- Đồ nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói xằng bậy! Lâm Phong, đừng tưởng ngươi là hộ vệ của công chúa là có thể làm mưa làm gió, trong quân có thiết luật của quân.
- Ngươi câm miệng lại, Đoàn Thiên Lang! Lâm Phong ta đến thành Đoạn Nhận này trợ trận chứ chưa từng nói là tham gia quân đội của ngươi! Vì Nhị hoàng tử ủy thác cho ta bảo vệ Công chúa nên ta mới ở lại đây, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta, ta cũng chẳng phải thuộc hạ của ngươi.
Lâm Phong cũng quát lên, miệng thì cười lạnh, đến thành Đoạn Nhận này rồi, hắn sao còn sợ Đoàn Thiên Lang nữa.
Đoàn Thiên Lang hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ băng hàn. Theo y thấy, nay Lâm Phong ở trong đội quân của y, dù là hộ vệ của Công chúa thì chẳng phải là do y đùa bỡn, y muốn thế nào thì làm thế đó. Đoàn Thiên Lang không ngờ là Lâm Phong lại dám bác bỏ lời của y, đúng là một tên càn rỡ.
Lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Phong, người này đúng đủ ngông cuồng, còn ở trong quân mà đã dám chống đối chủ soái.
- Vương thúc, lời vừa rồi của Lâm Phong cũng không phải là không có lý! Quân sĩ trên thành thấy chúng ta người đông thế mạnh mà vẫn tuân thủ quân lệnh nghiêm ngặt, chứng tỏ là Thần Tiễn tướng quân trị quân nghiêm minh, há có thể nói là toan tính làm phản! Vương thúc nói vậy là không thỏa đáng rồi!
Đoàn Hân Diệp đứng một bên cũng mở miệng, nhưng lại thiên vị Lâm Phong, khiến mọi người xung quanh đềug giật mình ngạc nhiên.
Đoàn Thiên Lang thản nhiên nói:
- Công chúa điện hạ, không phải lời của ta thỏa đáng hay không, mà chỉ riêng chuyện Lâm Phong nói lời đại nghịch bất đạo như vậy là ta đã phải trị tội hắn rồi.
- Trị tội ta? Ngươi muốn trị ta vì tội gì?
Lâm Phong cười lạnh. Lúc này hắn đã hiểu được Đoàn Thiên Lang và Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai xem ra không cùng trận doanh, nếu không thì cũng không đến nỗi đầu tiên là động Lâm Phong. Nên biết rằng trước khi bọn họ xuất chinh, Nhị hoàng tử còn cố ý dặn dò, chỉ có Đoàn Hân Diệp mới động được Lâm Phong.
- Không tuân quân lệnh, đó là tội đại nghịch bất đạo!
Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nói.
- Đại nghịch bất đạo?
Lâm Phong nhìn chằm chằm Đoàn Thiên Lang:
- Vậy ngươi định làm gì ta?
- Nể mặt Công chúa điện hạ, tội chết ta không truy cứu nữa, nhưng tội sống thì khó tha! Ta sẽ giam ngươi lại, sau đó thỉnh tấu bệ hạ để bệ hạ định tội cho ngươi!
- Nực cười!
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại rồi quay sang nói với Đoàn Hân Diệp:
- Công chúa, không phải Lâm Phong ta không bảo vệ Công chúa, chính là Đoàn Thiên Lang này không dung được ta, Lâm Phong cáo từ.
Nói xong, Lâm Phong giục Long Câu đi ra phía trước, cất cao giọng nói với mọi người:
- Ai nguyện ý theo ta thì đi ra.
- Ta đây muốn xem ai đám đi ra.
Đoàn Thiên Lang cười khẩy, tên này đúng là gan không nhỏ, hay là muốn chết quá nên vậy.
Nhưng Đoàn Thiên Lang vừa nói xong thì đã có rất nhiều người giục ngựa đi lên. Mộng Tình, Liễu Phỉ, Vấn Ngạo Tuyết, Viên Sơn, Đoàn Phong, còn có Bá Đao dẫn theo ba mươi hai người đeo mặt nạ bằng đồng, tất cả đều đứng dậy. Trận doanh to lớn như vậy khiến Đoàn Thiên Lang sửng sốt, y không biết Lâm Phong từ khi nào lại có nhiều đồng bạn như vậy.
