Bên trong trụ sở huấn luyện, nơi Gia vệ cùng bốn người đứng nghiêm trang. Cách bọn họ năm bước, thiếu tả vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đang đứng ở đó.
Không lâu sau, mấy người binh sĩ mặc áo trắng đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một cái hộp, đi tới phía sau thiếu tá.
- Đây là bốn dụng cụ dùng để theo dõi các ngươi trong lần khảo hạch này.
Thiếu tá nói. Chợt quay lại gật đầu với bốn người phía sau, bốn người bọn họ đồng thời cùng đi tới phía mấy người Gia vệ.
Trước mặt Gia Vệ và những người khác, bốn binh sĩ cùng lúc mở chiếc hộp trong tay ra, một chiếc vòng tay xuất hiện ở trong tầm mắt của Gia Vệ.
Bốn binh sĩ ra hiệu, bốn người Gia Vệ đồng loạt duỗi tay trái ra, ngay lâp tức bốn chiếc vòng đã nằm trên cổ tay bọn họ.
Chỉ có điều, thoạt nhìn ở trên tay thì vòng tay cực kỳ lỏng lẻo, sau đó đột nhiên co rút lại như muốn tiến vào trong da thịt mỗi người, nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác gì bất thường.
Bốn người Gia Vệ sửng sốt khi thấy chiếc vòng trên tay đột nhiên sáng lên một một cái, rồi chậm rãi tắt đi.
Bọn họ phát hiện, chiếc vòng trên tay giống như là bộ phận của chính cơ thể mình vậy, chính mình có thể cảm nhận, hơn nữa còn có thể kiểm soát nó.
Không lâu sau, trên vòng tay của lão tam đột nhiên vang lên tiếng pi pô, ngay sau đó, vòng tay của Gia vệ, lão đại và lão nhị cũng đồng thời vang lên âm thanh này.
- Có thể liên lạc qua lại?
Bốn người bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Vừa nãy, trong đầu lão tam cùng Gia vệ nghĩ đến việc chuyển thông tin, không nghĩ rằng chỉ trong chốc lát, 3 người còn lại cũng đều nhận được thông tin.
- Không sai, thiết bị này vừa có thể xác định người truyền thông tin, phán đoán điểm số trong đợt khảo hạch, cũng có thể giúp các ngươi liên lạc với nhau trong lúc đó, rồi báo cáo tình trạng của các ngươi cho ta.
Thiếu tá gật đầu.
Bốn người Gia Vệ hoàn toàn sửng sốt.
Khoa học kỹ thuật như thế này, đối với bọn họ mà nói, quá tiên tiến.
Điện thoại Gia vệ cướp của Vương Cường, đến khi nào mới đạt được trình độ khoa học kỹ thuật như vậy đây.
Song rất nhanh, vẻ ngạc nhiên trên mặt của 4 người đã biến mất mà thay vào đó là thái độ nghiêm túc nhìn thiếu tá.
Ngày hôm nay bắt đầu khảo hạch, mà đối với vấn đề này, bọn họ vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Mà bây giờ lại phát cho bọn hắn một thiết bị hiện đại như thế, làm cho tâm trạng của bọn hắn bắt đầu trùng xuống, khảo hạch chắc phải khó khăn lắm thì mới có thể đưa cho bọn họ những thiết bị tối tân như vậy.
Thiếu tá vẻ mặt nghiêm túc nhìn 4 người Gia Vệ rồi mở miệng nói:
- Lần khảo hạch này kéo dài 2 ngày, nội dung là: các ngươi đi vào trong rừng rậm, mỗi người mang 3 đầu mãnh thú trở về đây. Bằng cách đó có thể biểu hiện năng lực, phương pháp săn mồi của các ngươi. Sau 2 ngày ta sẽ thông qua thiết bị này liên hệ với các ngươi, đồng thời báo cho các ngươi biết kết quả của đợt khảo hạch này.
- Đi vào rừng rậm, giết thú dữ?
Sắc mặt Gia vệ bỗng nhiên biến đổi.
Trong 4 người, hắn là người duy nhất biết ở khu rừng rậm ngoài căn cứ có một con Cự Mãng dài đến bảy tám mét di chuyển nhanh như gió, quả thực là sát thủ trời sinh, và đương nhiên lần khảo hạch này là để cho bọn họ đi săn những con thú mạnh như vậy.
Thế này không khác gì để bọn họ đi tìm chết sao.
Cũng phải biết là bọn họ mới được huấn luyện có 9 ngày, thời gian ngắn như vậy, năng lực của bọn họ có tăng tới đâu, thì cũng chỉ có hạn mà thôi.
Lúc này, lão đại cũng nhíu mày hỏi:
- Có quy định về loại mãnh thú phải săn không?
- Đúng vậy, phải xem là dạng sinh vật gì mới được tính là mãnh thú chứ? Dê bò có tính là mãnh thú không?
