Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 161: Lòng người

Tiếng ầm đột nhiên vang lên kia cắt ngang buổi bán đấu giá đang được tiến hành, tất cả mọi người đều nhìn sang phía Lâm Phong.

Đám người của phòng đấu giá khẽ cau mày, sao lại thế này, sao khu vực khách quý lại có kẻ gây sự?

Cũng có không ít người vốn đi theo Lâm Phong đến đây, nhìn thấy một quyền đánh vỡ nát bàn đá thì khiếp sợ, kẻ này thật không dễ chọc, thật ngang ngược, không chỉ đại náo Tù đấu trường mà ở phòng đấu giá này cũng chẳng hề kiêng dè chút nào.

Kẻ bất ngờ nhất chính là mấy người ở cạnh Lâm Phong, cô gái đang che mặt mình kia lập tức bỏ tay ra, thấy bàn đá hóa thành bột phấn thì chấn động, trong lòng không biết là có cảm thụ gì.

Không ngờ lại có người vì nàng mà nổi giận đánh nát phòng đấu giá, không hề cố kỵ.

Mà người của phòng đấu giá cũng bị Lâm Phong làm cho khiếp sợ, Lâm Phong khiến y nói lại lần nữa, y vừa nói xong thì tiếng ầm này vang lên, khiến trái tim y cũng run lên theo.

Nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt y lộ ra hàn quang lạnh lẽo,

Nhưng Lâm Phong vốn chẳng hề để ý đến ánh mắt y, chỉ lạnh lùng nói:

- Ta mang Xích Diễm Ma Sư đến phòng đấu giá của các ngươi để đấu giá, là khách quý của các ngươi, nhưng phòng đấu giá các ngươi lại nhục nhã khách quý như vậy chăng?

- Xích Diễm Ma Sư!

Mọi người chấn động, hắn chính là kẻ vừa dẫn Xích Diễm Ma Sư đến, không ngờ là để bán đấu giá.

Nhiều người không biết tình hình đều hơi rung động, Xích Diễm Ma Sư có lực hấp dẫn không hề nhỏ với bọn họ.

Chỉ là bọn họ đều hiếu kỳ, theo lý thuyết thì Lâm Phong lấy Xích Diễm Ma Sư đến đấu giá thì sẽ được coi là khách quý, nhưng sao có thể bị nhục nhã?

- Cũng là khách của các ngươi, ta chưa từng trêu chọc gã, là gã chủ động mạo phạm ta! Ngươi không phân đúng sai, chỉ vì bình ổn lửa giận của gã liền khiến người tiếp đãi ta đi bồi tội cho gã, đi làm cho gã tiêu lửa giận mà chẳng hề hỏi ý kiến của ta, thậm chí quắc mắt hầm hầm nhìn ta! Phòng đấu giá các ngươi đối đãi với ta như thế, làm ta để mặt mũi ở đâu? Ngươi cảm thấy Xích Diễm Ma Sư của ta phải nhờ phòng đấu giá của các ngươi thì mới bán đi được có phải không?

Lâm Phong chất vấn, đứng lên nói:

- Nếu thật là như thế, ta muốn lấy vật đấu giá của ta lại! Khách quý của các ngươi, ta làm không nổi!

Mọi người đều nghe được rõ ràng, lại nhìn cô gái bên cạnh Lâm Phong cùng tên thanh niên cách đó không xa thì lập tức hiểu được mọi chuyện từ đầu đến cuối, là thiếu gia Mông gia, thảo nào người của phòng đấu giá không muốn đắc tội.

Nhưng người kia dường như làm không được tốt, không tôn trọng Lâm Phong như thế, Lâm Phong há lại không giận. Loại hành vi đó không thể nghi ngờ là nhục nhã Lâm Phong, là đánh mặt Lâm Phong, đổi lại người khác thì đều phẫn nộ.

