Tiếng trước là tiếng xương cốt rung lên như muốn vỡ ra, mà tiếng sau là tiếng tru đau đớn, vang lên rõ ràng trong không trung.
Hai tiếng này đều phát ra từ trên người Xích Diễm Ma Sư.
Lúc này Xích Diễm Ma Sư bị Lâm Phong dùng sức mạnh khổng lồ đánh trúng lưng, như có máu tươi chảy ra, mà thân thể cao lớn của nó cũng bò rạp xuống đất, cuối cùng thở ra những hơi thở màu trắng như không còn chút sức lực nào nữa, nhưng những hơi thở màu trắng này vẫn mang theo chút ngọn lửa nóng rực.
Thấy cảnh tượng này, ai nấy đều khiếp sợ. Tuy thực lực Lâm Phong rất mạnh, nhưng Linh yêu thú cấp năm, mà lại còn là Xích Diễm Ma Sư hùng mạnh không đến mức không chịu được một kích như vậy chứ?
Ngay cả bản thân Lâm Phong cũng giật mình sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị, thì ra là thế, quả nhiên là đủ đê tiện.
- Cảm ơn ngươi đã tặng yêu thú!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn về tên đệ tử quý tộc của Tuyết Nguyệt thánh viện trên khán đài xa xa, khóe miệng lộ ra ý trào phúng.
Linh yêu thú cấp năm hùng mạnh lại không chịu nổi một chiêu, như vậy chỉ có một cách giải thích, Tù đấu trường đã động tay động chân lên con Xích Diễm Ma Sư này, chuẩn bị đưa Xích Diễm Ma Sư cho Mục Phàm, khi đó Mục Phàm của Tuyết Nguyệt thánh viện vừa ra tay liền đánh được yêu thú hùng mạnh, oai phong cỡ nào!
Nhưng lại nhảy ra một tên Lâm Phong chặn đường, xáo trộn toàn bộ kế hoạch. Mục Phàm vì thế mà chết, Lâm Phong lại nhặt được một con Xích Diễm Ma Sư.
Lúc này Lâm Phong cuối cùng cũng hiểu vì sao người dắt Xích Diễm Ma Sư lại lộ ra ánh mắt ghen tị như thế, thì ra là vậy, đối phương biết là Linh yêu cấp năm đã thuộc về Lâm Phong hắn.
Câu cảm ơn này khiến sắc mặt thanh niên quý tộc càng thêm khó coi, không thể nghi ngờ là Lâm Phong đang nhắc nhở mọi người, y động tay động chân lên Xích Diễm Ma Sư, âm thầm làm cái hành vi không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Quả nhiên, Lâm Phong vừa nói xong thì mọi người đều nhìn về phía chỗ các đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hay cho một cái Tuyết Nguyệt thánh viện, thật đúng là vô sỉ, lại dùng cái thủ đoạn hèn hạ này để tạo thế chứ chẳng có thực lực gì, làm cho bọn họ còn tưởng là Tuyết Nguyệt thánh viện thần thánh lợi hại thế nào, hóa ra không hơn gì cái này.
Thanh niên quý tộc kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lộ ra ý cười lạnh như băng, nói:
- Cảm ơn ta làm gì, tuy ngươi hàng phục Xích Diễm Ma Sư, nhưng sau này nó đi theo ngươi cũng không phải dễ dàng gì, đừng để đến lúc đó bị Xích Diễm Ma Sư cắn trả mới tốt.
Lâm Phong cũng mỉm cười, chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, cái tình huống mà ngươi nói đó không thể nào xảy ra được, dù thực lực của ta thực sự không bằng con Xích Diễm Ma Sư này.
Nói xong, Lâm Phong quay sang nói với người phụ trách tù đấu kia:
- Giờ ta có thể dắt nó đi được chưa?
- Có thể.
Người kia nói với ngữ khí không tình nguyện cho lắm, nhưng Lâm Phong cũng không thèm so đo. Nắm lấy dây xích, Lâm Phong kéo Xích Diễm Ma Sư ra khỏi lao tù cực lớn kia.
Hít thở không khí ngoài lao tù, Lâm Phong nhìn lướt qua vô số người trong khắp Tù đấu trường này, đôi mắt dưới mặt nạ kia lộ ra ý cười sáng sủa, lạnh nhạt nói:
- Một con Linh yêu thú cấp năm Xích Diễm Ma Sư có thể trưởng thành Huyền yêu thú, hẳn là rất đáng tiền nhỉ!
Mọi người nghe thấy Lâm Phong nói thì sửng sốt, đáng tiền? Người này lại nói yêu thú có tiềm lực vô cùng này đáng tiền.
Lâm Phong có ý gì?
Không để mọi người phải chờ đợi, Lâm Phong tiếp tục nói:
- Nếu các ngươi thích con Xích Diễm Ma Sư này, cũng không phải là không có cơ hội, đến phòng đấu giá đi.
Lời của Lâm Phong lại khiến mọi người chấn động.
Phòng đấu giá?
Người này lại muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư?
Lúc này, mọi người đã hiểu được câu mà Lâm Phong vừa nói là có ý gì, dù thực lực của hắn không bằng Xích Diễm Ma Sư, cũng không thể bị Xích Diễm Ma Sư cắn trả, bởi vì từ đầu tới cuối hắn hoàn toàn không có ý định mang Xích Diễm Ma Sư đi.
- Kẻ này đang nghĩ gì trong đầu vậy, đây chính là Xích Diễm Ma Sư đó!