Lão nhị cũng mở miệng hỏi.
Lão tam nhìn chằm chằm vào thiếu tá, tuy không hỏi gì.nhưng trên khuôn mặt cũng hiện ra vẻ nghi hoặc.
Thiếu tá cười lạnh một tiếng nói :
- Hai ngày, có thể săn giết được mãnh thú dạng gì là tùy ở cả ngươi. Đương nhiên các ngươi cũng có thể đem các loại mãnh thú như dê bò thậm chí cả chim về, nhưng điểm giả cuối cùng như thế nào chắc tự các ngươi cũng rõ.
- Nếu như gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Gia Vệ ngẫm lại, liền mở miệng nói.
Con Cự Mãng bên ngoài kia cùng con báo săn chỉ là một bộ phận của rừng rậm, khẳng định còn có nhiều mãnh thú đáng sợ hơn. Với thực lực của bọn họ, nếu như bị tập kích bất ngờ, căn bản không thể bình yên vô sự mà qua khỏi được.
Thiếu tá cũng lắc đầu, nói:
- Gặp nguy hiểm thì phải tự mình giải quyết, ta sẽ không cho các ngươi bất cứ 1 sự trợ giúp nào đâu.
Bốn người nghe vậy, đều nhíu hết mày lại.
Mà lúc này, thiếu tá ấn nút đồng hồ trên tay, ông ta chậm rãi nói:
- Từ giờ trở đi bắt đầu tính giờ, thời gian là 2 ngày, các ngươi hoàn thành việc khảo hạch lập tức có thể ra ngoài. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đợi ở chỗ này, có điều việc này đồng nghĩa với việc bị đào thải, vậy nên các ngươi nên chuẩn bị cho tốt, cửa chính ở bên kia.
Thiếu tá hướng về phía cửa chính chỉ chỉ. Mấy người Gia Vệ mới phát hiện ra có một chiếc cổng vốn luôn đóng, lúc này lại bất chợt mở ra.
Bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rốt cuộc lão đại khẽ cắn môi nói:
- Hành động đi.
Nói xong, liền dẫn đầu hướng về phia cửa lớn chạy tới.
Ba người Gia Vệ cũng không chần chừ nữa, cũng theo lão đại chạy về phỉa cửa lớn.
- Cũng may là trong tay chúng ta có vũ khí, bằng không thật không biết nên làm gì bây giờ.
Lão nhị thấp giọng nói, trên tay bọn họ đều có một con dao găm, đây là thứ mà thiếu tá vừa mới phát cho bọn họ.
Gia Vệ không nói gì thêm, trong lòng của hắn thấp thỏm không yên, nếu là gặp phải con Cự Mãng dài tầm 7, 8m như lần trước, bọn họ mặc dù có dao găm, cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Rất nhanh, bốn người liền lao ra khỏi căn cứ, có lão đại dẫn đường đi trước, cách căn cứ 1 dặm 4 người mới dừng lại.
Lão đại trước hết quan sát tình huống rồi sau đó mời đi đến phía trước 3 người Gia vệ, nói:
- Rừng rậm này là một nơi hoang vu, là một khu rừng nguyên sinh chưa bị văn minh nhân loại tàn phá Rừng rậm như thế này vô cùng đáng sợ, chỉ cần sơ ý một chút đều có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng, chúng ta nên cẩn thận một chút.
- Lão đại, chúng ta rốt cuộc đi giết loại mãnh thú gì? Lẽ nào đi tìm hổ và sư tử để quyết đấu sao?
Lão tam hỏi, hắn tuy rằng đã ở trong tư thế sẵn sàng, thế nhưng nếu như bọn họ đánh nhau với hổ và sư tử, hắn vẫn cảm thấy quá sức tưởng tượng.
Lão nhị cũng muốn xem ý kiến của lão đại, ý tứ rất rõ ràng lấy thực lực của bọn họ mà đem đi chọi với hổ và sư tử, khác nào tự tìm đường chết.
Gia Vệ vừa muốn mở miệng nói ra rằng bản thân đối với khu rừng này có chút quen thuộc. Lão đại cũng gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta săn chính là sư tử cùng những loại mãnh thú như hổ.
- Cái gì?
Lão nhị, lão tam đều tỏ vẻ mặt khiếp sợ, mà ngay cả trên vẻ mặt của Gia Vệ cũng xuất hiện một vẻ khiếp sợ.
Nhìn vẻ mặt lão đại trấn định như vậy, Gia Vệ cho là hắn không phải không biết khu rừng này thực sự nguy hiểm, mà qua những lời nói ấy, rất rõ ràng rằng hắn biết chỗ nguy hiểm của khu rừng này, nhưng còn có thể giữ được vẻ mặt trấn định như vậy quả thực làm cho Gia Vệ cảm thấy khiếp sợ.
Lẽ nào lão đại thực sự có lòng tin?
