Bây giờ là buổi chiều, nhiệt độ trong thành phố tăng cao, gần bốn mươi độ, cho nên bên ngoài không có người đi lại nhiều.
Mà lúc này, ở bên trong khu biệt thự Comfort Liya, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, đại diện công ty châu báu Tiểu Điền cũng từ trong biệt thự chuẩn bị ra ngoài.
Bất quá, khác biệt với lúc bình thường là, trước đây hắn ra ngoài đều mang theo hơn hai mươi tên vệ sĩ, còn có một mỹ nữ theo bên người, mà bây giờ, hai bên cũng chỉ có không tới mười người vệ sĩ đi theo, bên cạnh cũng không có mỹ nữ, chỉ có thêm một thanh niên.
Người thanh niên này, chính là Gia Vệ.
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cũng không có làm Gia Vệ thất vọng, để tránh bị đau khổ, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang không muốn Gia Vệ ra tay tàn nhẫn, liền đem những gì Gia Vệ muốn biết nói ra hết.
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang lần này tới Libya, quả thực là muốn phá rối công ty châu báu Trương thị cùng Libya hợp tác, chỉ có điều, mục đích của công ty châu báu Tiểu Điền cũng không dừng ở việc phá rối hợp tác, mà là đưa ra giá tiền rất lớn để cho tổng thống Libya xuất thủ đem chủ tịch công ty châu báu Trương thị Trác Thiến ở lại Libya, mà Trác Thiến nếu gặp chuyện không may, công ty châu báu Trương thị hiển nhiên sẽ bị rối loạn, công ty châu báu Tiểu Điền cũng sẽ nhân cơ hội này tiến vào thị trường Trung Quốc.
Đây là một âm mưu không khó nghĩ đến, nhưng mấy người Trác Thiến thật không ngờ, bởi vì bọn họ không nghĩ tới công ty châu báu Tiểu Điền cùng chính phủ Libya dám làm chuyện giết người như này.
Tại trước khi Gia Vệ đến, chính phủ Libya, có lẽ nên nói là tổng thống Lao Tư đã hồi đáp Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, đồng ý điều kiện của Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, đồng thời bọn họ đã an bài tốt rồi.
Trải qua một phen suy nghĩ, Gia Vệ liền quyết định tương kế tựu kế, lấy cớ này bắt tổng thống Libya Lao Tư.
Nếu như Lao Tư này là một tổng thống chân chính mà nói, Gia Vệ tất nhiên nhiên sẽ không bất kính như vậy, dù sao Lao Tư là tổng thống một nước, nhưng Lao Tư bây giờ, ở trong lòng Gia Vệ, so với bọn côn đồ còn không bằng, cho nên Gia Vệ cũng không kiêng nể gì.
“Bất luận kẻ nào cũng đều sợ chết, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, tính mạng mới là quý giá nhất.” Gia Vệ thấp giọng cười nói.
Cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang ngồi ở chiếc xe sang trọng phía sau, Gia Vệ nhìn giống như là một người cận vệ, chỉ bất quá những người khác vẫn thấy cực kỳ kỳ quái, ông chủ của bọn họ đổi khẩu vị từ lúc nào?
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang này, trước sau gì cũng chỉ có một tính cách, không có nữ nhân thì không được, cho dù là trên máy bay đến Libya, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cũng dựa vào thuốc đại chiến đến hai ba giờ, mà bây giờ, bên cạnh hắn đột nhiên không có nữ nhân, lại có thêm một nam nhân nhìn có vẻ gầy yếu, nhìn giống tiểu bạch kiểm, điều này không khỏi làm những người khác có ý nghĩ kỳ quái.
Lúc này, Gia Vệ cũng chỉ có thể nhẫn nại, mặc dù hiện tại hắn rất muốn đem bọn này với tư tưởng vô liêm sỉ cực kỳ không trong sáng lành mạnh giết chết, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, nhỏ không nhịn được sẽ không làm mưu lớn được.
Cũng không có mất bao lâu thời gian, xe liền dừng lại trước cửa tòa nhà chính phủ của thành phố.
Ở giữa cửa tòa nhà chính phủ, một đám người đã sớm đợi sẵn ở đây, trong đó bao gồm Lao Tư mà Gia Vệ chưa gặp cùng thượng tướng Lao Kiệt đã gặp qua.
Hai lãnh đạo tối cao nhất của Libya, lúc này lại là khúm núm, giống như là gặp thái thượng hoàng vậy.
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cũng rất hống hách, loại giao dịch này, không thể khiêm tốn, ngươi càng khiêm tốn lại càng không có ưu thế.
Chỉ có điều, lúc Tiểu Điền Thuần Nhất Lang nhìn thoáng sang Gia Vệ ở bên cạnh, hắn liền giống như không còn chút khí thế, mọi hống hách sĩ diện đều biến mất không thấy gì nữa.
Hắn bây giờ là thịt cá nằm trên dao thớt, tỏ vẻ hống hách có ích lợi gì?
