Những người đến chúc mừng này đều là quý tộc của Hoàng Thành, điều này cũng là ám thị cho mọi người biết, thế lực đứng sau Tuyết Nguyệt thánh viện chính là hoàng thất.
Rất nhiều người đều mong chờ háo hức, hoàng thất đích thân đứng ra xây dựng thánh viện, lực lượng này không cần nói cũng biết nhất định sẽ cường mạnh không gì địch nổi, nếu như có thể được gia nhập vào đó, sẽ không cần phải lo lắng sau này không có tương lai.
Đám người đến chúc mừng dần dần lui đi, trở lại hoà vào đám đông, Thiên Lang Vương vẫn đứng đó mỉm cười, mọi người đều biết bước tiếp theo chắc hẳn sẽ là thánh viện chiêu mộ đệ tử.
Nhưng ngay chính lúc này, trên bầu trời, một tiếng hét xé rách hư không truyền đến, đám người bên dưới thậm chí có hể cảm nhận được luồng khí tức vô cùng sắc nhọn trên đỉnh đầu mình, khiến bọn họ phải vội vàng ngẩng đầu lên.
- Tên!
Trên bầu trời một mũi tên lao vun vút xuống hoá thành một đường cong vô cùng hoa mỹ, mũi tên đó đang hướng thẳng về phía Thiên Lang Vương.
- Chuyện gì thế này?
Đám đông đều dông đều bàng hoàng sửng sốt, không ngờ có người lại dám bắn tên trắng trợn vào Thiên Lang Vương, hơn nữa còn là vào ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, thật quá là ngông cuồng!
Sắc mặt Đoàn Thiên Lang cứng ngắc, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất từ lâu.
- Phá!
Một đường kiếm khí cường mạnh gào thét chém ra, mũi tên kia đột ngột dừng lại, rơi xuống từ không trung, cũng chính lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm chấn động trời đất từ xa truyền đến.
Một tiếng nói ồm ồm truyền đến khiến mọi ánh mắt đều tụ lại.
Liễu Thương Lan, Thần Tiễn Liễu Thương Lan cũng đã tới!
- Xích Huyết thiết kỵ, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện thành lập.
Sóng âm vang dội trời đất, mang theo một luồng sát khí, từ phía xa, đám đông như có thể cảm thấy một đoàn quân thiết huyết đang không ngừng tiếp cận.
- Đó là thứ gì?
Lúc này rất nhiều người đứng dưới đã biến sắc sắc, chỉ thấy từ phía xa có vô số mũi tên đang lao đến, mang theo cuồng phong gào thét nhào tới, vô cùng tráng lệ.
Ánh mắt mọi người đều đã dừng lại ở một điểm, ngơ ngác nhìn bầu trời bị che phủ bởi cơn mưa tiễn, trong nháy mắt mặt trời như bị ngăn cách ở bên ngoài.
Thần Tiễn Liễu Thương Lan, có thật là đến để chúc mừng không?
- To gan!
Vẻ mặt Đoàn Thiên Lang âm u tới cực điểm, nổi giận quát lên một tiếng, cơ thể phóng lên không trung, trong tay mang theo kiếm quang rực rõ chói mắt.
Đồng thời rất nhiều người của Tuyết Nguyệt thánh viện cũng bay lên, từng luồng khí thế nở rộ, lực công kích mạnh đến kinh người, toàn bộ đều hướng về phía những mũi tên đang phi xuống.
Không gian bên trên, vô số tên tiễn bay múa, đám người bên dưới cũng trở nên hoảng loạn, chạy trốn toán loạn, sợ bị mũi tên bắn trúng.
Tiếng võ ngựa ầm ầm truyền đến, từng con thiết kỵ Huyết Xích lao nhanh vào đám đông, mang theo gió bụi mờ mịt.
Người cầm đầu có sắc mặt cương nghị, ánh mắt tinh thâm, mái tóc dài trắng như tuyết lại càng khiến người ta chú ý.
- Là Liễu Thương Lan, sao tóc của ông ấy lại bạc trắng hết rồi?
Đám đông nhìn đàn thiết kỵ Xích Huyết hung hăng cuồng chiến, lẽ nào Liễu Thương Lan lại muốn quấy rồi trong ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện?
- Liễu Thương Lan, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Đám đông trong Tuyết Nguyệt thánh viện sớm đã trở nên toán loạn, sắc mặt Đoàn Thiên Lang vô cùng u ám, nhìn chằm chằm vào Liễu Thương Lan đang ngồi trên thiết kỵ.
- Ta đến đòi lại công bằng.
Liễu Thương Lan nói với giọng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó ẩn chứa sự kiên định không gì sánh nổi.
- Công bằng?
