Lần giải thạch thứ hai kết thúc, giá trị phỉ thúy ngọc thạch sáu người đầu tiên giải ra cũng không kém nhau nhiều lắm, thế nhưng bắt đầu từ vị trí thứ bảy, ngọc thạch của bọn họ cùng với sáu người trước có chênh lệch rất lớn.
Cũng chính là nói, người thắng rất có thể là một trong sáu người đứng đầu, trừ khi ba mươi hai người tham gia so đấu khác có thể trong lượt cuối cùng giải ra chân chính kỳ trân hiếm thấy, nếu không bọn họ gần như không có hi vọng.
Tất nhiên cũng có một số đại sư đã bỏ cuộc, bọn họ từ lâu đã không còn hi vọng, chỉ là muốn xác thực người nào chiến thắng.
So đấu tạm dừng một giờ, để cho mọi người tha hồ thưởng thức ngọc thạch đã cắt ra, đại đa số mọi người tròng mắt vẫn không rời khỏi vị đại sư của công ty châu báu Tiểu Điền giải ra Tàng thần ngọc, bởi vì hắn quá thần kỳ, nữ tử lớn cỡ bàn tay bên trong trông rất sống động, giống như sinh linh vậy.
Đương nhiên, công ty châu báu Trương thị giải ra Lão khanh Pha-lê chủng Ngọc lục bảo cùng Phí Vô Ứng giải ra Lão khanh Pha-lê chủng Đế vương lục cũng rất hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, phỉ thúy ngọc thạch lục đến trình độ này cũng đã là một loại cực hạn, hai loại ngọc thạch cực phẩm này chỉ dựa vào chất lượng ngọc thạch liền có thể đủ đè bẹp giá trị của rất nhiều ngọc thạch hình thành tự nhiên rồi, có thể thấy được bọn họ danh quý cỡ nào rồi.
Cực hạn lục, ở trong giới ngọc thạch xưng tổ xưng đế, từ xưa đã có đạo lý này.
Ngô Vĩ Tông lần này được Long yên ngọc thước cũng là tỏa sáng, nhiều người liên tục thấp giọng nói thầm, nói càng lâu, càng phát hiện trong ngọc thước chính là một thần long giấu trong mây mù, thần kỳ vô cùng.
Còn những Lão khanh Pha-lê chủng bình thường đã không được để trong mắt những người này nữa, dưới tình huống Ngọc lục bảo cùng Đế vương lục đều xuất hiện, Lão khanh Pha-lê chủng bình thường không có một điểm ưu thế.
Mà trong đó, có một khối ngọc thạch phi thường hiếm thấy.
Rất nhiều người đều muốn hân thưởng nó, nhưng lại không dám nhìn thẳng nó, chỉ có thể liếc mắt nhìn liền đem đầu chuyển qua chỗ khác, mà chỉ chốc lát sau, lại liếc mắt nhìn.
Khối ngọc thạch này chính là Huyết phỉ thúy Ngô Vĩ Tông giải ra.
Phỉ thúy ngọc thạch mang điềm xấu trong truyền thuyết, lại ở chỗ này tỏa sáng.
Cho dù là Ngọc lục bảo hay Đế vương lục, cũng không có kinh diễm như vậy, một khối Huyết phỉ thúy đem cả hộp thủy tinh chiếu rọi thành màu đỏ máu, giống như trong hộp thủy tinh không phải để phỉ thúy ngọc thạch mà để một khối máu tươi vậy.
Đương nhiên cũng có người không mê tín nhìn thẳng Huyết phỉ thúy, thế nhưng rất nhiều người đều cảm giác Huyết phỉ thúy màu đỏ máu quá sức chói mắt, nhìn một thời gian dài sẽ cảm thấy nhức đầu chóng mặt.
Thế nhưng Gia Vệ lại không tin việc này, hắn từ lúc đầu đã nhìn chằm chằm Huyết phỉ thúy, cho tới tận hơn mười phút hắn một chút choáng váng cũng không có.
“Nhất định là do tâm lý quấy phá, tin thì có, không tin thì không có, chính là như thế rồi.” Gia Vệ thấp giọng tự nói.