“Tiểu Điền tiên sinh, mời vào trong…” Lao Tư tổng thống tự mình đến nghênh tiếp, khiến những người khác trong chính phủ Libya đều có chút kinh ngạc, thế nhưng nhớ tới giải thích của tổng thống Lao Tư, bọn họ cũng không có cảm thấy gì kỳ quái.
Hiện tại chính phủ Libya mới thành lập, bọn họ cần một lượng lớn vật tư để củng cố chính quyền, mà Lao Tư đối với những cấp dưới của hắn nói, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang tới để trợ giúp Libya.
Trước kia mọi người đều không có hoài nghi cái nguyên do này.
Mà sau khi tiến vào trung tâm tòa nhà chính phủ Libya, đi vào phòng làm việc của tổng thống, cũng chỉ có bản thân tổng thống, cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang và cận vệ của Tiểu Điền Thuần Nhất Lang mà thôi.
Những người khác, đều bị tổng thống Lao Tư ra lệnh không được phép tiến vào.
Sau khi Lao Tư ngăn cản những người khác, da mặt trên khuôn mặt béo phì của Tiểu Điền Thuần Nhất Lang trở nên co quắp, hắn mặc dù là phế vật, cũng có thể đại khái đoán ra ý nghĩ của Gia Vệ, hiện tại Lao Tư tổng thống đem những người khác ngăn ở bên ngoài, không phải là tự đem cơ hội cho Gia Vệ hay sao?
Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cùng Gia Vệ cùng với tổng thống Lao Tư đi vào phòng làm việc tổng thống trước, còn lại Lao Kiệt đi sau đóng cửa, chỉ có điều, khi hắn vừa mới đóng cửa xong quay người lạ, liền cảm giác được trên cổ có chút mát lạnh.
Lọt vào tầm mắt hắn, là Gia Vệ một tay cầm dao găm đè trên cổ tổng thống Lao Tư, một tay cầm Thiền Dực đao để trên cổ mình.
Lao Kiệt dù sao cũng là thượng tướng một nước, người thứ hai Libya, hắn không có kính hoảng, mà là vẻ mặt tức giận, hai mắt híp nhỏ nhìn về phía Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, trực tiếp dùng ngôn ngữ Libya quát: “Tiểu Điền tiên sinh, ngươi đây là có ý gì?”
Nghe thấy lời của Lao Kiệt, Gia Vệ cũng sửng sốt, lúc này mới phát hiện vậy mà không có một người nào phiên dịch cả.
Kế tiếp, Gia Vệ càng sửng sốt, bởi vì Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cư nhiên lại nói ra ngôn ngữ giống như Lao Kiệt, nói cách khác, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cả tiếng Trung cũng không biết, cư nhiên lại nói được tiếng Libya.
Điều này làm cho Gia Vệ kinh ngạc một chút, bất quá sau một lát, Gia Vệ lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn có thể nghe hiểu tiếng Libya?
Không sai, hắn thật sự nghe hiểu, giống như Lao Kiệt nói tiếng Trung vậy, Gia Vệ dĩ nhiên nghe hiểu được.
“Chẳng lẽ ta thật sự có thể tự thông hiểu? Tiếng Anh cũng biết, tiếng Nhật không học cũng biết, mà bây giờ, tiếng Libya, cư nhiên vừa nghe cũng hiểu.” Gia Vệ lẩm bẩm, hắn lúc này nói là tiếng Trung, Lao Tư, Lao Kiệt cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đều nghe không hiểu.
Bất quá, Gia Vệ rất nhanh dùng tiếng Libya nói: “Đều ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, chúng ta nói chuyện, nếu như ai dám nói lung tung, cái đầu sẽ rời khỏi vị trí đấy.”
Nghe lời nói của Gia Vệ, Lao Tư có chút sợ hãi, thế nhưng Lao Kiệt lại hừ lạnh một tiếng, giống như không chịu Gia Vệ uy hiếp.
Nhưng lúc này, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang vẫn luôn ra oai trước mặt hai người Lao Tư cùng Lao Kiệt, lại như con thỏ bị chấn kinh vậy, vội vã ngồi ở trên ghế salon, một cử động nhỏ cũng không dám động, hai mắt lo sợ nhìn về Gia Vệ.
Điều này làm cho Lao Tư cùng Lao Kiệt đồng thời kinh ngạc, cũng đều hoài nghi trong lòng Gia Vệ rốt cục làm gì với Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, làm cho Tiểu Điền Thuần Nhất Lang nghe lời như thế.
Cũng không cố chấp nữa, Lao Tư cùng Lao Kiệt cũng ngồi xuống, Gia Vệ cũng không thèm nhìn người Lao Kiệt, chẳng đáng để mắt nhìn.
Sau khi ba người ngồi xuống, Gia Vệ mới dùng tiếng Libya tiêu chuẩn nói với Lao Tư cùng Lao Kiệt: “Nói kế hoạch đối phó công ty châu báu Trương thị của các ngươi đi.”
“Ngươi là người của công ty châu báu Trương thị.” Gia Vệ vừa mới nói xong lời, Lao Kiệt bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Gia Vệ nói.
