Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 234: Cường giả kinh khủng

Thân ảnh tuyệt thế khuynh thành của Mộng Tình hạ xuống mặt đất, nhưng vẫn lộ ra hàn ý. Luồng hàn ý này vậy mà hóa thành ánh sáng trong suốt thực chất bao lấy quanh thân Mộng Tình, tạo thành một khu vực hàn khí, phàm là người nhích tới gần đều đóng băng. Tất cả mọi người đều lùi lại, cho dù là người Xích Huyết Thiên Kiếm cũng như vậy.

- Quá lạnh!

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp tới cực điểm, rất nhiều người đều âm thầm cảm khái, cũng chỉ có người như Lâm Phong mới để cho những cô gái như vậy khuynh tâm.

Lúc Mộng Tình đi tới trước pho tượng, lạnh lùng nói một tiếng:

- Đây là cửa vào cấm địa sao?

- Vâng, đó chính là cửa vào cấm địa Tử Phủ!

Có người dưới hành làng gật đầu, giờ phút này, bọn họ cũng không dám chọc giận nhóm người Mộng Tình, nếu đối phương giận dữ nữa thì e rằng bọn họ cũng rập khuôn theo người Tử Phủ, bị giết sạch tại chỗ.

Thực lực Mộng Tình quá mạnh mẽ, ngay cả Tử Phủ lão tổ cũng bị giết trong nháy mắt, huống chi là bọn họ.

Mộng Tình đưa mắt nhìn cửa cấm địa kia, bàn tay chậm rãi đưa lên, hàn khí trong tay tràn ngập, cuồn trào không ngừng. Sau đó, Mộng Tình bước tới một bước, trong chớp mắt, bàn tay đánh thẳng vào cửa cấm địa.

- Ùng ùng!

Mặt đất không ngừng chấn động, vang vọng trong không gian, song cánh cửa cấm địa kia vẫn sừng sửng bất động, pho tượng kia cũng không có nửa điểm dao động.

- Rầm, rầm rầm!

Mộng Tình điên cuồng đánh ra mấy chưởng, đập vào cánh cửa cấm địa, ánh mắt vẫn luôn lạnh băng, không chút dao động.

Rốt cục, sau nhiều lần thử, Mộng Tình lựa chọn bỏ qua, quay đầu nhìn về mọi người hỏi:

- Cánh cửa cấm địa này, làm sao để mở ra?

- Là lấy máu tươi của người trong dòng chính Tử Phủ mà tế tự, nhỏ máu vào trong lổ trước ngực pho tượng khổng lồ kia, nhưng mà bây giờ, dòng chính Tử Phủ đã…

Một người trả lời, nhưng sau đó gã nhìn thi thể đầy đất, dòng chính Tử Phủ đã bị giết sạch rồi, một người cũng không còn.

- Máu tươi!?

Mộng Tình trầm mặt, đưa mắt nhìn về Tử Phủ lão tổ, bàn tay rung lên, một cái chùy bằng băng đâm vào trong thi thể đối phương, sau đó, lấy ra một ít máu bị đóng băng.

Cánh tay Mộng Tình lại rung lên lần nữa, máu tươi đông cứng rơi vào trong lổ trước ngực pho tượng, trong nháy mắt, máu tươi đã bị hòa tan, nhưng cánh cửa cấm địa vẫn không chút phản ứng.

Trầm mặc, Mộng Tình đảo mặt nhìn về người vừa mới nói, nhất thời, người này liền thấy cả người cứng ngắc. Mỹ nhân như tiên tử này lại có thể làm cho người ta đông cứng, giống như đám người phàm phu tục tử như bọn họ không thể chạm tới, chỉ có thể hân thưởng, không thể khinh nhờn.

- Cánh cửa cấm địa này không thể mở lại rồi, nếu không, khi Lâm Phong tiến vào trong đó, Tử Phủ lão tổ cũng theo vào mà đuổi giết Lâm Phong rồi, sẽ không còn đứng đợi ở ngoài này.

