*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia Vệ lắp đặt xong thuốc con nhộng mà mắt thường nhìn không thấy được, 1000 điểm cống hiến cứ xem như không có gì vậy.
Tính đi tính lại, chỉ trong thời gian ngắn, Gia Vệ vậy mà đã tiêu hao 3300 điểm cống hiến, hiện tại Gia Vệ vẫn còn 7056 điểm cống hiến, tính ra cũng đủ cho hắn ở chỗ này huấn luyện hơn 3 tháng.
Đồng thời hắn là người đứng đầu Thập Nhân Bảng, mỗi tuần có thêm 500 điểm cống hiến, hoàn toàn đủ cho hắn dùng.
Có điều chỉ sợ phát sinh việc ngoài ý muốn, nếu như vẫn còn phải cần tới vũ khí tiếp, thì từng này điểm cống hiến của Gia Vệ vẫn có chút không đủ.
Mười người rất nhanh liền đi tới bên trong một đại sảnh, người đại tá trước kia đã sớm chờ sẵn, mà ở sau hắn, có một trực thăng quân sự rất lớn, bên trên có mười cái tủ sinh học.
Mấy người Gia Vệ theo thứ tự bị tiêm thuốc mê, sau đó liền được đưa vào trong tủ sinh học.
Sau khi mười người Gia Vệ được bố trí hoàn tất, trực thăng liền chậm rãi cất cánh, mặc dù có chút nảy xóc, thế nhưng đối với mười người trong tủ sinh học mà nói thì một điểm nảy xóc này cũng không cảm nhận được.
Giống như hai lần trước, không bao lâu sau, Gia Vệ liền tỉnh lại.
Ở bên trong trực thăng, hắn căn bản không nhìn thấy gì bên ngoài, không biết trực thăng bay về hướng nào.
Có điều Gia Vệ cũng mơ hồ cảm giác được, tốc độ của cái trực thăng này rất nhanh.
Không biết qua bao lâu thời gian, trực thăng bay vào trong vùng hoang dã, ngay sau đó, mười người lần lượt tỉnh lại, trực thăng đã rời đi, đem bọn họ thả lại nơi đồng hoang.
“Nơi này là nội cảnh Hà Bắc, từ nơi này đến hầm mỏ, còn cách mấy trăm km, trước hết chúng ta bây giờ cứ đi tiếp”. Hỏa Thương nói.
Gia Vệ gật đầu, bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, quãng đường mấy trăm km, đi nhanh cũng phải mất mấy giờ, đi chậm thì thậm chí còn mất cả ngày thời gian.
Nhưng tất cả mọi người đều biết vì sao trực thăng không đem bọn họ thả trực tiếp nơi hầm mỏ, bởi vì mấy người Gia Vệ không có thân phận rõ ràng, chuyện này sẽ như một vụ án không đầu mối, tồn tại của bọn họ chính là ở làm một ít việc mà bên ngoài không thể làm.
Phá hủy hầm mỏ cũng không khó, cái khó là đối phó người đứng sau hầm mỏ.
“Ai tới trước, mười huyết sắc cống hiến điểm cho người đó”. Ám Ảnh vóc người có vẻ nhỏ bé so với Gia Vệ chợt lạnh lùng nói, rồi lắc mình vào trong bóng tối, biến mất trong tầm mất của mọi người.
“Không sai, mười điểm huyết sắc cống hiến sẽ phân chia theo cống hiến, trước khi các ngươi đến, ta đã lấy được cả mười điểm huyết sắc cống hiến.” Đao Nhận cũng chợt mở miệng nói, rồi biến mất trong đêm tối.
Không bao lâu, ba người Cô Lang, Đường Lang cùng Tiểu Hổ cũng rời đi, ở đây chỉ còn lại năm người Gia Vệ, Hỏa Thương, Mị Cơ, Thỏ cùng Tiểu Cường.