- Công chúa, không phải Lâm Phong ta không muốn bảo vệ người, chính là Đoàn Thiên Lang lợi dụng việc công báo thù riêng, vốn không tha cho ta, bảo trọng!
Lâm Phong nói xong liền thúc Long Câu phi đi, lại chạy thẳng tới cửa thành kia với tốc độ cực nhanh.
Những người khác đều theo sát phía sau Lâm Phong, khiến cho mọi người đều nheo mắt lại, thấy Lâm Phong thật quyết đoán.
- Cung tên!
Đoàn Thiên Lang quát lên, sát khí phóng ra bốn phía. Chỉ trong chốc lát, những giáp sĩ ở phía trước bước ra hai bước, nhanh nhẹn gỡ cung tên trên lưng xuống, giương cung lên.
Đám Lâm Phong đều căng thẳng, ngựa vẫn chạy đi như trước, nhưng người thì đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
- Toàn bộ dừng tay lại cho ta!
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên, đúng là Đoàn Hân Diệp vẫn luôn dịu dàng thùy mị kia.
- Công chúa điện hạ, đây là quân lệnh, bọn chúng không tuân theo quân lệnh, đáng chết.
Đoàn Thiên Lang nhìn chằm chằm Đoàn Hân Diệp, lạnh lùng nói, tướng ở ngoài không chịu lệnh vua được diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhất là khi vào chiến trường, Đoàn Thiên Lang đã bỏ Nhị hoàng tử Đoàn Vô Đạo sang một bên, đòi giết đám người Lâm Phong.
- Thiên Lang Vương thật quyết đoán.
Mọi người thầm nói, đám Nguyệt Thiên Thần cũng nở nụ cười, chuyện bọn chúng không dám làm, Thiên Lang Vương lại làm thay chúng.
- Quân lệnh?
Đoàn Hân Diệp hơi tức giận, không ngờ Đoàn Thiên Lang lại to gan như vậy.
- Hôm nay ai dám bắn ra một mũi tên, Đoàn Hân Diệp ta sẽ giết kẻ đó ngay lập tức, xem Thiên Lang Vương có giúp các ngươi động ta hay không?
Đoàn Hân Diệp quát lên.
Đám giáp sĩ kia thầm run trong lòng, cực kỳ khó xử.
Đúng vậy, nếu Đoàn Hân Diệp muốn giết chết bọn họ ngay tại chỗ thì bọn họ có thể chiến cũng chẳng dám chiến, một khi bọn họ đả thương Đoàn Hân Diệp, Đoàn Thiên Lang chắc chắn sẽ không chút do dự mà đánh chết bọn họ.
Đoàn Hân Diệp khác với Lâm Phong, nàng là Công chúa cao quý, Thiên Lang Vương dù có to gan lớn mật thế nào cũng không dám để nàng xảy ra chuyện gì.
Đoàn Thiên Lang cũng ngẩn ra, không ngờ Đoàn Hân Diệp lại muốn giúp Lâm Phong như vậy.
Trong thời gian ngắn ngủi này, đám người Lâm Phong đã cưỡi ngựa đi xa, chốc lát đã tới thành Đoạn Nhận. Giờ phút này, dù có bắn tên cũng chẳng thể làm được gì đám người Lâm Phong nữa.
- Ta là Lâm Phong, làm phiền huynh đệ mở cửa thành ra.
Lâm Phong hô lên với tướng sĩ trên cửa thành.
Những người đó thấy rõ tướng mạo Lâm Phong thì đều mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Là Lâm Phong thiếu gia, mở cửa thành.
- Lâm Phong thiếu gia, tiểu thư nhà ta có mạnh khỏe không?
Quân sĩ trên cửa thành hỏi, đã thấy Liễu Phỉ bên cạnh Lâm Phong cởi mũ giáp, để lộ dung nhan xinh đẹp ra.
- Tiểu thư, người đã về rồi.
Những người kia hưng phấn hô lên. Mà lúc này, tiếng cửa ầm ầm mở ra, đám người Lâm Phong giục ngựa đi vào, chỉ một lát đã vào hết trong cửa thành.
