Mọi người đều nhìn Lâm Phong chằm chằm, không một ai dám lên tiếng.
Lâm Phong, có thể dùng một ngón tay phế bỏ tu vi của một tên Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, thực lực tất nhiên không cần nói nhiều, hơn nữa luồng chiến ý đáng sợ của hắn cũng đủ để khiến người kinh khiếp, cùng đấu với Lâm Phong, quả thật quá nguy hiểm.
Đúng lúc này, một luồng chiến ý phóng ra, dừng lại trên người Lâm Phong, khiến hắn hơi sững lại, ngay sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng sang Nguyệt Thiên Thần.
- Ngươi muốn đấu?
Lâm Phong cảm nhận được chiến ý trên người Nguyệt Thiên Thần, lạnh lùng hỏi một tiếng.
Nguyệt Thiên Thần không hề đáp lại, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào Lâm Phong.
Lâm Phong, tuy là tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu nhưng chắc chắn có được thực lực ngang ngửa với cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy, tu vi của Nguyệt Thiên Thần cũng chính là Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Trận chiến này, nếu như bại, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không tha cho y, nói không chừng y sẽ giống như Phong Tiêu cùng Mông Xung, bị Lâm Phong phế tu vi, nếu là như vậy, tiền đồ của y sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại, cho dù sau này có dùng tính mạng Lâm Phong đổi lại cũng không đáng.
Trong mắt Nguyệt Thiên Thần, tính mạng Lâm Phong cũng chẳng là gì, sao có thể so sánh được với tu vi của y.
Còn nếu trận này y thắng, cũng không vẻ vang là bao. Y là người thừa kế của Nguyệt gia, một trong ba gia tộc lớn nhất, địa vị thân phận cao quý đến nhường nào, chỉ là một trận thắng khiêu chiến mà thôi, căn bản chẳng đáng để nhắc đến trước mặt nhiều người. Lâm Phong phân lượng không đủ, tiếng tăm không có, Nguyệt Thiên Thần y không cần phải mạo hiểm. Nghĩ đến đây, luồng chiến ý trên người Nguyệt Thiên Thần đột nhiên biến mất, không tiếp tục nhìn Lâm Phong, cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Mọi người đều cảm nhận được chiến ý phát ra từ trên người Nguyệt Thiên Thần một cách rất rõ ràng, có điều ngay sau đó lại biến mất không để lại dấu vết, có thể thấy ngay cả Nguyệt Thiên Thần cũng không muốn mạo hiểm thách đấu, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không đi liều mạng với Lâm Phong, không đáng để như vậy.
Nhất thời, đình đài trở nên đặc biệt yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
- Ha ha.
Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai khẽ cười một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong đình đài, cười nói với Đoàn Hân Diệp bên cạnh:
- Hân Diệp, muội thấy Lâm Phong huynh thế nào?
Lúc này Đoàn Hân Diệp đang nhìn Lâm Phong, trong lòng có chút bất ngờ, Lâm Phong tuy ăn mặc rách nát, nhưng lại ngông cuồng khí phách, khiến Đoàn Hân Diệp không khỏi khen thầm, Lâm Phong, một thanh niên đầy kiêu hãnh.
Nhưng một thanh niên cao ngạo như vậy, đến nơi này lại không hề để ý bộ dạng của mình, có lẽ, cũng giống như khi Phong Tiêu thách thức hắn, hắn coi thường từ chối, Lâm Phong căn bản không để ý đến những thứ này.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Đoàn Vô Nhai, Đoàn Hân Diệp thoáng ngây người, hướng mắt sang nhìn hắn, liền thấy Đoàn Vô Nhai có ý trêu đều, không khỏi cúi đầu ngượng ngùng:
- Nhị ca, huynh nói cái gì vậy.
- Ha ha, muội muội của ta sao rồi, không ngờ lại mất tập trung, mặt đỏ lên kìa.
Đoàn Vô Nhai cười vang nói, khiến Đoàn Hân Diệp càng thêm ngượng ngùng. Tuy nàng là công chúa điện hạ, cành vàng lá ngọc, nhưng nàng cũng là một thiếu nữ, những vấn đề như thế này, vẫn luôn cảm thấy có chút khó đối mặt.