Nhiều người đều cho là Lâm Phong điên rồi, đem một con Xích Diễm Ma Sư chưa trưởng thành đi bán đấu giá, với bọn họ thì hành vi này thật quá ngu xuẩn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ, Lâm Phong sẽ không mang theo một con Xích Diễm Ma Sư bên người.
Tục ngữ nói, thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Bản thân chưa đủ thực lực thì dù có được bảo vật cũng chỉ khiến kẻ khác chú ý, dẫn đến tai vạ, với hắn thì chẳng có lợi ích gì.
Nay điều Lâm Phong hắn cần làm là tăng thực lực bản thân lên mà không phải là dựa vào Xích Diễm Ma Sư, như vậy bị người tính kế, ngược lại sẽ đưa mình vào hiểm địa, tầm mắt Lâm Phong không thiển cận đến mức ấy.
Một con Xích Diễm Ma Sư còn chưa khiến Lâm Phong bị mê hoặc, muốn khiến hắn động tâm rất khó.
Nói là làm, hắn dắt Xích Diễm Ma Sư đi lên cầu thang, ra khỏi Tù đấu trường rồi lập tức đi đến khu giao dịch.
Mà người ở Tù đấu trường thì nhiều kẻ đi theo sau Lâm Phong, thanh thế khá là to lớn.
Trong bọn họ có kẻ đi xem náo nhiệt, cũng có người muốn đấu giá được Xích Diễm Ma Sư.
Dù sao trong đám người này không ít người mang theo rất nhiều nguyên thạch, mà với bọn họ, nguyên thạch thì dư thừa, Xích Diễm Ma Sư mới là trân quý.
Nếu có thể thuần hóa được một con Xích Diễm Ma Sư, đợi nó trưởng thành Huyền yêu sẽ là trợ lực lớn cỡ nào, dẫn bên người đều thấy thật oai phong.
Dòng người trong thành trong thành này vốn lớn, vô số người đi lại. Đoàn người của Lâm Phong chậm rãi đi đến, thanh thế đồ sộ, đến đâu là náo động đến đấy, như một dòng nước lũ càng lúc càng không thể cứu chữa, đám người ngày càng nhiều thêm.
Nhiều người đều xì xào bàn tán, tin có người muốn bán Xích Diễm Ma Sư cũng nhanh chóng lan truyền, làm cho càng nhiều người tập trung tới bên này.
Lâm Phong rất hài lòng với hiệu quả này, hắn sợ người đến không đủ nhiều.
Bán đấu giá càng nhiều người thì cạnh tranh càng dữ dội, giá cũng tăng lên càng khủng bố, như vậy với hắn chỉ có lợi chứ không hề hại.
Qua một lúc sau, một phòng đấu giá lộ thiên rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phong, bên trong không ngờ là mấy nghìn tòa đình đài.
Tuy quy mô phòng đấu giá không lớn như Tù đấu trường, nhưng bố cục và quang cảnh thì đẹp hơn Tù đấu trường rất nhiều. Ngồi ở trên đình đài là có thể vừa thưởng thức trà vừa xem bảo vật trong phòng đấu giá, xem có nên tranh giá hay không.
Lâm Phong thấy tình hình trong phòng đấu giá thì cười, đi đến bên kia.
Nhưng khi Lâm Phong sắp đến phòng đấu giá thì có mấy người chặn trước người Lâm Phong.
- Xích Diễm Ma Sư, ngươi không thể có được.
Một tên nam tử âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong, lãnh đạm nói.
Lâm Phong bình tĩnh đáp lại:
- Nếu ta là các ngươi ấy thì cút xa được bao nhiêu sẽ cút xa bằng đó.
Mấy người đối diện nghe vậy thì híp mắt lại, phóng thích lãnh ý trên người, không ngờ ai nấy cũng không hề yếu.
- Một trăm nguyên thạch trung phẩm, nhượng Xích Diễm Ma Sư cho bọn ta.
Người kia lại nói.
- Một đám ngu ngốc.
Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Ta đếm đến ba, các ngươi không biến thì ta sẽ nói cho người đứng sau ta, ai giết các ngươi, người đó sẽ được hai trăm nguyên thạch trung phẩm và Xích Diễm Ma Sư của ta, các ngươi cảm thấy chuyện gì sẽ xảy ra?
Mấy người kia biến sắc mặt, mà nhiều người sau lưng Lâm Phong đều động đậy, nóng lòng muốn thử.
- Một!
Lâm Phong lạnh lùng đếm, ngay lập tức lại có không ít người bước lên một bước.
- Hai!
Thấy đối phương vẫn không phản ứng, Lâm Phong cười đầy tà dị, tiếp tục đếm.
Một luồng sát khí tỏa ra trong không gian, bao phủ mấy người đứng trước Lâm Phong, bọn họ tinh thần chấn động, sắc mặt khó coi.
- Ngươi nhớ đấy.
Người nọ lạnh lùng uy hiếp một tiếng, ngay sau đó đám này lui ra một bên.
- Đúng là đám ngu ngốc.
Ánh mắt Lâm Phong phát lạnh, nói:
- Sau này trước khi làm việc, các ngươi làm ơn hãy học cách dùng đầu óc chút đi.
- Giết bọn chúng, cho dù ai đến đấu giá Xích Diễm Ma Sư của ta đều được giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm!
Lâm Phong lạnh lùng nói ra lời khiến đám người kia sắc mặt kịch biến.