Một giờ tạm dừng so đấu này, Gia Vệ tự nhiên cũng không có ý định cho con mắt của mình nghỉ ngơi, Ngọc lục bảo cùng Đế vương lục chói mắt làm hắn lưu luyến không dứt, Tàng thần ngọc cùng Long yên ngọc thước thần kỳ làm hắn kinh dị không ngớt, Huyết phỉ thúy càng làm cho Gia Vệ mê nhập trong đó, đương nhiên phần lớn là bởi vì Gia Vệ không mê tín, muốn phải thử nột lần xem cuối cùng Huyết phỉ thúy có phải tà dị như vậy hay không.
Đến cuối cùng, ánh mắt Gia Vệ liền dừng lại ở long vân trên Hắc ngọc cầu bài danh thứ sáu của vị đại sư công ty kia giải ra.
Cũng không phải Gia Vệ cảm thấy Hắc ngọc này có bao nhiêu danh quý, phẩm chất khỏa Hắc ngọc cầu này căn bản không thể so sánh cùng Ngọc lục bảo cùng Đế vương lục, nó sở dĩ có giá trị lớn như vậy bởi vì nó là ngọc thạch hình thành tự nhiên, hơn nữa hình dạng cũng không mơ hồ.
Mà hai mắt Gia Vệ nhìn vào khỏa Hắc ngọc cầu này là bởi vì sau khi Gia Vệ nhìn về phía nó, long vân bên ngoài dĩ nhiên lại chuyển động, giống như sống lại.
Long vân là một thần long điêu khắc hoàn chỉnh, có đầu có đuôi có long trảo, mà sau khi Gia Vệ nhìn về phía nó, long vân bám vào Hắc ngọc cầu giống như là sống lại, thậm chí Gia Vệ nghe lờ mờ cả tiếng long ngâm.
Điều này khiến Gia Vệ không khỏi ngẩn người, nghĩ thầm đừng bảo khỏa Hắc ngọc cầu long vân này có thể cùng Cửu long khiếu thiên thạch so sánh chứ? Bởi vì hai kiện ngọc thạch hình thành từ tự nhiên này đều có thể khiến người xem sinh ra ảo giác.
Bất quá Gia Vệ lại rất nhanh liền nhíu mày lại.
Có không ít người đang nhìn Hắc ngọc cầu long vân, thế nhưng biểu tình của bọn họ cũng không giống như Gia Vệ, hiển nhiên là bọn họ tuyệt không xuất hiện ảo giác nghe được tiếng long ngâm, cũng không cảm giác được long vân ở bề mặt Hắc ngọc cầu chuyển động.
Gia Vệ trong lòng âm thầm kinh ngạc, điều này căn bản không giải thích được, cho dù là Trương Lệ Anh cũng khẳng định không biết, cho nên hắn tuyệt không nói ra.
Chẳng qua Gia Vệ lại càng thêm xác định phải quyết tâm lấy được ngọc thạch thần bí này.
Gia Vệ bây giờ coi trọng nhất thật sự không phải là Ngọc lục bảo hay Đế vương lục, mà là Tàng thần ngọc, Long yên ngọc thước, Long vân hắc ngọc cầu cùng Huyết phỉ thúy.
Bởi vì bốn kiện phỉ thúy này quá mức thần kỳ, ba kiện trước thì là hình thành tự nhiên, hơn nữa là có hình thái thần kỳ, trong có giấu càn khôn, mà Huyết phỉ thúy thì bản thân lại có các loại kỳ dị, hình dạng nó không có gì đặc biệt, nhưng cho Gia Vệ cảm giác không so với Tàng thần ngọc, Long yên ngọc thước cùng Long vân hắc ngọc cầu không kém.
Một giờ thời gian này đối với mọi người ở trong trường đều cảm giác cực kỳ ngắn, thoáng cái đã hết.
Tất cả bọn họ biết, sau khi so đấu kết thúc, bọn họ liền không có cơ hội nhìn các phỉ thúy ngọc thạch thần bí này nữa, thậm chí cả đời cũng không nhìn thấy nữa.
Cho nên tất cả mọi người thấy có thể liếc mắt nhìn nhiều hơn chút thì liền liếc mắt.
