Ở trong hội trường hội đấu giá, ánh mắt Gia Vệ luôn không rời khỏi cái cửu long khiếu thiên thạch tôn quý kia.
Lai lịch cửu long khiếu thiên thạch tôn quý này Trác Thiến đã nói qua cho Gia Vệ, làm Gia Vệ trong lòng càng thêm chấn kinh.
Bởi vì cửu long khiếu thiên thạch tôn quý này lai lịch quá mức thần bí.
Truyền rằng tại trong một sơn cốc trong mỏ khoáng ngọc thạch của Mianma, mỗi lần vào ban đêm đều có tiếng long ngâm truyền đến, như ảo như thật, làm người ta không biệt được rõ ràng, đều cho rằng đó là tiếng gió.
Sau này tại trong sơn cốc này phát hiện ngọc thạch, thế là chỗ đó cũng bị trở thành khu khai thác khoáng sản.
Cho đến một ngày khai quật được khối cự thạch long hình kia (khối đá có hình rồng), làm cho mọi người chấn động.
Khối long hình cự thạch kia cực kỳ to lớn, bên trên đúng là thần long, ngẩng đầu gầm trời, ngay cả râu rồng cũng vô cùng rõ ràng, ánh mắt giống như thần linh cao cao tại thượng, trông rất giống thật, chuyện này khi đó chấn động toàn bộ giới ngọc thạch trên thế giới.
Nhưng nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một khối đá bình thường, không phải ngọc thạch, vì vậy khối đá này mặc dù do thiên sinh long hình, nhưng lại không có giá trị cao, bị coi như một vật bảo tồn, được bảo tồn trong viện bảo tang Mianma.
Rồi có một ngày, khối cự thạch xuất hiện vết nứt, tất cả mọi người đều thấy tiếc, muốn làm các biện pháp nhân tạo để giữ lại nó, thế nhưng vết nứt lại theo đó càng trở nên lớn.
Cuối cùng, đá trên bề mặt cự thạch lần lượt rơi ra, thần long không còn hoàn chỉnh nữa, nhưng lại xuất hiện sự tình làm cho người khác càng thêm chấn kinh.
Tại bên trong cự long, có chín con thần long ngẩng đầu gầm trời, mỗi một đầu thần long đều khác nhau, nhưng đều là ngẩng đầu gầm lên trời, hơn nữa chín con thần long này đều là ngọc thạch cực phẩm, do thiên nhiên tạo thành, không có một chỗ nào thô ráp.
Cửu long khiếu thiên thạch xuất thế, nhất thời làm giới ngọc thạch toàn thế giới chấn kính, các đại sư ngọc thạch (bậc thầy về ngọc thạch) liền muốn đến Mianma để tận mắt chứng kiến cửu long khiếu thiên thạch truyền kỳ một chút, nhưng cửu long khiếu thiên thạch khi đó lại bị chính phủ Mianma giấu đi, dù sao chuyện này quá mức thần bí, bọn họ muốn nghiên cứu một chút cửu long khiếu thiên thạch này, muốn biết trong đó có chứa bí mật gì.
Cho nên các đại sư ngọc thạch muốn đến chứng kiến cửu long khiếu thiên thạch khi ấy đều phải thất vọng mà quay về, chuyện cửu long khiếu thiên thạch bởi vì được chính phủ Mianma áp chế cũng dần dần lắng xuống.
Mà hôm nay, cửu long khiếu thiên thạch dĩ nhiên lại xuất hiện ở hội đấu giá mỏ khoáng này.
“Ở sơn cốc kia, tại sau khi cửu long khiếu thiên thạch được lấy ra liền không còn xuất hiện tiếng rồng ngâm nữa.” Gia Vệ vẻ mặt nghi hoặc, sự kiện này quá mức thần bí, nếu như không phải biết Trác Thiến sẽ không lừa hắn, Gia Vệ sẽ không hề tin chuyện này.
Lần thứ hai nhìn về phía cửu long khiếu thiên thạch, Gia Vệ giống như phát hiện chín ánh mắt trên mặt chín con rồng kia, tồn tại một loại coi thường.
Giống như thần linh cao cao tại thượng coi thường sinh linh thế gian vậy, loại chênh lệch tầng lớp này, giống như là ánh mắt con người nhìn loài kiến vậy.
