Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 53: Chúng tôi không tiếp!



Những ngày sau đó, tình hình sức khỏe của Tiêu Bách Thần cũng đã tương đối khả quan, hiện tại anh đã đủ tỉnh táo để có thể nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.

Bạch Khởi La ngồi bên cạnh giường anh, nhếch miệng cười khẩy:

“Tiêu đại thiếu gia cao cao tại thượng, tôi cứ ngỡ không có viên đạn nào có thể làm tổn hại đến anh được chứ nhỉ?”

Tiêu Bách Thần cũng không muốn so đo thêm với cô nữa, chán ghét tu sạch một ly rượu vang bên cạnh, sau đó quẹt miệng mà đáp:

“Hừ, xem như tôi để cho đám người Lương Chuyên Mạnh tập dượt một lần đi!”

“Anh bị trúng đạn đến mức mụ mị cả đầu óc rồi à? Vết thương chưa lành mà đã dám uống rượu?!”

Vừa nói cô vừa đưa tay giật phắt ly rượu trên tay anh, không quên lườm Tiêu Bách Thần một cái cháy mặt.

Anh cong môi cười cười, trong lòng vốn muốn nói lời cảm ơn với Bạch Khởi La nhưng câu nói lại bị nghẹn cứng ở cổ họng.

Nửa tháng sau đó, sức khỏe của anh hồi phục nhanh chóng, miệng vết thương ở bả vai cũng đã lên da non, các cơ tay cũng đã hoạt động tương đối tốt.

Tiêu Hoàng Long cũng đã giải quyết xong toàn bộ công việc bên nước ngoài, gấp rút trở về xem xét tình hình con trai.


Ông vừa pha cà phê, lại đưa mắt nhìn Tiêu Bách Thần, nhẹ nhàng hỏi:

“Con trở về nước cũng đã được ba tháng. Ba tháng trôi qua, con đã chơi bời đủ hay chưa?”

Tiêu Bách Thần khẽ nhướn đôi lông mày, cười nhạt đáp:

“Đầu tuần tới con sẽ đến công ty. Dù sao, hiện tại Gia Huy cũng đang đảm nhiệm tương đối tốt công việc quản lý mà cha!”

Gia Huy là em họ của anh, cháu trai của Tiêu Hoàng Long. Cha mẹ Gia Huy đã mất được hơn chục năm, toàn bộ chi phí sinh hoạt, học hành của Gia Huy đều do Tiêu Hoàng Long đứng ra đảm nhiệm.

Hai anh em Tiêu Bách Thần đều bằng tuổi nhau, tài năng và phong thái làm việc tương đối giống Tiêu Hoàng Long.

Những năm qua, Tiêu Bách Thần lười biếng không tiếp quản công ty, Gia Huy đành thay anh đứng ra cai quản mọi việc.

Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã trở về nước, đã đến lúc Gia Huy trao trả lại toàn bộ quyền lực cho anh.

Reng...reng...!

Tiếng chuông điện thoại vừa lúc reo lên, Tiêu Bách Thần uể oải đưa máy lên nghe.

“Anh hai, năm giờ chiều nay chúng ta cùng nhau dùng bữa được không?”

Là Gia Huy gọi tới.

“Vẫn chỗ cũ sao, Gia Huy?”

Tiêu Bách Thần hỏi lại, sau đó liền cúp máy.

Mặc dù anh không muốn đứng ra cai quản công ty, nhưng dù sao hiện tại, đây là công việc anh bắt buộc phải làm.

Nếu muốn đánh bại Triệu Tư Mỗ, việc cần làm đầu tiên đó là anh phải gây dựng và tái tạo toàn bộ tập đoàn Long Thế, vươn lên dẫn đầu Triệu Thị.

Tại nhà hàng One Punch Won sang trọng bậc nhất thành phố Tứ Châu...

Hai người thanh niên anh tuấn đang cùng nhau nhàn nhã thưởng thức thịt bò Kobe hảo hạng.

Tiêu Bách Thần vốn không thích ăn thịt bò, nhưng vì đây là món khoái khẩu của Gia Huy nên anh đành vui vẻ gọi theo.


“Ngày mai anh hãy đến tập đoàn, ra mắt các ban lãnh đạo. Mặc dù họ làm việc dưới trướng của anh, nhưng họ lại không hề hay biết anh mới thực sự là chủ tịch tối cao của tập đoàn Long Thế!”

Gia Huy vừa nhai miếng thịt, vừa mở miệng nói một lèo.

Anh tiếp quản thay Tiêu Bách Thần đã bảy năm, nhưng chỉ dừng lại ở chức vụ Giám đốc. Người trong Long Thế không hề hay biết, nhân vật lớn đứng đầu ở phía sau lại là một người hoàn toàn khác.

Nghe Gia Huy nói, Tiêu Bách Thần cũng đành gật đầu đồng ý, đoạn cất giọng hỏi lại:

“Nhân viên trong tập đoàn đều làm tốt công việc được giao chứ?”