Trong năm người, Hỏa Thương trầm ổn, có chủ kiến. Mị Cơ đủ xảo quyệt, có chủ ý. Thỏ thoạt nhìn giống như Hỏa Thương đều nói muốn cùng nhau lấy điểm huyết sắc cống hiến, nhưng tất cả mọi người đều biết, thực lực của nàng không thể xem thường. Về phần Tiểu Cường, Gia Vệ không hiểu được vị học viên giống như tiểu hài tử này, có điều Gia Vệ cũng có thể nhìn ra, đây là một học viên rất hay xấu hổ.
“Ta không đi, ta đi thu Long Tứ 2000 điểm cống hiến, thêm nữa còn muốn ở bên hắn giúp hắn giải quyết vài vấn đề nữa”. Thỏ bĩu môi nói.
“Chỉ sợ là ngươi muốn để Long Tứ bảo vệ ngươi đi”. Mị Cơ hé miệng cười, tiếp tục nói: “Ta cũng thấy chúng ta hợp tác tương đối tốt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ”.
“Ta cũng tán thành hợp tác”. Tiểu Cường nói, mà bốn người Gia Vệ vừa nhìn về hắn, hắn liền đỏ mặt cúi đầu.
« Long Tứ, ngươi cảm thấy thế nào ? » Hỏa Thương nhìn về phía Gia Vệ, hỏi. (a đù, ra là thằng Gia Vệ là long tứ, câu dẫn con Thỏ a)
Gia Vệ cười nói : « Ta tất nhiên là tán thành hợp tác, tính ra ta vẫn là người mới, cần các ngươi giúp đỡ nhiều hơn ».
“Không thành vấn đề, tỷ tỷ nhất định sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn”. Mị Cơ giống như một cô gái kiều mị, hai mắt nháy nháy nhìn Gia Vệ.
Gia Vệ cười khổ đem ánh mắt dời đi, Mị Cơ bề ngoài thoạt nhìn không nhiều tuổi lắm, nhưng toàn thân tản mát ra một loại mùi vị thành thục, người tâm trí không kiên định rất dễ bị nàng mê hoặc.
Chẳng qua đối với Gia Vệ mà nói thì hắn không coi vào đâu, dù sao Liễu Tình mà hắn theo đuổi cũng có tư sắc so với Mị Cơ không kém.
“Hừ, hồ ly tinh”. Thỏ hừ lạnh một tiếng nói.
Mị Cơ ưỡn ưỡn ngực, không nói gì.
Nhưng sắc mặt Thỏ lại càng lúc càng đen lại, hai mắt nàng nhìn xuống phía dưới, khi thấy …, tức giận trên mặt càng tăng lên. (đél biết dịch sao nữa, có lẽ là nhìn xuống ngực mình, thấy nhỏ hơn chăng )
Hỏa Thương lắc đầu cười khổ, tuy rằng năm người Ám Ảnh, Cô Lang, Đao Nhận, Đường Lang cùng Tiểu Hổ đi trước, nhưng Hỏa Thương cũng không nóng vội chút nào, như là không sợ năm người bọn họ cướp mất mười điểm huyết sắc cống hiến vậy.
“Nếu như chúng ta xông vào hầm mỏ, chăc chắn sẽ bị cản trở, đã xác định trong hầm mỏ có súng, nếu như chúng ta bị bại lộ ở trong đó, lấy tốc độ của chúng ta căn bản không thể tránh thoát đạn được, chỉ có thể trở thành bia ngắm sống mà thôi”. Hỏa Thương sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói tiếp: “Cho nên ta cảm thấy chúng ta cần nội ứng ngoại hợp, mới có thể an toàn đi vào hầm mỏ”.
“Nội ứng ngoại hợp như thế nào?” Thỏ hỏi.
Gia Vệ, Tiểu Cường cùng Mị Cơ cũng cùng nhìn về phía Hỏa Thương.