Thế nhưng so đấu không cho hoãn tiếp, những người hân thưởng ngọc thạch chỉ đành phải thối lui, lần nữa nhường lại không gian đủ cho những người tham gia so đấu.
Ngay sau đó, Phí Vô Ứng đi lên đài chủ tịch, lớn tiếng nói: “Bây giờ thời khắc kích động lòng người đã đến, so đấu đổ thạch đặc sắc nhất giới đổ thạch chắc chắn sẽ kết thúc, mà kết thúc, thì có nghĩa sẽ phân ra thắng thua, có nghĩa, người có thể trở thành người chiến thắng, không chỉ thắng được mỏ khoáng khai thác ra ‘Cửu long khiếu thiên thạch’, còn có thể sở hữu tất cả những ngọc thạch thần bí này.”
Nghe thấy lời của Phí Vô Ứng, gần như tất cả mọi người đều trở nên kích động, đúng vậy a, so đấu sắp kết thúc, mà kết thúc, thì có nghĩa những ngọc thạch thần bí này thuộc về người khác rồi.
Lúc này, mọi người đã không quan tâm tới quyền khai thác mỏ khoáng khai thác ra ‘Cửu long khiếu thiên thạch’ nữa, bởi vì giá trị những ngọc thạch thần bí này, đã hoàn toàn vượt qua giá trị của mỏ khoáng.
Nếu như người thắng tràng so đấu này nguyện ý dùng 250 triệu đôla bán những ngọc thạch được sở hữu này nói ra, chắc chắn sẽ khiến cho những người giàu có đủ 250 triệu đôla trên toàn thế giới điên cuồng tranh đoạt.
Phí Vô Ứng không nhiều lời, trực tiếp bảo người đẩy máy giải thạch thứ hai đến, bởi vì bây giờ có hai nhà cùng đứng thứ nhất, cho nên một lần này, bọn họ muốn đồng thời giải ra khối đổ thạch cuối cùng của mình.
Không có để cho công nhân giải thạch giải, Ngô Vĩ Tông cùng vị đại sư công ty châu báu Tiểu Điền kia đều tự mình bước lên, bọn họ thành thạo vận hành máy giải thạch, cắt khai khối đổ thạch của chính mình.
Không bao lâu sau, trong thanh âm chấn kinh của mọi người, hai vị đại sư đều đem đổ thạch giải ra.
Một đại phát, mà một thì lại giải thất bại.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt không thể tin được, Ngô Vĩ Tông dĩ nhiên giải thất bại, khối đổ thạch cuối cùng của hắn dĩ nhiên không ra lục, bên trong cái gì cũng đều không có.
Mà khối đổ thạch cuối cùng của vị đại sư công ty châu báu Tiểu Điền giải ra cũng không vừa lòng mọi người, giải ra mặc dù là Lão khanh Pha-lê chủng, thế nhưng cùng với Tàng thần ngọc hắn giải ra lúc trước kém nhiều lắm.
Nhưng mặc dù như vậy, công ty châu báu Tiểu Điền lúc này cũng yên ổn chiếm vị trí đứng đầu, bởi vì khối đổ thạch cuối cùng của Ngô Vĩ Tông giải thất bại, giá trị ba khối đổ thạch giải ra chính là giá trị hai khối ngọc thạch giải ra trước đó, mà công ty châu báu Tiểu Điền ba khối đổ thạch giải ra ba khối thì giá trị càng cao hơn rồi.
Mặc dù hiện tại chiếm được vị trí thứ nhất, thế nhưng đại biểu công ty châu báu Tiểu Điền tuyệt không dám cười to, bởi vì hắn biết khả năng thắng của công ty hắn, cực kỳ nhỏ.
Dù sao Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy lúc này cũng không đủ nhìn, vốn sáu người trước tiên đã chênh lệch nhỏ rồi, nếu như từ vị trí thứ sáu giải ra một khối Đế vương lục hoặc Ngọc lục bảo, giá trị ba khối ngọc thạch của bọn họ có thể vượt qua tổng giá trị ba khối ngọc thạch của công ty châu báu Tiểu Điền rồi.
Chẳng qua trên mặt vị đại sư công ty châu báu Tiểu Điền tuyệt không có vẻ thất vọng, thậm chí hắn có loại biểu tình bàng quan lạnh nhạt.