Người nọ giải thích nói:

- Hơn nữa, khi dòng chính Tử Phủ tổ chức đám cưới xong đều tiến vào cấm địa, những người vào trong đó đều không có chuyện gì, sẽ tự mình đi ra, có lẽ ở bên trong cấm địa có cơ quan điều khiển.

- Người Tử Phủ đi vào trong đó, sau bao lâu mới có thể đi ra?

Mộng Tình nghe nói tiến vào cấm địa sẽ không có việc gì, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, không có việc gì là tốt rồi.

- Không rõ lắm, nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy năm.

- Mấy tháng! Mấy năm!

Mộng Tình lẩm bẩm một tiếng, sau đó, nàng quay đầu nhìn về nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm nói:

- Các ngươi muốn đi thì đi trước đi!

Những người này cũng không trả lời, tất cả đều im lặng đứng ở đó, bước chân không chút nhúc nhích, giống như từng pho tượng vậy.

Một màn này làm cho mọi người ở đây đều âm thầm cảm khái, Lâm Phong rốt cuộc là người nào, vậy mà có thể làm cho nhiều người đợi hắn như vậy? Mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng vô oán vô hối!



Bên trong cấm địa, Lâm Phong cũng không biết những chuyện phát sinh ở bên ngoài. Lúc này, Lâm Phong vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào pho tượng kia.

Tất nhiên Lâm Phong hiểu được, pho tượng này cũng không phải là điêu khắc ra, mà là người, người chết, không có hô hấp. Nhưng thân thể lại không rửa nát, ngồi ngay ngắn ở đó, giống như là một pho tượng.

Ở phía sau Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp lẳng lặng đứng đó, đôi mắt cũng nhìn về pho tượng kia, ánh mắt dường như luân hãm trong đó.

Giờ phút này, trong đầu Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp là một phiến thế giới khác, trên trời cao, một thân ảnh cưỡi trên yêu thú, là một con yêu xà màu tím, dài hơn trăm mét, sương mù màu tím cuộn trào, thổi tan cả mây, phi thường chấn động nhân tâm.

Trên chín tầng trời, thần lôi không ngừng đánh xuống, tia chớp màu tím tràn ngập khí tức hủy diệt trực tiếp đánh lên thân thể yêu xà, tử quang vờn quanh thân thể hai người.

Thân ảnh tuyệt thế kia như một thiên thần, uy nghiêm vô cùng.

Ngao du hư không, cường giả võ đạo có thể bay lên trời cao, ngao du thái hư, đây không phải là một lời nói bừa, rong ruỗi trên trời cao, đắm chìm trong thiên lôi.

Lâm Phong cảm thụ được hết thảy trong đầu, trong lòng rung động mãnh liệt. Lúc nãy, khi hắn vừa tới bên pho tượng này, pho tượng giống như mở ra thiên nhãn, làm cho ánh mắt hắn cũng luân hãm trong đó, tiến vào trong phiến thế giới này.

Đây mới là cường giả chân chính, Lâm Phong bây giờ không được tính là cái gì, con đường của hắn còn rất dài.

Ngay vào lúc này, ánh mắt vị cường giả bay lượn cửu thiên kia nhìn lại, tâm thần Lâm Phong run rẩy, giờ phút này, hắn cảm thấy đôi mắt kia đang theo dõi hắn.

- Rốt cục đã đợi được người đi vào thế giới của ta.

Giọng nói mờ ảo từ trong miệng đối phương truyền ra, thân thể Lâm Phong kịch liệt run rẩy, rốt cục có người… Người này vẫn có ý thức, vẫn còn chưa chết.

- Không nên thấy kỳ quái, linh hồn là thứ kỳ diệu nhất trong thiên địa, dù thân thể chết đi thì linh hồn vẫn có thể bất diệt. Mặc dù thân thể ta đã sớm phá hủy, nhưng vì lúc còn sống, linh hồn của ta mạnh mẽ, nên sau khi chết vẫn còn thừa là một tia thần hồn bất diệt. Một luồng tàn hồn ý thức này vẫn chống đỡ cho ta tồn tại đến giờ, nhưng cũng chỉ đến hôm nay thôi, sau lần này, trong trời đất đã không còn có ta nữa!

Thân thể bị hủy, linh hồn lại bất diệt!