Hai mắt lão đại híp lại nhìn 3 người thấp giọng hỏi:
- Thế nào? Các ngươi nghĩ chúng ta không thể hoàn thành được sao?
Ba người đồng loạt gật đầu, đừng nói là sư tử, cọp, chỉ cần xuất hiện con chó hoang, Gia vệ bọn họ cũng chưa chắc có thể đối phó nổi.
Lão đại lắc đầu, nói:
- Các ngươi quá coi thường chính mình.
Ba người đều nhíu mày, không biết lão đại nói như thế là có ý gì.
Cũng không chần chừ, lão đại tiếp tục nói:
- Sau 9 ngày huấn luyện, so với 6 năm trước đây ta được huấn luyện ở bộ đội còn hiệu quả hơn nhiều. Thậm chí trước đây, ta đều bị hạn chế ở nhận thức, giống như là nếu chúng ta biết một người tối đa chỉ có thể nhấc được tảng đá 100kg thì sau 6 năm huấn luyện, ta cũng chỉ hướng về cái mốc 100kg mà tập luyện. Mà trong 9 ngày huấn luyện, đã cho ta hiểu được sức của con người là không có giới hạn, thậm chí ngay ngày đầu tiên thực lực của ta đã vượt lên so với 6 năm huấn luyện trước kia rất nhiều, cho nên ta nói các người nên xem lại chính mình, đừng đánh giá thấp thực lực của bản thân.
- Lẽ nào các ngươi không có cảm giác, tuy rằng chúng ta ở trong căn cứ có 9 ngày, nhưng ngay từ ngày đầu tiên những thử thách mà chúng ta phải vượt qua thậm chí còn cao hơn bộ đội đặc chủng rất nhiều. Thế mà chúng ta vẫn có thể hoàn thành những tiêu chuẩn mà thiếu tá đặt ra. Vậy thì việc này có gì mà chúng ta lại không thể làm được?
- Ý ngươi là, thực lực của chúng ta bây giờ nếu so với người đứng đầu của bộ đội đặc chủng còn mạnh hơn?
Lão nhị vè mặt kinh ngạc hỏi. Nàng biết cha mình là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, nhưng dù là như vậy thì làm sao có đủ khả năng để có thể đưa nàng vào nơi này, nơi có thể trong chín ngày huấn luyện nàng mạnh hơn cả bộ đội đặc chủng?
Lão đại lắc đầu nói:
- Bộ đội đặc chủng cũng chia ra làm nhiều đẳng cấp, đứng đầu bộ đội đặc chủng đều là binh Vương, mỗi quân khu cũng không có bao nhiêu người, chúng ta làm sao có thể mạnh hơn họ được?
Nói tới đây lão đại lại tiếp tục:
- Nhưng mà so với bộ đội đặc chủng bình thường thì chúng ta khẳng định phải mạnh hơn một ít. Ta vẫn chưa nói qua với các ngươi, trước đây ta chính là bộ đội đặc chủng, là tân binh ở trong đó. Đã từng có lần ta giao đấu với một lão binh của bộ đội đặc chủng, chưa được mười chiêu ta đã bại. Nhưng giờ nếu cho ta cùng hắn đấu lại, ta có lòng tin là sẽ đánh bại hắn.
Ba người Gia vệ đều nhăn mày, cúi đầu rơi vào trầm tư, bọn họ đang suy nghĩ những điều lão đại nói. 9 ngày huấn luyện, bọn họ rốt cục thu được bao nhiêu lợi ích, lúc này có phải là đang tự đánh giá thấp chính mình hay không?
Không bao lâu, lão đại mở miệng nói:
- Các ngươi có nghĩ nữa cũng vô ích thôi, không thể xác định thực lực mình hôm nay đã đạt tới trình độ nào, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết. Hiện tại nếu cho các ngươi vào trong quân đội, dù không thể trở thành người ưu tú nhất, nhưng nếu ở trong một quân khu bình thường, các lão binh khẳng định không phải là đối thủ của các ngươi.
- Các ngươi có thể tưởng tượng, liên tục 9 ngày đêm huấn luyện, cùng với việc được căn cứ cung cấp tủ sinh học có thể giải tỏa mọi mệt nhọc sau một giờ nằm trong đó, như vậy vẫn không đủ nói lên tất cả sao?
- Nếu như chúng ta không có thực lực như vậy, thiếu tá chẳng phải là xem chúng ta đi vào chỗ chết hay sao?
Lão đại lấy kinh nghiệm 6 năm trong bộ đội ra nói, đồng thời hắn so với bọn Gia Vệ lớn hơn vài tuổi, đối với những chuyện lý giải này so với bọn Gia Vệ thông suốt hơn.
- Là ngươi nói, lần khảo hạch này, không chỉ dùng để khảo hạch năng lực của chúng ta, còn dùng để cho chúng ta nhận thức rõ ràng thực lực của chính mình?
Nghĩ một lát, Gia Vệ quay sang lão đại hỏi.