“Cái này dễ thôi, năm người chúng ta, cho người giả dạng làm thiếu niên ngây thơ, để bọn lừa đảo lừa vào trong đó, liền có thể nội ứng ngoại hợp”. Hỏa Thương cười nói, hai con mắt đảo quanh trên người Gia Vệ và Tiểu Cường.
Để hai người nữ nhân Mị Cơ và Thỏ làm khẳng định là không được, mà chính Hỏa Thương lại càng không thể nào, bởi vì trên người hắn có khí chất quân nhân, làm sao có thể tới gần bọn lừa đảo được chứ?
Chỉ có hai người Gia Vệ cùng Tiểu Cường, trên người bọn họ không có khí chất riêng biệt gì, đồng thời hai người bọn họ cơ bản giống như hai thiếu niên ngây thơ vậy, như là người mới bước vào xã hội, bọn lừa đảo chuyên môn lừa gạt người như bọn họ vậy.
Gia Vệ cũng hiểu ý của Hỏa Thương, cũng không phản đối, gật đầu nói: “Với ta không thành vấn đề, chỉ sợ bọn chúng không đến lừa ta ấy”.
“Ta cũng không có vấn đề gì”. Tiểu Cường thấp giọng nói.
“Ta cũng muốn đi cùng”. Thỏ vội vã giơ tay nói, nhưng bị tất cả mọi người bỏ qua.
Bọn lừa đảo lừa gạt thiếu niên ngây thơ như Gia Vệ với Tiểu Cường để bọn họ đi làm culi, còn như Thỏ cố ý bị bắt mà nói, sau khi đi vào hầm mỏ, nàng sẽ bị bắt làm culi sao?
Trừ Thỏ cùng Tiểu Cường ra, Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Gia Vệ đều nghĩ được những người đó sẽ làm gì Thỏ, mà kết quả, không phải là Thỏ bị tổn thương mà chính Thỏ sẽ đánh rắn động cỏ, khẳng định như vậy sẽ làm kế hoạch của bọn họ bị rối loạn.
Không bao lâu sau, năm người liền bàn bạc tốt kế hoạch, rồi năm người liền muốn rời đi.
Đúng lúc mấy người Gia Vệ nghi hoặc thời điểm đến hầm mỏ là lúc nào, Hỏa Thương liền cười nói: “Ta đã điều tra, ngày hôm nay thành phố có máy bay chở lương thực bay về phía phụ cận hầm mỏ, một tiếng đồng hồ sau chúng ta có thể tới nơi đó.
Mấy người Gia Vệ nghe vậy đều sửng sốt, rồi bất chợt cười to.
Hỏa Thương có nhiều phương pháp, năng lực cũng lớn, không biết hắn dùng cách gì tra ra chuyện này, phải biết trong tình huống bình thường, bọn họ ở trong căn cứ, căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài, càng không thể biết sự tình bên ngoài.
Mấy người Gia Vệ cũng đồng thời hiểu tại sao bọn Cô Lang lúc trước rời đi mà Hỏa Thương không có chút lo lắng gì.
“Xem ra, cái thân phận này của ta cần mang ra dùng rồi”. Gia Vệ lặng lẽ cười, lấy ra một tờ CMND.
Trên CMND ghi tên là Liêu Văn Đông, mà ảnh chụp chính là của Gia Vệ.
“Ta không thích cái tên này”. Thỏ cũng lấy ra giấy CMND của mình, bên trên là tên, một cái tên rất thành thục đồng thời cũng rất bình thường, tên Lưu Hạnh Hoa.
Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Tiểu Cường cũng đều có CMND mới, đây là thân phận mà căn cứ tạo ra để cho bọn họ hành động thuận tiện, có điều, những thân phận này cũng không phải là giả, trên đời này có thể không tra ra được Gia Vệ, nhưng hiện tại nhất định có thể tra ra được Liêu Văn Đông.
Có lẽ nói, cái thân phận Liêu Văn Đông này, chính là thân phận chính của Gia Vệ lúc này.