Vốn là hắn muốn đem khối đổ thạch này ở lần thứ hai giải khai, giữ lại khối đổ thạch kia để áp trận khi không nắm chắc.
Nhưng nhìn tình huống vừa rồi, hắn bị khối Long yên ngọc thước của Ngô Vĩ Tông kích khởi nhiệt huyết, vì vậy liền đem khối đổ thạch vốn để áp trận đổ thạch đưa ra giải, giải ra ngọc thạch cực kỳ có giá trị, Tàng thần ngọc.
Mà khối đổ thạch cuối cùng này, vị đại sư là dựa theo kinh nghiệm cùng kiến thức của mình chọn ra, tất nhiên biết bên trong có khả năng ra cái gì nhất, kinh nghiệm cùng kiến thức của hắn trở thành cấp đại sư cũng không phải là nói khoác, cho nên giải ra Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy, vị đại sư này không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trái lại khối đổ thạch cuối cùng của Ngô Vĩ Tông giải thất bại, điều này khiến tất cả mọi người trở nên xôn xao.
Trong ba mươi tám người tham gia so đấu, người không để cho mọi người thất vọng, hay là nói mọi người xem trọng nhất, đó chính là Ngô Vĩ Tông.
Dù sao khối đổ thạch thứ nhất của hắn giải ra Huyết phỉ thúy mang điềm xấu trong truyền thuyết, đó chính là có thể so sánh với Đế vương lục cùng Ngọc lục bảo, giá trị cao quá mức, hơn nữa rất nhiều người thấy qua Đế vương lục phỉ thúy cùng Ngọc lục bảo phỉ thúy, nhưng nhìn thấy Huyế phỉ thúy thì vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Cho nên những người kiêng kị truyền thuyết, cũng đều chấn kinh với thực lực đổ thạch của Ngô Vĩ Tông.
Mà khối đổ thạch thứ hai của Ngô Vĩ Tông giải ra Long yên ngọc thước thì càng làm cho mọi người chấn kinh, mặc dù hai đầu Long yên ngọc thước hình dáng không mịn màng, thế nhưng những người này càng xem Long yên ngọc thước thì càng chấn kinh với thần long cưỡi mây bên trong đó, chính là nói Long yên ngọc thước này, càng xem càng thấy thần bí, càng xem thì giá trị của nó trong lòng người càng cao.
Nhưng khối đổ thạch thứ ba của Ngô Vĩ Tông giải thất bại, điều này khiến mọi người có chút không thừa nhận được, dưới mọi người xem ra, cho dù là Ngô Vĩ Tông không thể để cho bọn họ chấn kinh lần nữa, chí ít cũng giải ra Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy mới đúng.
Tất cả mọi người ngẩn người, chẳng qua trên mặt Ngô Vĩ Tông lại tràn đầy vẻ thản nhiên, giống như đối với đối với việc khối đổ thạch này giải không ra cái gì, một chút cũng không cảm thấy bình thường ngoài ý muốn.
“Xem ra sư đệ Thạch vương cũng là có áp lực rất lớn a, hắn muốn ‘đổ’ một lần, từ đầu tới cuối muốn đánh cược một lần, nhưng lại ‘đổ’ thua.” Vừa nói chuyện, Gia Vệ liền nhìn về phía đại sư công ty châu báu Tiểu Điền, nhíu mày nói: “Bọn người Tiểu Nhật Bản nhưng lại đổ thắng, không biết đó là vận khí của hắn, hay là vận khí của người khác.”
Trương Lệ Anh bên cạnh Gia Vệ nghe lời này, nàng hơi ngẩn ra, chợt nhìn về khối đổ thạch trong tay Gia Vệ, đôi mày xinh đẹp cũng hơi nhíu lại.
Lời tác giả: Tàng thần ngọc, Long yên ngọc thước, Lục tinh tôn hoàng cùng Long vân hắc ngọc cầu, những phỉ thúy này đều là lúc nhỏ tưởng tượng ra, nhu cầu của truyện, những ngọc thạch này sẽ không xuất hiện rồi biến mất, bởi vì bọn chúng có chỗ đại dụng ~~