Lâm Phong cực kỳ khiếp sợ, không biết vị cường giả tuyệt thế này có cảnh giới nào?

Hơn nữa, từ giọng nói của đối phương, Lâm Phong có thể cảm nhận được cảm giác thê lương, giống như anh hùng tuổi xế chiều, sau lần này, trong thiên địa không bao giờ có người này nữa.

- Kể từ khi lần đầu tiên Tử Thiên bước vào đây, ta liền lập ra quy củ, các đời sau này chỉ những người yêu nhau mới có thể tiến tới trước mặt ta tiếp nhận chúc phúc của ta, mà Tử Thiên cũng đã làm như vậy, để cho con cháu của y khi thành vợ chồng thì mới đi vào. Nhưng mà lần này, không biết vì sao lại không phải là con cháu của y, mà là hai người các ngươi. Có lẽ, đây cũng là một loại duyên phận, lần đầu tiên thì Tử Thiên gặp được ta, còn các ngươi thì gặp được ta khi lực lượng tàn hồn của ta sắp biến mất. Hơn nữa, hai người đều có được lực lượng huyết mạch vũ hồn, một người trong đó càng là thiên tài chân chính.

Người này tiếp tục mở miệng, giọng nói trực tiếp truyền vào trong đầu Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp. Lâm Phong nghe được liên rung động, hai người đều là người có huyết mạch vũ hồn?

Đoàn Hân Diệp có được huyết mạch vũ hồn thì hắn cũng biết, là Phong Ấn Chi Môn!

Còn Lâm Phong hắn, sao cũng có lực huyết mạch?

- Thiên Phệ Vũ Hồn!

Thân thể Lâm Phong run rẩy, từng có lúc bị coi là vũ hồn phế vật lại là huyết mạch vũ hồn.

Nhưng mà, cha Lâm Phong cũng không có Thiên Phệ Vũ Hồn, còn người trong Lâm gia cũng không có Thiên Phệ vũ hồn, như vậy chỉ có một giải thích, người mẹ mà hắn chưa bao giờ gặp được là người có được huyết mạch vũ hồn!

- Bé con, thời gian của ta còn không nhiều lắm, thiên phú của ngươi không bằng hắn, ta sẽ truyền thụ nhiều truyền thừa cho ngươi, ngươi nguyện ý tiếp nhận hay không? Nếu ngươi nguyện ý thì chỉ cần gật đầu một cái là được.

Người kia mở miệng nói, những lời này, dĩ nhiên là nói với Đoàn Hân Diệp.

Lâm Phong cũng không biết Đoàn Hân Diệp phản ứng thế nào, nhưng ngay sau đó hắn đã nghe vị cường giả kia lại nói tiếp:

- Tốt lắm, vậy ta cũng ban cho ngươi vài thứ, ngươi nên lĩnh ngộ cho tốt!

Dứt lời, Đoàn Hân Diệp liền cảm thấy thân mình run lên mãnh liệt, cảnh tượng trong đầu biến mất trong nháy mắt, một lực lượng mênh mông cuồn cuộn trực tiếp truyền vào trong đầu nàng, trong chớp mắt, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Trong đầu Lâm Phong, ánh mắt của vị cường giả kia lại chuyển về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Vài chục năm trước, ta đã dặn dò hậu nhân Tử gia tiến vào đây lần trước, để cho lần này đưa người vào nhiều hơn một ít, bởi vì đây cũng là lần cuối cùng, ta hi vọng có một người có thiên phú thật tốt để kế thừa trọn vẹn mọi thứ của ta. Mặc dù, hắn không đưa nhiều người vào, nhưng một mình ngươi là đủ rồi, tu vi của ngươi còn không được cao, nhưng lực lượng linh hồn cùng với cảnh giới của ngươi thì cường đại hơn rất nhiều, chính là người lựa chọn thích hợp nhất.

Lâm Phong mới mười bảy tuổi, có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, nhưng ở trong mắt đối phương thì lại được coi là tu vi không được cao, đại lục mênh mông, thiên tài quá nhiều, người này coi trọng nhất chính là lực lượng linh hồn của Lâm Phong.