Cảnh này khiến cho chúng sĩ đằng xa ngơ ngác nhìn nhau. Đại quân bọn họ đến đây cùng Thiên Lang Vương có quân lệnh đích thân tới, mà cửa thành lại không mở.
Nhưng Lâm Phong vừa qua một lát, chỉ một câu đã khiến quân sĩ trên cửa thành mở cửa thành ra.
- Chủ soái, bọn chúng không coi ai ra gì, không bằng chúng ta trực tiếp xông qua?
Phía sau Thiên Lang Vương, có kẻ đề nghị. Theo gã thấy thì bọn họ có nhiều cường giả Linh Vũ cảnh, cửa thành cũng không hề cao, nhảy vài cái là lên, nhưng nói chung bọn họ sẽ không làm như vậy. Xông lên cửa thành là có ý công thành, đến lúc đó song phương sẽ xung đột vũ trang, một mất một còn.
Thiên Lang Vương quay đầu lại nhìn người vừa nói một cái với ánh mắt sắc bén.
- Ta tới đây là để cùng Thần Tiễn tướng quân chống giặc ngoài, há có thể cố ý khơi mào tranh chấp! Lui xuống cho ta!
- Vâng, thưa tướng quân.
Nghe thấy tiếng quát của Đoàn Thiên Lang, người kia run rẩy lui ra, trong lòng giận mà không dám nói gì, Thiên Lang Vương nào giống đến để cùng đối địch? Đương nhiên lời này gã cũng chỉ dám nói ở trong lòng.
- Truyền lệnh ba quân, nghỉ ngơi tại chỗ.
Đoàn Thiên Lang ra lệnh, ngay sau đó người truyền lệnh truyền mệnh lệnh của Đoàn Thiên Lang ra ngoài. Nhất thời đám quân sĩ xao động, phẫn nộ trong lòng.
Đáng giận là bọn họ đến giúp Liễu Thương Lan đối địch mà lại bị chặn ở ngoài thành, nghỉ ngơi trong bụi đất, điều này khiến hảo cảm giữa bọn họ với Thần Tiễn tướng quân cũng tan đi rất nhiều. Bọn họ cũng không hiểu vì sao Thiên Lang Vương lại phải nén giận như thế.
Lúc này đám người Lâm Phong đã vào trong thành, liếc mắt liền thấy thành Đoạn Nhận rất có trật tự chứ không hề hỗn loạn. Đồng thời Liễu Thương Lan cũng xuất hiện trước mặt bọn họ, mỉm cười bước tới.
- Lâm Phong, Phỉ Phỉ, mọi người đã đến rồi.
- Liễu thúc.
Lâm Phong chào một tiếng, nhưng hắn vẫn nghi ngờ không thôi, thi thoảng lại nhìn đằng xa.
- Tiểu phong, đang xem vì sao thành Đoạn Nhận ta vẫn bình an thế này sao? Cháu vẫn nghi ngờ vì sao ta ở đây mà không lên cửa thành, cũng không cho bọn họ vào?
Liễu Thương Lan như là liếc mắt liền xem thấu tâm tư Lâm Phong, nói với hắn.
- Xin Liễu thúc chỉ giáo.
Lâm Phong không hề phủ nhận.
Gượng cười, Liễu Thương Lan nói:
- Tiểu Phong, chắc chắn bọn họ nói cho cháu biết thành Đoạn Nhận bị Ma Việt tấn công, cần tiếp viện khẩn cấp nên mới tổ kiến quân sĩ đến trợ trận đúng không?
- Chẳng lẽ không đúng?
Nghe vậy, Lâm Phong giật mình kinh hãi, hắn dường như nhận ra điều gì đó.
Mà nụ cười trên khuôn mặt Liễu Thương Lan lại càng thêm miễn cưỡng, sắc mặt lại thêm chút lạnh lùng.
- Thành Đoạn Nhận vô cùng bình yên, chưa từng gặp phải nguy hiểm gì! Bọn họ không phải đến trợ trận mà là đến đoạt quyền, hoàng gia đúng là không nhịn được mà ra tay với ta.