Sắc mặt người của phòng đấu giá kia cứng ngắc, tên khốn này…

Y không hề biết Lâm Phong bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư, y không hề nghĩ rằng Lâm Phong sẽ phản ứng dữ dội như vậy, náo lớn chuyện này lên. Nay Lâm Phong đã chiếm lấy chữ Lý, mà y thì không cách nào biện giải được.

Ngay tại lúc này, một bóng người vụt tới, xuất hiện ở khu vực khách quý, đúng là lão già Lâm Phong gặp ở hậu trường.

- Xin lỗi, lần này là do người của chúng tôi xử lý không chu toàn.

Lão ta nói với Lâm Phong với vẻ mặt áy náy.

- Xin lỗi, chỉ một câu xin lỗi là đủ?

Lâm Phong lạnh nhạt nói.

Hàn quang lóe lên trong mắt lão già kia, thân thể lão hóa thành một đạo ảo ảnh.

Bốp!

Một tiếng vang lập tức truyền ra, mọi người liền nhìn thấy một người bị lão già đá bay ra ngoài, chính là kẻ lạnh lùng nhìn Lâm Phong và yêu cầu cô gái đi hầu hạ Mông thiếu kia.

- Đồ phế vật vô dụng.

Lão già lạnh lùng nói, kẻ này bản lĩnh chẳng học được nhưng mắt chó lại có một đôi. Dù Mông thiếu có địa vị tôn quý, nhưng dù thế nào thì Lâm Phong vẫn được coi là khách quý của phòng đấu giá, kẻ này lại đối xử như vậy với Lâm Phong trước mặt mọi người, làm cho mặt mũi Lâm Phong để vào chỗ nào, Lâm Phong sao có thể không tức giận. Trận náo loạn này phải nhờ phòng đấu giá bọn họ đến chùi đít, thực là làm việc không chịu động não suy nghĩ.

Người kia bò dậy, lau vệt máu ở khóe miệng, sắc mặt rất khó coi nhìn Lâm Phong, lúc này hoàn toàn muốn làm thịt Lâm Phong rồi, nhưng y không dám nói câu nào.

- Còn không xin lỗi!

Lão già lạnh lùng quát một tiếng. Người nọ ánh mắt cứng đờ, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của lão già thì run sợ, vội nói với Lâm Phong:

- Xin lỗi.

- Còn tưởng ánh mắt mình sáng như nào, kết quả mới phát hiện ra nó chỉ là một đôi mắt chó!

Lâm Phong sao không nghe ra sự ác độc trong lời của đối phương, lãnh đạm châm chọc một tiếng rồi nói:

- Bảo y cút đi!

- Có nghe thấy chưa, còn không mau cút.

Lão già quát lớn một tiếng.

Trong ngực kẻ kia như bốc lên một ngọn lửa giận, y ác độc liếc Lâm Phong một cái rồi xoay người bỏ đi, sự cô đơn lúc này so với sự oai phong vừa rồi thật là tương phản.

Nhìn y rời đi, lão già mỉm cười xin lỗi với Lâm Phong, nói:

- Xử trí như vậy, ngài đã vừa lòng chưa?

Lâm Phong liếc lão già một cái, chỉ vào cô gái trước người:

- Nàng ấy vì ta mà bị khuất nhục, bị súc sinh nhục nhã, ta muốn nàng ấy, phòng đấu giá các ngươi sẽ không từ chối chứ?

- Đương nhiên là không, về sau cô ta sẽ là người của ngài.

Lão già liếc cô gái một cái, thản nhiên nói. Cô gái này cũng khá may mắn, gặp được Lâm Phong. Loại tỳ nữ như này, phòng đấu giá bọn họ không hề thiếu, tặng cho Lâm Phong cũng chẳng hề gì, chỉ là phải bồi dưỡng người khác ra thay thế.

Lâm Phong khẽ gật đầu, coi như hài lòng:

- Điều cuối cùng, nếu ta ở khu vực khách quý thì hi vọng khu vực khách quý phải có dáng vẻ của nó, không phải loại súc sinh nào cũng có thể ở được.