Về khoản lãnh đạo nhân viên, Gia Huy là người tự tin nhất.

Anh đưa tay vỗ ngực, tự hào mà nói:

“Ôi anh trai yêu quý, riêng vấn đề quản lý nhân sự, em xin thề một trăm phần trăm, nhân viên Long Thế đều xuất sắc!”

Nghe Gia Huy khẳng định chắc chắn như vậy, Tiêu Bách Thần cũng tạm thời yên tâm.

Ngày mai, anh sẽ đích thân tới Long Thế nhận chức, chính thức trở thành chủ tịch tối cao của tập đoàn châu báu Long Thế!

Lần này, anh chỉ mặc một bộ quần áo sơ mi giản dị nhưng thoải mái nhất mà anh vốn rất yêu thích.

Chiếc Porsche màu bạc phiên bản quý hiếm nhất cũng không buồn lái, mệt mỏi dựa lưng vào chiếc xe chuyên dụng cho thuộc hạ tùy ý điều khiển.

Tập đoàn Long Thế mới được xây dựng cách đây hơn bảy năm, lấy danh nghĩa của một nhà đầu tư lớn bên Singapore sáng lập nên. Bởi vì thế, các cổ đông lớn trong tập đoàn đều không hay biết đến sự tồn tại của Tiêu Bách Thần.

Lần này anh tới đây nhận chức, chắc hẳn sẽ có kịch hay để xem.

Chiếc xe dừng bánh trước một tòa nhà lớn, cao khoảng chừng sáu mươi tầng, gồm hơn bốn nghìn văn phòng làm việc.

Dòng chữ Long Thế chạm khắc bằng vàng ròng in nổi bật trên tòa nhà cao lớn, cho thấy đây không phải là một tập đoàn nhỏ lẻ thường thấy.

Tiêu Bách Thần bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo cho gọn gàng, đoan ung dung bước vào bên trong.

Ngoài cửa chính là bốn nhân viên bảo vệ cao lớn, mặc đồng phục in logo, nghiêm chỉnh mà cúi đầu chào đón khách.

Từng đoàn nhân viên ăn mặc sang trọng, cười cười nói nói cùng nhau bước vào bên trong tòa nhà. Khung cảnh diễn ra hết sức nhộn nhịp và náo nhiệt.

Tiêu Bách Thần bước vào bên trong, nhìn một không gian rộng lớn, bạt ngàn trước mắt mà khẽ cười thầm.


Tám năm trước, anh tự tay vẽ phác thảo sơ đồ cấu trúc tập đoàn Long Thế chỉ vỏn vẹn trong đúng hai ngày một đêm.

Ngay khi bản phác thảo được hoàn thiện, Tiêu Bách Thần liền giao luôn cho nhà thiết kế tài giỏi bậc nhất nước Anh, biệt danh Chewy Chewy, tức tốc thực hiện xây dựng với quy mô lớn khủng khiếp với nguồn nhân công lên tới vài trăm người.

Do vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, Long Thế đã được tái sinh và phồn thịnh cho tới thời điểm hiện tại.

“Xin hỏi, anh đã có hẹn trước chưa ạ?”

Một cô gái tóc ngắn ngang vai, có lẽ là thư ký của Gia Huy, cúi đầu cung kính cất tiếng hỏi anh.

Tiêu Bách Thần sực nhớ ra mình chưa có hẹn trước, thêm nữa vì không để ý nên đã vứt điện thoại trên xe, tạm thời còn không có cả phương tiện liên lạc.

Thư ký Giáng Liên Mạc, hai mươi tư tuổi xuân, đưa mắt trộm lướt dọc một đường khắp người anh, đoạn cẩn thận đánh giá.

Người đàn ông này trên người không hề có bất kỳ đồ vật nào đáng giá, hầu như những thứ anh ta mặc đều là hàng chợ, hàng fake rẻ rúng. Đầu tóc còn bù xù, trông giống hết mấy gã dân chơi nẹt bô ầm ầm ngoài đường.

Chỉ nghĩ tới đó thôi mà Giáng Liên Mạc đã tự cảm thấy rùng mình, sau đó là chuỗi cảm giác ghét bỏ, khinh thường ra mặt.

“Xin hỏi lại một lần nữa, anh đã có hẹn trước hay chưa?”

Các chữ cuối cùng được cô ta ngân dài ra với hàm ý trêu chọc thấy rõ, thế nhưng Tiêu Bách Thần cũng chẳng buồn để tâm.

“À, tôi chưa có hẹn trước. Nhưng phiền cô cứ vào bên trong truyền...!”

Anh chưa kịp nói dứt lời, Giáng Liên Mạc đã bĩu môi cười nhạt:

“Nếu đã không có hẹn trước thì mời anh về cho. Chúng tôi không tiếp!”

------------------