Năm người không chần chừ, hướng về phía xa bước đi.
Gần hai giờ sau, ngày mới hiện ra, năm người Gia Vệ cũng đi tới được phi trường.
Năm người, Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Thỏ vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, mà Gia Vệ cùng Tiểu Cường là thay bộ y phục thông thường, hiện tại hai người bọn hắn thoạt nhìn giống thanh niên vừa mới gia nhập xã hội cần tìm việc làm vậy.
“Chúng ta đi tìm việc làm á”. Gia Vệ quay qua bọn Hỏa Thương nói bằng chất giọng không đúng chuẩn phổ thông.
Mà Gia Vệ vừa thốt ra lời đó, Thỏ liền cười khúc khích, ngay cả Hỏa Thương cùng Mị Cơ cũng lộ ra dáng tươi cười, Gia Vệ giả thêm chất giọng không phổ thông như vậy, càng giống như là một người tha hương tìm công việc làm.
Tiểu Cường cũng không nói gì, cái tiếng không đúng chuẩn phổ thông kia, Tiểu Cường dĩ nhiên cũng biết, thế nhưng hắn da mặt mỏng, không nói ra được giống như Gia Vệ.
Rất nhanh, Gia Vệ cùng Tiểu Cường liền cùng bọn Hỏa Thương chia tay, hai người ngồi xe bus hướng về bến xe đi tới.
Nơi lừa đảo nhiều nhất, chính là tại bến xe, đó là tại sao trạm thứ nhất của Gia Vệ cùng Tiểu Cường chính là bến xe, nếu như trong sáng nay không thể trà trộn vào trong đó, bọn họ liền tự động hủy kế hoạch.
Dù sao bọn họ không có nhiều thời gian để chờ, nếu quả thật không thể trà trộn vào trong đó, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
Nhưng mà Gia Vệ cùng Tiểu Cường vừa mới từ xe bus bước xuống bến xe, liền có hai người trung niên đi tới, dùng tiếng phổ thông Hà Bắc hỏi: “Tiểu tử, đi làm thuê à?”
Gia Vệ cũng Tiểu Cường lập tức dừng lại, trong long vui vẻ, không nghĩ tới vừa xuống xe liền gặp được lừa đảo.
Bọn họ từng nhận được thông tin, chủ yếu người mất tích tại đây đều cùng với hầm mỏ có liên quan, cho nên chỉ cần là lừa đảo muốn lừa người, trên cơ bản cũng là muốn lừa vào trong hầm mỏ thôi.
« Đúng vậy, chúng ta là đến đây làm thuê ». Gia Vệ mang theo biểu tình nghi hoặc trên mặt nhìn về phía hai người trung niên, nói tiếng không phổ thông để biểu hiện rằng hắn là một người mới vào xã hội không lâu.
Tiểu Cường cũng gật đầu, bộ dáng của hắn ngại ngùng như đứa bé, càng làm cho hai người trung niên tươi cười.
“Hai người các ngươi là muốn đi làm cái gì? Một tháng bao nhiêu tiền?” Người trung niên kia lần mở miệng hỏi lần nữa.
Tiểu Cường lúc này lại sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, nhưng bộ dáng của hắn lại giống như là không muốn cùng người xa lạ nói chuyện nhiều.
Gia Vệ vội vàng nói tiếp: “Chúng ta đi quán ăn làm công, lương một tháng 800, bao ăn bao ở”.
Gia Vệ tuy rằng nhăn mày, nhưng lúc nói chuyện lại mang theo tiếng cười nhỏ, giống như một tháng 800 bao ăn bao ở đối với Gia Vệ rất là hài lòng.
Mà lúc này, hai người trung niên quả thực bĩu môi, một người vôi vã lắc đầu nói: “Tiểu tử, làm một tháng 800, các ngươi nhất định là bị người ta lừa gạt, ta biết một chỗ nhận người làm, một tháng 1800, cũng là bao ăn bao ở”.