Tên Mông thiếu ở phía sau nghe thế thì ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, hình như Lâm Phong không chỉ một lần sỉ nhục gã là súc sinh.

Lão già nghe Lâm Phong nói thế thì trầm ngâm rồi quay sang phía thanh niên nói:

- Mông thiếu, đây là phòng đấu giá, hy vọng Mông thiếu có thể nể mặt chúng tôi một chút, đừng gây sự ở đây! Khi nào đấu giá chấm dứt, rời khỏi phòng đấu giá, Mông thiếu muốn làm gì, chúng tôi sẽ không quản, cũng không xen vào.

Ánh mắt thanh niên cực kỳ âm trầm, gã gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt lăng lệ, ra khỏi phòng đấu giá, Lâm Phong sống hay chết sẽ do gã quyết định, giờ cứ để hắn sống thêm một lát.

- Cảm ơn Mông thiếu đã lý giải.

Lão già nói một tiếng rồi cất cao giọng nói:

- Hi vọng những người khác cũng giữ quy định của phòng đấu giá! Được rồi, không nói nhiều nữa, tiếp tục đấu giá.

Nói xong, lão già liếc Lâm Phong một cái rồi mới rời khỏi nơi này.

Lâm Phong nhìn bóng người dần biến mất kia, cười lạnh trong lòng. Sao hắn không nghe ra gợi ý của lão ta, rõ ràng là nhắc nhở tên Mông thiếu kia chờ đấu giá chấm dứt là có thể tùy ý đối phó Lâm Phong. Thực hiển nhiên là Lâm Phong gây chuyện ở phòng đấu giá này đã khiến người ta không vui, nhưng vì đây là phòng đấu giá nên lão ta chỉ có thể ra hòa giải.

Nhưng ra khỏi phòng đấu giá, tên Mông thiếu kia có thể làm gì hắn đây!

- Cảm ơn, công tử!

Cô gái bên cạnh nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt mang theo sự biết ơn sâu sắc. Nàng đương nhiên hiểu là Lâm Phong đòi người với lão già kia là lo nàng là người của phòng đấu giá, kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Lâm Phong cứu nàng ra khỏi hố lửa.

- Thuận tiện mà thôi, không cần cảm ơn gì ta đâu.

Lâm Phong không thèm để ý.

Nhưng cô gái lại lắc đầu, không đồng ý, vị thanh niên đeo mặt nạ màu bạc này không hề đơn giản.

Nhìn như liều lĩnh nhưng tâm tư tinh tế, một chiêu mạnh mẽ kia đánh nát bàn đá rõ ràng là để người ta chú ý, nháo lớn chuyện lên, như vậy phòng đấu giá không thể không ra mặt.

Nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều như vậy, với Lâm Phong, nàng chỉ có cảm kích, vô cùng cảm kích. Dù thế nào thì Lâm Phong cũng vì nàng mà đắc tội tên thanh niên quý tộc, còn đắc tội cả phòng đấu giá, nếu không thì Lâm Phong đại khái là có thể mặc kệ, để nàng bị đưa đến chỗ thanh niên kia, bị nhục nhã ở đó.

Trước kia, phòng đấu giá chỉ coi nàng là nô tỳ, là công cụ, nếu không phải nàng xinh đẹp thì ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có, cho tới bây giờ nàng chưa từng được tôn trọng dù chỉ là chút ít.

Nhưng Lâm Phong lại đối đãi với nàng như thế, vì nàng làm ra chuyện như vậy, từ nay về sau nàng chính là người của Lâm Phong, một lòng một dạ trung thành tận tâm.

Điểm ấy Lâm Phong chưa từng nghĩ tới, hắn làm chuyện như vậy là để không có lỗi với lương tâm của mình mà thôi.

Cô gái vì hắn nên mới đắc tội với tên quý tộc kia, Lâm Phong hắn không thể nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tay đối phương, chịu sự nhục nhã không phải của mình.