Đây thực sự là thần long ư?
Sau khi trải qua một số chuyện không tầm thường, Gia Vệ có chút mê tín.
Có điều chỉ chốc lát sau, Gia Vệ lại cười khổ lắc đầu, nói: “Cho dù cửu long khiếu thiên thạch là do người điêu khắc, chính phủ Mianma cũng sẽ không nói ra, làm cho nó có thêm một chuyện thần bí, có thể làm nó đề thăng giá trị lên trăm nghìn lần.
Mấy người Trịnh Tung vẻ mặt ngu ngơ nhìn về phía Gia Vệ, rồi bọn họ cũng đều cười khổ.
Cái cố sự thần kỳ kia quá mức mơ hồ, bọn họ tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bây giờ nghe Gia Vệ nói, bọn họ dĩ nhiên là hoàn toàn không tin.
“Thế nhưng cửu long khiếu thiên thạch này được chuyên gia ngọc thạch giám định qua, thật sự không phải do người điêu khắc thành.” Trác Thiến vẻ mặt ngưng trọng nói.
Chuyện này đối với Trác Thiến mà nói, cũng là một cố sự thần kỳ như chuyện kể thần thoại vậy, thế nhưng Trác Thiến kinh ngạc so với bọn Gia Vệ lại ít hơn rất nhiều.
Dù sao Trác Thiến vào giới này không phải là chuyện một hai ngày, ngọc được điêu khắc từ tự nhiên cũng không phải là chưa xuất hiện qua, chỉ có điều những ngọc điêu khắc tự nhiên xuất hiện trước đây, đều là giống nhau, nhìn từ xa cũng trông rất giống như thật, nhưng lại không làm cho nhìn giả thành thật được.
Mà bây giờ, cửu long khiếu thiên thạch này, không chỉ trông giống như thật, lại có thêm chút cảm giác giả mà như thật.
Tiểu Hạo Hạo có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm, đó là thần kỳ ở chỗ nó xem giả thành thật.
Gia Vệ vẫn lắc lắc đầu, nói: “Chuyện gì cũng không thể dựa vào lời nói, càng không thể chỉ nhìn mặt ngoài, khoa học bây giờ phát triển như thế, thời đại tin vào khoa học, chuyện như vậy rốt cục chỉ là mê tín mà thôi, không nên tin vào nó.”
Trác Thiến gật gật đầu, cũng không tranh luận cùng Gia Vệ nữa.
Trương Lệ Anh ở một bên từ khi nghe Tiểu Hạo Hạo nói nghe được tiếng rồng ngâm, liền không có nói chuyện nữa, nàng lúc này hai mắt chăm chú nhìn vào cửu long khiếu thiên thạch trong hội trường, trong mắt xuất hiện dị dạng quang mang.
Đến tham gia buổi đấu giá có rất nhiều người, có có thể nói như là biển người vậy, việc này khiến Gia Vệ rất khó hiểu.
Chẳng lẽ công ty châu báu trên toàn thế giới đều phái người đến đây? Hội trường này không nhỏ, thế nhưng giờ lại có chút chật chội.
“Chúng ta vào đi.” Ngay lúc này, Trương Lệ Anh nói một câu, rồi hướng bên trong đi đến.
Gia Vệ sửng sốt, chợt cùng bọn Trịnh Tung đuổi theo.
Gia Vệ nhìn thấy bên trong hội trường có một cánh cửa, mấy người mặc quân trang Mianma đứng giữ ở đó, rất rõ ràng không thể tùy ý xuất nhập vào trong đó.
Mấy người Gia Vệ đi tới trước cửa, Trương Lệ Anh liền xuất ra thẻ chứng nhận, bọn họ thuận lợi tiến vào.
Bên trong là một lễ đường nhỏ, thiết kế rất đẹp, trên đài chủ tịch có một số người đang sắp xếp gì đó.
Gia Vệ lúc này mới biết được, hội đấu giá không phải ở bên ngoài đại sảnh, mà là tổ chức trong lễ đường nhỏ này.