Đoàn Thiên Lang cười lạnh:
- Hôm nay là ngày khánh thành của Tuyết Nguyệt thánh viện, người người vui mừng, ngươi lại đến đòi ta công bằng?
- Ta vì Tuyết Nguyệt, dành nửa đời người chinh chiến trên chiến trường, chưa từng một lần than vãn! Tuyết Nguyệt quốc muốn sáng lập thánh viện, ta để con gái duy nhất của ta là Liễu Phỉ bôn ba khắp nơi, tìm kiếm người gia nhập thánh viện, trở thành trụ cột cho đất nước…
Mái tóc trắng của Liễu Thương Lan bay lượn trong gió, ông ngẩng đầu lên trời, từ từ dãi bày:
- Ta một lòng vì Tuyết Nguyệt, ngay cả thiết kỵ Xích Huyết cũng giao cho các người! Vậy mà ngươi, Đoàn Thiên Lang, lại đem thiết kỵ Xích Huyết liên hợp các môn phái đi tiêu diệt Vân Hải tông, chính Vân Hải tông đã dạy ta nên người, nhưng nay Vân Hải tông đã máu chảy thành sông, Đoàn Thiên Lang, ngươi nói xem ta muốn đòi lại công bằng gì?
Liễu Thương Lan từ từ chuyển ánh mắt về phía Đoàn Thiên Lang, tia nhìn vô cùng sắc bén.
Đám đông nghe được lời của Liễu Thương Lan đều cảm thấy chấn động trong lòng, Liễu Thương Lan là vị tướng vang danh thiên hạ, vậy mà tông môn của ông lại chỉ vì một tờ thánh chỉ của hoàng thất mà bị tiêu diệt!
Không một ai nhận thấy, Đoàn Thiên Lang dẫn người đi diệt Vân Hải tông không hề có được chỉ thị của hoàng thất.
- Vân Hải tông không ủng hộ sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, không tuân theo hiệu lệnh của hoàng thất Tuyết Nguyệt, kẻ phản nghịch ắt phải tiêu diệt! Đến giờ Liễu Thương Lan ngươi lại dẫn quân xông vào Hoàng thành, gây rối trong ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, ngươi có biết ngươi đáng tội gì không?
Đoàn Thiên Lang lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thương Lan:
- Còn nữa các ngươi vốn là quân của Tuyết Nguyệt, lại đứng về lũ phản nghịch, đánh về Hoàng thành, đã biết tội chưa?
- Phản nghịch?
Mọi người sửng sốt trước lời nói của Đoàn Thiên Lang, không ngờ Liễu Thương Lan lại bị quy thành phản nghịch.
Có điều sắc mặt của đám người Đoàn Thiên Lang đều không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh.
- Vì công bằng thì có tội gì, Liễu Thương Lan ta không hổ thẹn với Tuyết Nguyệt, chỉ hổ thẹn với tông môn, hổ thẹn với huynh đệ của ta.
Liễu Thương Lan đưa mắt nhìn đám đông một lượt, trong ánh mắt mang theo một tia áy náy.
- Có thể cùng chết với tướng quân thì đời này không còn hối tiếc gì.
Một người ở bên trái Liễu Thương Lan nói, ánh mắt tràn đầy tình huynh đệ.
- Được cùng sống chết với tướng quân, không uổng!!
Mấy trăm quân thiết kỵ đồng thanh hô lên, bọn họ đều tự nguyện theo đến đây, trước khi đến cũng đã chuẩn bị tinh thần, không hề sợ chết.
Đám đông nhìn đoàn quân thiết huyết thề nguyền vào sinh ra tử có nhau, trong lòng dấy lên cảm giác bi tráng, lại cũng như có một luồng nhiệt huyết đang không ngừng trào dâng.
- Một tướng quân như vậy thì đời này còn cầu mong gì hơn nữa.
Trong đám đông, Vấn Ngạo Tuyết đứng lặng im nhìn về phía đoàn quân, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên nỗi đau thương.
Lâm Phong đứng bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết, đôi mắt sau tấm mặt nạ không ngừng chớp loé, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Liễu Thương Lan dẫn đầu đoàn qân thiết kỵ tiến vào Hoàng Thành, ai nấy đều đã xác định rõ, cho dù là chết cũng phải đòi lại công bằng, nhưng có lẽ, Liễu Thương Lan cũng hiểu rõ ngay cả khi ông ta chết thì vẫn không có cách nào đòi lại công bằng.
Liễu Thương Lan nhìn đám huynh đệ, thở mạnh một hơi, giọng nói có chút ảm đạm:
- Nếu đã như vậy, hôm nay, chúng ta sẽ cùng đánh một trận cuối cùng, đáng tiếc là không phải trên chiến trường mà là trong Hoàng thành Tuyết Nguyệt.
