- Đây là nhẫn lưu ly. Huyết Dạ đặt chiếc nhẫn xuống bàn trước mặt một người đàn ông. Đó chính là Phong Dật - người chỉ huy của tổ chức đặc công.
- Được,cô có thể đi. Phong Dật nói
Vừa bước ra ngoài Huyết Dạ đã thấy hơn trăm đặc công xuất sắc chĩa súng vào cô, trong đó có cả Tố Vấn người bạn thân của cô.
- Huyết Dạ chịu chết đi cho dù cô là đặc công giỏi nhất thế giới thì sao, cô cũng không thể đấu lại chúng tôi. Tố Vấn vẫn dịu dàng nói dù cho lời nói có cay nghiệt như thế.
- Vì tổ chức? Vì quyền lợi? Cô lạnh lùng nói.
- Cả hai. Cô đã đứng ở vị trí thứ nhất đã lâu rồi cũng nên nhường lại cho người khác. Tố Vấn quyết liệt nói.
-Hừ. Người khác là cô sao? Cô đã quá xem thường ta rồi. Ngươi nghĩ bao năm qua ta sống ở đây làm con ngốc sao. Nếu ta đã đến đây thì đã chuẩn bị rồi. Ngươi có chắc chiếc nhẫn đã vào tay tổ chức ư?
- Ngươi đánh tráo. Không là câu hỏi mà là khẳng định.
Đúng lúc ấy, Phong Dật đi ra lạnh lùng nói:
- Huyết Dạ giao nhẫn ra đây ta có thể suy sét cho cô được sống nếu không đừng trách ta.
Huyết Dạ cười lạnh móc từ trong túi ra chiếc nhẫn đeo vào tay,quanh thân sát khí dâng trào khiến người ta phải sợ hãi: " Vậy thì thử xem".
Nói rồi nhanh chóng rút súng ra vừa bắn lia lịa vào những tên khác vừa nhanh chóng vặn người lộn nhào tránh đạn.
Tiếng súng hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một mảnh đất giờ đây tràn ngập máu tươi và thi thể. Mà sừng sững giữa đống thi thể đó là Huyết Dạ. Cô như một nữ vương lạnh lùng cao ngạo đứng ở đó bễ nghễ nhìn chúng sinh thiên hạ, thờ ơ với mọi thứ.
- Bộp...bộp...bộp quả ko hổ danh là đặc công đứng đầu thế giới hơn phân nửa anh em đã bị cô hạ. Tuy nhiên sức cô đã kiệt ko thể đấu lại chúng tôi vì thế Huyết Dạ à cô chạy ko thoát đâu mau giao chiếc nhẫn ra đây tôi có thể cho cô toàn thây nếu ko cho dù cô chết tôi cũng sẽ khiến em gái cô chôn cùng- Tiếng vỗ tay của Phong Dật vang lên kèm theo đó là giọng nói châm chọc.
Huyết Dạ lạnh lùng trả lời:
- Hừ vậy thì cử thử xem. Người có thể cười sau cùng mới là người chiến thắng. " Cũng có thể chúng ta sẽ cùng là bạn chốn hoàng tuyền ". Cô âm thầm bổ sung dưới đáy lòng. Cô biết giết hết hơn 90 tên đã lấy hết sức lực của cô. Trước khi đến cô cũng đã dự đoán trước điều này và cũng đã chuẩn bị bom phòng trường hợp này nhưng điều mà cô lo lắng nhất chính là Huyết Liên ko bít khi cô chết nó sẽ sống ra sao? Điều cô có thể làm bây giờ là dẹp bỏ hết chướng ngại cho nó. Cô mải suy nghĩ và xem xét tình hình mà ko hề chú ý rằng máu chảy ra từ vết thương của cô đang bị Lưu Ly nhẫn hấp thu
Bùm.... bùm.... bùm
Tiếng bom nổ vang vọng bầu trời. Huyết Dạ cảm thấy đầu ong ong rồi thấy mình lơ lửng giữa không trung. Bỗng cô thấy có một vòm sáng hiện ra với một lực hút rất lớn kéo linh hồn cô vào. Cô ngất lịm đi.
......ta là dải phân cách........
Khoảng đất đó đã trở thành bình địa huyết nhục mơ hồ.
Mà ở giữa đó có một người con gái mang khuôn mặt xinh đẹp có năm phần giống với Huyết Dạ. Đó chính là Huyết Liên. Khi cô biết tin tổ chức định loại bỏ chị cô đã mau chóng chạy đến nhưng cuối cùng cũng ko kịp. Cô bỗng nhớ đến buổi tối vài hôm trước.
......ta là dòng hồi tưởng.....
Một cô gái đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những vì sao suy nghĩ miên man không để ý đến người con gái mới đi vào.
- Liên e sao vậy?
Cô gái quay đầu lại - đó chính là Huyết Liên và cô gái đi vào chính là Huyết Dạ - trả lời:
- Chị à chúng ta có thể rời khỏi tổ chức ko? Em đã quá mệt mỏi khi phải sống cuộc sống trong bóng tối thế này?
Huyết Dạ ko trả lời mà đi vào phòng đóng cửa lại.
.............. hiện tại..............
Lúc đó cô còn tưởng rằng chị ko đồng ý nên bỏ đi chơi cho khuây khỏa ai ngờ lại nhận đc cuộc điện thoại báo rằng chị cô muốn rời bỏ tổ chức và sẽ sớm bị loại bỏ. Thế là cô nhanh chóng quay về nhưng là....vẫn ko kịp
Đều tại cô nếu ko phải cô nói những câu đó chị sẽ ko rời bỏ tổ chức để rồi phải chết như vậy.
Cô cứ quỳ ở đó một ngày một đêm. Nghe nói những hoạt động phi nghĩa của tổ chức đã dc công bố và đã bị diệt. Cô bít chắc rằng đó là chị chuẩn bị sãn cho cô một cuộc sống mới nhưng cô ko thể bởi vì chị đã chết. Nghĩ đến đây cô bắt đầu lấy súng ra bắn một phát vào đầu:
- Chị à e đến đây. Bỗng một chùm sáng bao vây cô lại rồi biến mất như chưa hề tồn tại.