Trác Thiến bên cạnh như là nhìn ra suy nghĩ của Gia Vệ, liền giải thích nói: “Sau khi hội đấu giá bán đấu giá hoàn tất, liền sẽ tổ chức một đại hội đổ thạch, đổ thạch ở đây gần như đều là thượng hạng đổ thạch, giá cả tất nhiên cũng không rẻ, những người bên ngoài kia hơn phân nửa là đến tham gia đại hội đổ thạch này.”
“Đổ thạch?” Gia Vệ sửng sốt, cái này hắn chỉ nghe qua trên tivi, hôm nay dĩ nhiên lại nghe thấy.
Nhớ tới trên tivi đã từng nói ‘một đao cùng (nghèo), một đao phú (giàu)’, Gia Vệ nhíu mày lắc lắc đầu, nói: “Như vậy xem như là đánh bạc đi, có một số người bởi vì đổ thạch mà nhà tan cửa nát, như vậy cùng với đánh bạc có gì khác nhau đâu? Mà đổ thạch lại được làm quang minh chính đại như vậy.”
(đổ thạch ta có xem qua phim trên tv, là bỏ tiền mua 1 khối đá, có thể giá rẻ hoặc giá rất đắt, rồi sẽ có người dùng máy cắt đá ra từ từ cho đến khi cắt vào bên trong, nếu có ngọc trong đó, thì sẽ ngừng để đưa đến xưởng làm tỉ mỉ hơn để lấy ngọc ra, k có thì vứt, mất tiền. mà mỗi lần đổ cũng k phải mua 1 hay 2 cục gì để chơi, nhiều người đổ thạch mua hàng trăm, hàng nghìn cục đá để cắt ra lấy ngọc. gặp may có ngọc thì lời hoặc hòa vốn, xui thì thua lỗ lớn, cho nên nói 1 đao cùng, 1 đao phú là thế, đao ở đây là chỉ cắt đá ra)
“Đây là dựa vào bản lĩnh, đổ thạch trừ vận khí ra còn cần bản lĩnh nữa.” Trác Thiến nói, hơi nhíu mày, đổ thạch là chuyện bình thường trong nghiệp ngọc thạch của nàng, bây giờ bị Gia Vệ mang ra so sánh với đánh bạc, làm nàng có chút không vui.
“Đánh bạc không cần bản lĩnh sao? Chẳng lẽ đổ thạch không xảy ra chuyện nhà tan cửa nát sao?” Gia Vệ lạnh lùng nói.
Trác Thiến sửng sốt, làn mi xinh đẹp hơi nhíu lại, không nói gì nữa.
Mấy người Gia Vệ đi tới hàng thứ hai ngồi xuống, cùng lúc đó có không ít người cũng đi vào trong lễ đường nhỏ này.
Lúc chín giờ, bên trong lễ đường nhỏ gần như đã đầy người, Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông ngồi ở bên cạnh mấy người Gia Vệ, Lương Dũng thì ngồi ở một bàn khác phái trước.
Một người Mianma mặc âu phục đi giày da, trên mặt mang theo vẻ tươi cười đi lên đài chủ tịch, lấy tiếng Anh ngữ tiêu chuẩn cùng mọi người bên dưới chào hỏi, tích cực tạo không khí thêm sinh động.
Không lâu sau, mỏ khoáng ngọc thạch liền bắt đầu được bán đấu giá.
Làm cho mọi người không nghĩ đến là, lần bán đấu giá quyền hợp tác mỏ ngọc thạch này, không phải là sáu mỏ khoáng, mà là bán đấu giá quyền hợp tác mười mỏ quáng lận.
Trong đó có sáu mỏ khoáng trung bình, ba mỏ khoáng nhỏ và một mỏ khoáng lớn.
Hơn nữa, người chủ trì còn nói ra một tin tức làm mọi người đều chấn kinh, đó chính là mỏ khoáng lớn kia không phải bán đấu giá quyền hợp tác mà là bán đấu giá quyền kinh doanh.
Nói cách khác, chính phủ Mianma muốn đem mỏ khoáng lớn nhất này bán đi, tùy ý cho người mua được khai thác.
Điều này làm cho mọi người bên trong lễ đường không đủ trấn định nữa, thanh âm ầm ĩ tạp nham vang lên, trên khuôn mặt người chủ trì có một tí biến đổi, thậm chí ở trong hai mắt hắn cũng có tia tiếu ý hài lòng.
