Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 15: Ngoại truyện Kí ức phủ bụi

Tôi - ng mà ko ai bit tên chỉ một biệt hiệu mà những ng ngoài kia gọi tôi. Đêm máu, bóng đêm chi vương đó là tôi - Huyết Dạ.

Trc 5 tuổi tôi là một cô công chúa đc cha mẹ yêu thương.

Sau năm tuổi tôi là một cô nhi.

Tất cả chỉ sau 1 đêm... đêm sinh nhật tôi và cũg là đêm định mệnh của cuộc đời tôi.

Máu... tất cả đều là máu. Một màu đỏ thật chói mắt. Từng ng từng ng một... ba, mẹ, cô, chú, chị giúp việc, anh bảo vệ,... tất cả hơn trăm mạg ng của Huyết gia đều chết... chết ko nhắm mắt. Tôi đc mẹ giấu kĩ trong cái tủ quần áo trơ mắt nhìn từng ng từng ng một chết. Máu nhiễm đỏ quần áo họ chảy lênh láng ra sàn nhà.

Tôi chỉ thấy một ánh sáng lạnh xuyên qua ngực họ ko thấy vũ khí chỉ thấy vết thương ở trái tim chảy máu. Tôi vùng vẫy muốn thoát ra, muốn hét lên nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Có lẽ mẹ đã cho tôi ăn thứ thuốc nào đó làm tôi tê liệt. Có thể là mẹ đã bỏ nó vào trong bánh sinh nhật của tôi chăng?

Nhưg tôi có thể hỏi ai? Ai có thể trả lời tôi khi tất cả đã chết? Kết thúc rồi! Thế giới của tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Ý thức dần tan rã. Tôi chỉ kịp nghe thấy Lưu Ly giới chỉ gì đó. Bóng tối đã ập đến che phủ ý thức cũg che đi ánh ság của cuộc đời tôi.

Khi tôi tỉnh lại thì những ng áo đen đều đã đi hết. Sức lực quay lại tôi vùg vẫy thoát khỏi cánh cửa tủ. Tôi ngã ra nền đất máu túa ra từ cánh tay tôi phân ko ra là của tôi hay của... Tôi lết từng bước chân nặg nề tới thi thể của từng ng Huyết gia vuốt mắt họ nhắm lại rồi quỳ ở trc thi thể cha mẹ mà thề rằg

" TÔI SẼ TRẢ THÙ.... "

Sau khi an tág cho trăm mạg ng Huyết gia tôi bước từng bước thật chậm bởi tôi lưu luyến, lưu luyến hơi ấm gd đó, bởi tôi ko tha rời đi họ. Nhưg tôi bit tôi ko thể quay lại đó khi tôi chưa trả thù.

Nhìn lại Huyết gia lần cuối tôi dứt khoát quay đầu đi. Nhìn phố xá nhộn nhịp sầm uất trc mắt tôi bỗng thấy lạc lõng quá. Dòng ng tấp nập đi qua đi lại tôi thì cứ đứg trơ trọi ở đó. Cảm thấy như mk là ko thuộc về cái thế giới này.

Tôi cứ đi lặng lẽ như vậy cho tới khi mệt lả ngất đi vì đói mệt. Ko bít cơ duyên ra lm s tôi lại đc tổ chức nhận nuôi. Từ đó cuộc sống của tôi xoay quanh chỉ có một màu đỏ tươi của máu và màu đen của màn đêm hắc ám. Nỗi ám ảnh quá khứ cùg với tuổi thơ đen tôi đã khiến tôi trở nên thị huyết cuồng bạo cũg có thể nói tinh thần phân liệt mỗi khi thấy quá nhiều máu. Vì thế mỗi lần tôi đi ám sát đều sd kính áp tròng và một loại dược phong bế khứu giác.

Tôi trở lên ngày càg mạnh mẽ ng đời mệnh danh tôi là bóng đêm chi vương nhưg tôi ko thể tìm đc kẻ thù của Huyết gia.

Tôi cứ như vậy cho tới khi Huyết Liên nhắc với tôi về tự do. Nó thật wa xa vời. Tôi bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp tất cả cũg chỉ vì 2 chữ tự do. Tôi nghe theo tổ chức thực hiện nhiệm vụ cuối cùg. Khi nghe thấy hai chữ Lưu Ly nhẫn trái tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực. Là nó...

Tôi cho ng lm giả một cái Lưu Ly nhẫn khác và trao cho tổ chức. Tôi bit tôi đã hết giá trị lợi dụg. Tổ chức sẽ diệt trừ tôi. Đồng quy vu tận cùg tổ chức tôi ko hề hối hận vì đây là do tôi lựa chọn, là vì thân nhân duy nhất của tôi. Một kết cục tốt nhất dàh cho tôi chỉ trách tôi ko thể trả thù cho trăm mạg ng Huyết Gia.

Mệt mỏi wa tôi muốn buông xuôi tất cả. Bóng tối thứ ánh ság mà tôi chán ghét mà quen thuộc lại ập đến... Linh hồn tôi rút ra khỏi thân thể, phiêu tán trog gió rồi bị cái j đó hút đi. Tôi chìm dần vào bóng tối.