Sắc mặt mọi người trở nên âm hàn, ánh mắt quét nhìn Lâm Phong.
Trong số bọn họ, đa số đều có tình ý với Đoàn Hân Diệp, cho dù là không thật sự thích nhưng vẫn hy vọng có thể có được nàng.
Chỉ cần có được Đoàn Hân Diệp trong tay, tiền đồ của bọn họ sẽ càng trở nên rộng mở.
Lúc này, Đoàn Vô Nhai lại nói Đoàn Hân Diệp hình như có thiện cảm với Lâm Phong, bọn họ đương nhiên sẽ nhìn Lâm Phong với ánh mắt khó chịu.
Có điều Lâm Phong lại hơi nhíu mày, không những không cảm thấy vui mừng, mà trong lòng còn dấy lên một chút hàn ý, ánh mắt lạnh lùng quay sang nhìn Đoàn Vô Nhai.
Được rồi, hôm nay mục đích gọi mọi người đến đây chắc mọi người đều đã rõ, bây giờ không còn chuyện gì nữa, mọi người cứ về trước đi.
Đoàn Vô Nhai nói với mọi người, hạ lệnh đuổi khách, đồng thời y liếc nhìn hai người Phong Tiêu cùng Mông Xung đang nằm trên đất, nói:
- Đem hai người bọn họ đi luôn đi.
- Lâm Phong, ngươi ở lại, ta có lời muốn nói với ngươi.
Cuối cùng Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong nói, khiến đám đông lại một lần nữa dồn mắt vào Lâm Phong.
Có điều lúc này Đoàn Vô Nhai đã hạ lệnh đuổi khách, bọn họ cũng chỉ còn cách rời đi.
Vấn Ngạo Tuyết đi đến bên cạnh Lâm Phong, vỗ vỗ lên vai hắn, ngay sau đó rời khỏi đình đài, theo lối hành lang đi ra bờ hồ.
Không lâu sau, trong đình đài lại trở nên vô cùng yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại ba người Đoàn Vô Nhai, Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong.
- Điện hạ giữ Lâm Phong lại, không biết có chuyện gì cần dặn bảo?
Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai, hờ hững nói.
- Ha ha.
Đoàn Vô Nhai khẽ cười, nhìn Lâm Phong nói:
- Hình như ngươi không được vui lắm.
- Lẽ nào Nhị hoàng từ thấy ta không vui sao?
Lâm Phong lại thờ ơ hỏi một tiếng, Đoàn Vô Nhai không hề để bụng, vẻ mặt vẫn tươi cười.
- Nhị ca, hai người cứ nói chuyện, muội đi trước đây.
Đoàn Hân Diệp dứng dậy, định rời khỏi đình đài, có điều lại bị Đoàn Vô Nhai ngăn lại:
- Hân Diệp, nhị ca cũng không có việc gì phải giấu muội, muội cứ ở lại đây, không cần rời đi vội.
Đôi mắt xinh đẹp hơi loé lên, Đoàn Hân Diệp khẽ gập đầu dịu dàng, sau đó lại từ từ ngồi xuống, yên tĩnh ở yên một chỗ.
- Lâm Phong, nói xem vì sao ngươi không vui?
Đoàn Vô Nhai cười ôn hoà, hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai, từ từ nói:
- Nếu điện hạ muốn nghe ta nói thì ta sẽ nói.
Lâm Phong đương nhiên nhận ra Đoàn Vô Nhai đã biết rõ lý do vì sao hắn không vui.
- Điện hạ, vừa rồi ngài cố ý hỏi Công chúa thấy ta thế nào trước mặt bao người, còn không phải là muốn mọi người dồn sự chú ý vào ta hay sao? Sau đó điện hạ dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cố ý giữ ta và công chúa lại, chỉ e giờ tất cả mọi người đều đã cho rằng điện hạ có ý tác hợp cho ta cùng Công chúa, chắc hẳn đang hận không thể sớm giết chết ta.
