vân Khê giật mình, nhìn Lâm Phong, hạ giọng nói:
- Ta không thể lên được.
- Ta giúp cô.
Lâm Phong cười khẽ rồi kéo tay Vân Khe bước đi. Hắn đạp mạnh lên đất, thân thể hắn lại trực tiếp phi thẳng lên cao.
Vân Khê hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra đã phát hiện mình đang bay lượn trên không trung, cô ta quá kinh ngạc, lại nhìn bóng hình tuấn dật bên cạnh, cô thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
- Thân pháp thật khủng khiếp.
Mọi người đều sợ hãi nhìn hai người Lâm Phong, bình địa lên không, thật quá mạnh.
Tới giữa không trung, không có chỗ để mượn lực, Lâm Phong trực tiếp giẫm lên không khí, một dao động vô hình truyền ra khiến hắn và Vân Khê hóa thành một mũi tên, trực tiếp hạ xuống tầng thứ tư tháp tu luyện cao mấy trăm mét kia.
Nhìn đám người bé tí xíu trên mặt đất kia, Vân Khê cảm thấy như mình đang nằm mơ, dường như tất cả mọi thứ không phải là thật.
- Đi vào tu luyện thôi.
Lâm Phong ôn hòa cười với Vân Khê rồi lại đạp một cái bay lên tầng thứ ba, trực tiếp bước vào đó tu luyện.
Tầng thứ ba của tháp tu luyện không có người, nơi này là của Bạch Y Sát Thần Vấn Ngạo Tuyết, nên Lâm Phong chẳng cố kỵ gì cả.
Cho dù tầng thứ hai hay tầng thứ nhất mà không có người, Lâm Phong vẫn bước vào như thế.
Vân Khê nhìn bóng Lâm Phong biến mất, tuy rằng cô tha thiết mong ước được vào các tầng cao của tháp tu luyện này, nhưng cô cũng không có hưng phấn như tưởng tượng. Mà ngược lại, lúc này trong lòng cô bỗng sinh ra mất mát.
Đó chung quy chỉ là một giấc mộng, bóng hình phóng đãng ngang ngạnh kia chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô, chàng ưu tú như thế, có lẽ cô nhỉ có thể đứng ở mặt đất mà nhìn chàng giương cánh bay cao.
Vân Khê cũng không biết là lúc này hai cô gái đi cùng nàng ở trên mặt đất kia, cô gái áo lam rất hâm mộ cô, Vân Khê lại đến tầng cao của tháp tu luyện, nơi mà bọn họ đều hướng tới.
Mà cô ả cay nghiệt thì lại đang vô cùng hối hận trong lòng.
Mọi người mỗi người một vẻ mặt, Lâm Phong dường như đã quật khởi, không gì có thể ngăn hắn được.
Đối với những điều này, Lâm Phong không có tâm tư để ý. Lúc này hắn đóng cửa phòng tu luyện lại, lẳng lặng cảm ngộ ba đoạn trí nhớ trong đầu kia, trí nhớ mà tôn giả hùng mạnh để lại.