Đoàn quân lập tức tháo nỏ trên lưng xuống, giương cung nhắm bắn về phía Đoàn Thiên Lang.
Đoàn Thiên Lang lại vô cùng bình tĩnh, khoé miệng nhếch lên cười nhạt, đồng thời phía sau Đoàn Thiên Lang đột nhiên có rất nhiều cao thủ xuất hiện, phóng ra khí tức lạnh lẽo, sát khí vô cùng sắc bén.
Một trân chiến lớn hết sức căng thẳng.
- Đợi đã.
Đúng lúc này một tiếng nói truyền ra từ trong đám đông, giọng nói vang vọng vô cùng rõ rệt, ngay sau đó một bóng người từ từ bước lên phía trước.
Chỉ thấy trên mặt người này đang đeo mặt nạ bằng đồng, không nhìn rõ tướng mạo.
Liễu Thương Lan liếc qua một cái, vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đồng này trong lòng chợt run lên, hai tay giương cung từ từ hạ xuống.
- Là hắn!
Liễu Thương Lan từng gặp qua Lâm Phong, khi còn ở Vân Hải tông, ông ta muốn tự phế tu vi nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản, sau này qua lời của thuộc hạ thì ông mới biết, người đeo mặt nạ đồng này chính là Lâm Phong, Lâm Phong mà toàn bộ Vân Hải tông trên dưới dùng tính mạng để bảo vệ cho hắn.
- Việc này không liên quan đến ngươi, cút.
Liễu Thương Lan lạnh lùng nói, có điều Lâm Phong sao có thể không hiểu rõ ý ông ta, hắn bình tĩnh lắc đầu, nói với Liễu Thương Lan:
- Tướng quân nếu đã nhìn thấu tất cả, tội gì còn phải đến Hoàng thành.
- Vì muốn đòi lại công bằng.
Liễu Thương Lan thản nhiên đáp lại, không ngờ Lâm Phong lại càng lấn tới, khiến ông rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Công bằng? Đó chẳng qua chỉ là công bằng trong mắt tướng quân, còn trong mắt những người này, công bằng, chính là muốn lấy mạng tướng quân mà thôi, công bằng, một xu cũng không đáng.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, bước gần đến bên cạnh Liễu Thương Lan, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Thiên Lang.
- Thiên Lang Vương, hôm nay là ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, ta liệu có thể thỉnh giáo mấy vấn đề không?
Đoàn Thiên Lang nhíu mày lại, y không ngờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một một tên Lâm Phong, nhưng chuyện ngày hôm nay nhất định phải làm cho tốt, do đó mà lão cũng không từ chối, lạnh lùng đáp lại:
- Nói.
- Tuyết Nguyệt thánh viện vì sao lại gọi là thánh viện?
- Thanh khiết, cao quý, vi thánh, Tuyết Nguyệt thánh viện xưng danh là thánh viện chính là để chỉ địa vị cao quý của nơi này.
Đoàn Thiên Lang nói.
- Thì ra là thế.
Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện nói:
- Trong số bọn họ, có người là đệ tử của Hạo Nguyệt tông, có người là người của Băng Tuyết sơn trang, cũng có người là đệ tử của Vân Hải tông đã bị các ngươi tiêu diệt, hiện giờ bọn họ đều là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, theo như ý của Thiên Lang Vương, thì việc mời gọi đệ tử của môn phái khác tức là cao quý, thu nhận những tên phản nghịch đến Tuyết Nguyệt thánh viện tức là thanh khiết, có đúng không?
Giọng nói của Lâm Phong vẫn đều đều tiếp diễn:
- Vừa rồi Thiên Lang Vương ngài cũng cảm thấy hổ thẹn với hai chữ phản nghịch, nhưng Vân Hải tông bị Thiên Lang Vương ngài tiêu diệt, đệ tử của Vân Hải tông lại đi theo ngài, việc này không phải là phản nghịch thì là gì? Học viện chứa chấp những tên phản nghịch ô hợp thì sao có thể xưng là thánh viện? Hơn nữa còn thêm tên Tuyết Nguyệt, như vậy chẳng phải là trở thành biểu tượng cho Tuyết Nguyệt sao? Thứ cho tại hạ ngu dốt, mong Thiên Lang Vương chỉ rõ điểm này.
Lâm Phong thấy Đoàn Thiên Lang trầm mặc, lại lên tiếng lần nữa, vừa nói hết câu, sắc mặt Đoàn Thiên Lang lại càng trở nên u ám.
Miệng lưỡi lợi hại, lời lẽ sắc bén, khiến lão không thể phản bác lại