Lâm Phong lạnh lùng nói, người khác cho rằng hắn chắc hẳn rất vui sướng, nhưng Lâm Phong biết rõ hoàn cảnh của mình, những người kia không có một ai xuất thân nghèo hèn, thân phận địa vị đều vô cùng cao quý, quyền thế ngút trời, hơn nữa, bọn họ đều có tình ý với Công chúa, thậm chí có người còn nuôi mộng chiếm đoạt bằng được, ví dụ như Nguyệt Thiên Thần.
Đoàn Vô Nhai cố ý khiến mọi người hiểu lầm, Công chúa Đoàn Hân Diệp có tình ý với Lâm Phong hắn, hơn nữa, Đoàn Vô Nhai cũng giả vờ tác hợp, đây rõ ràng là khiến Lâm Phong trở thành kẻ thù của bọn họ.
Những đệ tử con cái của các gia tộc kia, ai nấy đều là những tên lòng dạ nham hiểm, nếu bị bọn họn ghi thù, thì sẽ rất khó sống được ở Hoàng thành này.
Đoàn Vô Nhai, là muốn hại chết Lâm Phong hắn.
- Lâm Phong, quả nhiên ngươi rất thông minh!
Đoàn Vô Nhai khẽ cười một tiếng, rất hài lòng về câu trả lời của Lâm Phong. Vừa nãy khi nói ra câu đó, y đã chú ý đến biểu hiện của Lâm Phong. Nếu là người bình thường, nghe thấy công chúa có tình ý với mình, nhất định sẽ cực kỳ vui sướng, nhưng Lâm Phong lại không hề như vậy, ngay từ đầu vẻ mặt hắn đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt hắn có thể nhìn rõ bản chất.
Lâm Phong nhíu mày lại, không rõ Đoàn Vô Nhai rốt cuộc là có ý gì.
- Lâm Phong, ngươi thử nói xem, trong Hoàng thành, ngươi có bao nhiêu kẻ địch?
Đoàn Vô Nhai tiếp tục nói.
Lâm Phong ngẫm nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói:
- Rất nhiều.
Vũ gia, Bạch gia, cha con Đoàn Thiên Lang, Mông gia vân vân, người Lâm Phong đắc tội, quá là nhiều, ngay cả hắn cũng không tính nổi.
- Vậy thực lực của bọn họ thế nào?
Đoàn Vô Nhai lại hỏi.
- Rất mạnh, vô cùng mạnh.
Lâm Phong thật thà nói.
- Nếu như ngươi đã hiểu được như vậy, vậy thì, cho ngươi thêm vài kẻ địch, có khác gì nhau sao?
Đoàn Vô Nhai khẽ cười nói, khiến Lâm Phong hơi ngây người ra.
- Ha ha.
Đoàn Vô Nhai thấy Lâm Phong không nói gì, cười khẽ một tiếng nói:
- Lâm Phong, ta cho gọi ngươi tới đây, tất nhiên là có tính toán của ta! Ta có một cô em gái như vậy, nếu như muội ấy để ý ngươi, ta tất nhiên không ngại để ngươi cùng nàng kết giao, đến lúc đó, ngươi sẽ là phu quân của Công chúa hoàng thất, còn ai dám động đến ngươi nữa. Cho nên, vừa nãy ta không chỉ đơn giản là tạo thêm kẻ địch cho ngươi, mà cũng là xuất phát từ ý tốt của ta.
Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong đều hơi sững lại, ngay sau đó ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, có điều Đoàn Hân Diệp rất nhanh đã rời mắt đi, vẻ mặt thoáng hiện lên nét thẹn thùng, đẹp đến rung động lòng người.
- Nếu như ai có thể lấy được cô gái này, quả là phúc phận cực lớn.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn rất bất ngờ, Đoàn Vô Nhai rốt cuộc tại sao lại hậu đãi hắn như thế, thậm chí còn muốn giới thiệu Công chúa cho hắn.
Đương nhiên, Lâm Phong cũng biết rõ, cho dù bản thân hắn có ý, Đoàn Hân Diệp cũng sẽ không thể nào động lòng với hắn, hắn chẳng qua chỉ là một tên không danh không phận, muốn cưới được Công chúa Tuyết Nguyệt, sao có thể dễ dàng như vậy?