Cho đến lúc này, vị thượng tướng đại nhân này mới nhớ tới khuôn mặt bình thường của Gia Vệ, hôm buổi sáng hắn tự mình đi nghênh tiếp Trác tổng công ty châu báu Trương thị, đối với người bên canh Trác Thiến, cũng không có để ở trong lòng, cho nên ngay từ đầu không có nhận ra Gia Vệ.
Thế nhưng Gia Vệ nhắc tới như vậy, hắn liền đột nhiên nhớ tới, trong lúc nhất thời trở nên khiếp sợ.
Đây là tình huống gì đây? Người công ty châu báu Trương thị cư nhiên bắt cóc Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, lại còn đem Tiểu Điền Thuần Nhất Lang mang tới đây.
Trong lúc nhất thời, Lao Kiệt rốt cục biết được sự tình có vẻ nghiêm trọng.
Mà tổng thống Lao Tư sau khi nghe lời nói của Lao Kiệt càng sửng sốt, bọn họ biết thực lực của công ty châu báu Tiểu Điền, thậm chí biết sơ qua thực lực ngầm của công ty châu báu Tiểu Điền, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không dám đắc tội công ty châu báu Tiểu Điền.
Đối với công ty châu báu Trương thị, bọn họ cũng hiểu, thậm chí có thể nói cực kỳ hiểu rõ.
Mà sau khi bọn hắn hiểu được, thực lực công ty châu báu Trương thị kém xa so với công ty châu báu Tiểu Điền, bất kể là ngoài sáng hay trong tối, Lao Tư bọn họ đều không cần sợ công ty châu báu Trương thị, bọn họ sở dĩ cùng công ty châu báu Trương thị họp hội nghị chuyện mỏ kim cương, chỉ bởi vì hiệp nghị mà chính phủ trước đó cùng công ty châu báu Trương thị đề ra, bọn họ tuy rằng đã lật đổ chính phủ kia, nhưng những thứ hiệp nghị này liên quan đến quan hệ quốc tế, bọn họ không thể bỏ qua được.
Mà bây giờ, sự tình tựa hồ cũng không phải đơn giản như bọn họ tưởng tượng, mà công ty châu báu Trương thị, cũng không hề dễ đối phó như bọn họ tưởng.
Vừa lúc đó, tay phải Gia Vệ đột nhiên xuất ra,Thiền Dực đao trong tay liền dính một cỗ máu tươi.
Lao Kiệt đau đớn muốn kêu to, nhưng bị Gia Vệ đánh cho một đấm vào miệng, răng trong miệng chỉ có ba chiếc không bị rơi, còn lại bị rơi rụng hết.
Tiếng kêu thảm của Lao Kiệt cũng không có xảy ra, chân hắn bị Gia Vệ một đao cắt đứt gân, ngã vào trên ghế salon.
Mà Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang ở một bên nhìn thấy Gia Vệ đột nhiên xuất thủ, nhất là nhìn thấy Lao Kiệt vốn rất uy vũ trong nháy mắt biến thành thê thảm, hai người đều toàn thân run rẩy, trốn sang một bên, vẻ mặt càng sợ hãi nhìn về Gia Vệ.
“Bây giờ, ngươi nói qua kế hoạch đối phó công ty châu báu Trương thị của các ngươi một chút.” Gia Vệ khóe miệng nhếch lên, mang trên mặt vẻ tươi cười băng lãnh, quay qua Lao Tư ở một bên nói.
Lao Tư chấn động toàn thân, hắn mặc dù là tổng thống, thế nhưng những năm giành chính quyền gần đây, trên cơ bản đều là công lao của em trai hắn Lao Kiệt, bằng không hiện tại Lao Kiệt không có khả năng nắm quân quyền trong tay.
Mà Lao Tư, tại việc xử lý hậu cần cùng chính quyền, so với Lao Kiệt làm tốt hơn, nhưng hắn hầu như không có làm qua việc chiến trường, lá gan hắn cũng không lớn.
Nhìn em trai mình ở bên cạnh bộ dạng thê thảm, khuôn mặt đen kịt của Lao Tư co quắp vài cái, khí thế tổng thống biến mất không thấy gì nữa, mở miệng nói ra kế hoạch đối phó công ty châu báu Trương thị mà bản thân cùng em trai đề ra.
Sau khi nghe kế hoạch của Lao Tư, Gia Vệ không ngừng sửng sốt, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cũng sửng sốt, ngay cả Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cũng không nghĩ tới, kế hoạch của bọn Lao Tư lại là như thế.
“Cư nhiên vì tiền tài mà lại phát động chiến tranh, các ngươi có biết nếu như chiến tranh lại xảy ra, sẽ có bao nhiêu người chết sao?” Sau một lát, Gia Vệ rốt cục không nhịn được lửa giận trong lòng, một cước dẫm nát miệng Lao Kiệt, đem mấy cái răng còn lại của hắn đạp rớt luôn.
Hắn muốn lưu lại một người làm bù nhìn, nếu như Lao Kiệt không thành thật, vậy thì để Lao Tư lại.
Mà Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, dưới vẻ khiếp sợ bề ngoài, trong đáy mắt không biết tại sao lại có một chút hưng phấn.