“Lấy được một quyền hợp tác trong sáu mỏ khoáng trung bình kia chính là mục đích lần tham gia hội đấu giá này của chúng ta.” Trương Lệ Anh lên tiếng nói, thanh âm không lớn, nhưng lại không có chút nghi ngờ nào.
“Trực tiếp chiếm lấy mỏ khoáng lớn kia không được sao?” Gia Vệ không cho là đúng nói.
Mà Gia Vệ vừa mới nói ra lời này, Trương Học Đông bên cạnh liền cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn Gia Vệ khinh thường.
Bất quá, rất nhanh trên mặt hắn liền lộ ra nộ khí.
Chỉ thấy Trác Thiến nói với Gia Vệ: “Chính phủ Mianma sao có thể có khả năng để một mỏ khoáng lớn rơi vào tay một người được? Hoặc mỏ khoáng lớn này có vấn đề, hoặc chính phủ Mianma đã xác định công ty tiếp nhận nó, cho dù là chúng ta cạnh tranh, cũng cạnh tranh không được.”
Gia Vệ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đạo lý ở mặt này, Gia Vệ còn thật không biết.
Không lâu sau, bán đấu giá quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch được bắt đầu.
Đầu tiên là quyền hợp tác ba mỏ khoáng ngọc thạch nhỏ, ba mỏ khoáng ngọc thạch này cũng không lớn, nhưng lại khiến cho 90% công ty ở trong này cạnh tranh, mỗi nhà đều điên cuồng ra giá, muốn đoạt được một quyền hợp tác trong đó.
Cuối cùng, quyền hợp tác ba mỏ khoáng ngọc thạch nhỏ được ba công ty lần lượt lấy giá 1000 vạn đôla, 1200 vạn đôla, 1600 vạn đôla chiếm lấy, làm Gia Vệ thất vọng là ba công ty này đều là công ty châu báu nước ngoài, không có một công ty châu báu Trung Quốc nào cả.
Ngay sau đó là bán đấu giá quyền hợp tác sáu mỏ khoáng ngọc thạch trung bình.
Cái này làm cho một số đại biểu mấy công ty nhỏ trực tiếp hạ bảng giá trong tay xuống, bọn hắn tiền bạc có hạn, căn bản không đủ để cạnh tranh quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch loại trung này.
Mỏ khoáng ngọc thạch trung bình đầu tiên đưa ra bán đấu giá là một mỏ ngọc thạch có thêm cả pha-lê trong đó, dẫn đến một số công ty lớn cực lực ra giá.
Công ty châu báu Trương thị cũng chỉ ra giá hai lần liền bỏ cuộc, bởi vì giá cả bị các công ty khác nâng lên quá cao.
Khởi đầu là 1000 vạn đôla, mà bây giờ đã lên tới 8000 vạn đôla.
Đây chỉ là quyền hợp tác, cho dù là lấy được tới tay, khai thác lấy ngọc thạch ở bên trong mỏ cũng cần phải dựa theo giá mua ban đầu mới được, theo cách này, nếu như ở mua quyền hợp tác dùng quá nhiều tiền, muốn hồi vốn cũng rất khó, càng nói gì tiền lời.
Cuối cùng mỏ khoáng ngọc thạch trung bình này được một công ty châu báu của Nga dùng giá 11000 vạn đôla mua về, đó quả thật là một công ty châu báu lớn trên thế giới, so với công ty châu báu Trương thị lớn hơn không biết mấy lần.
Năm mỏ khoáng trung bình còn lại, cùng lắm chỉ cho ra băng chủng phỉ thúy (một loại ngọc), không có cho ra pha-lê được, nhưng cạnh tranh so với mỏ khoáng có cả pha-lê không hề yếu hơn chút nào.
Lời tác giả: các tình tiết ở đây sắp kết thúc, chờ Gia Vệ trở lại thành phố Tân Hải, tuổi thơ sẽ bắt đầu được lấp hố, có vẻ như từ lúc bắt đầu đến giờ, còn không có thật sự lấp hố qua ~~ bật mí một chút: còn nhớ rõ ba cái thiên binh không?...